Đế Quân

Chương 376: Chương 376: Đường đi khác nhau.




- Dạ nhi, nơi này là nơi thị phi, con mau mau rời khỏi đây đi!

Thần lão gia tử trong nháy mắt liền già đi rất nhiều.

- Gia gia và Lâm lão không đi, thì sao Tôn nhi có thể rời đi chứ?

Thiên Nhất môn cường đại, vào giờ phút này giống như một ngọn núi cao nguy nga đè ép trên bả vai Thần Dạ.

Thiên Nhất môn đã lựa chọn hoàng thất…. cho dù không có sự lựa chọn này thì giữa họ và Thiên Nhất môn sẽ có một ngày không thể chung sống hòa bình, hai bên đã định là không chết sẽ không thôi!

Trong lúc nguy cấp như thế này, Thần Dạ làm sao có thể yên tâm để hai vị lão nhân ở lại đế đô chứ.

Thần lão gia tử cười nhạt nói:

- Dạ nhi, gia gia biết con hiếu thuận hiểu chuyện, bây giờ gia gia ở lại là muốn bảo vệ Thần gia chúng ta, từ nay chúng ta có thể sẽ hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, con có hiểu không?

- Gia gia!

Thần Dạ nói:

- Chỉ cần cho con đầy đủ thời gian, con sẽ để làm cho hậu thế của Thần gia không hề bị ràng buộc nữa…

- Đứa nhỏ ngốc, bọn họ làm sao có thể để cho con có đủ thời gian cơ chứ? Con là hi vọng của gia gia, lại càng là hi vọng tương lai của Thần gia, mau đi đi!

- Hi vọng, hi vọng…

Thần Dạ nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn lão gia tử chợt lóe lên không ngừng.

Thần lão gia tử khẽ gật đầu một cái!

Tâm thần của Thần Dạ nhất thời run rẩy kịch liệt, mình là tương lai hi vọng của lão gia tử và Thần gia… kiếp này mình quả thật có tư cách cùng với điều kiện như thế, nhưng kiếp trước thì sao chứ?

Trong trận đại nạn ở kiếp trước, lão gia tử không hề để ý tới sống chết của mọi người trong Thần gia, dám phá bỏ bao vây trùng điệp đưa mình lên đến trên Bắc Vọng Sơn…. Thì ra là lúc đó lão gia tử đã xem chính mình là hi vọng lớn nhất.

- Gia gia!

Thần Dạ chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình ra trước mặt người khác, mặc dù người nọ có là lão gia tử, thế nhưng hiện tại hắn không thể nào ẩn nhẫn được nữa.

Lão gia tử đối với hắn quá mức ưu ái, còn hơn cả với các ca ca của mình, mà chính mình lại đã làm gì vì Thần gia, vì lão gia tử chứ?

Cái gọi là hoán đổi lại mạng, muốn thay đổi vận mệnh của gia tộc, làm sao để lúc mình đến tìm kiếm mẫu thân có được một hậu hoa viên an ổn….Những thứ này là chỉ là tâm tư của mình, tuyệt không hề vĩ đại giống như thần tiên.

- Gia gia!

Lúc này, từ bên ngoài, một thân ảnh trẻ tuổi đang chậm rãi đi vào, chính là Thần Nguyên.

Mi tâm của Thần Dạ nhướng lên, mặc dù tam ca Thần Nguyên che giấu cực kỳ hoàn mỹ, nhưng bởi vì chấn động quá lớn nên vẫn bị Thần Dạ phát hiện ra, ở sâu trong đồng tử của người này chợt lóe lên một ít lãnh ý cùng không phục.

- Là Nguyên nhi đây mà!

Thần lão gia tử cười cười, ngược lại nói với Thần Dạ:

- Dạ nhi, con không nên nghĩ gia gia cao thượng đến như vậy, hơn nữa đừng tưởng rằng gia gia đối xử với con như vậy là do gia gia quá mức sủng ái con. Gia gia làm như thế thật ra là có tư tâm rất lớn, sau này con sẽ từ từ hiểu rõ.

Sau khi nói qua loa một chút, Thần lão gia tử nhìn về phía Thần Nguyên nói:

- Nguyên nhi, con hãy đưa Dạ nhi đi ra ngoài đi, nhớ kỹ là phải bình an đưa hắn đến bên ngoài đế đô.

Đầu óc của Thần Dạ có chút mơ hồ!

Mi tâm của Thần Nguyên chợt ngưng tụ, một lát sau cung kính nói:

- Gia gia, Tôn nhi sẽ cố gắng làm hết sức mình!

- Không phải cố gắng hết sức mà là nhất định phải!

Thần lão gia tử lạnh nhạt nói:

- Nguyên nhi, chẳng lẽ con muốn nhìn thấy gia gia không yên tâm xuất thủ đánh một trận sao?

- Tôn nhi không dám!

Thân thể của Thần Nguyên nhanh chóng đứng qua một bên, nói:

- Gia gia hãy yên tâm đi, Tôn nhi nhất định sẽ đưa Thần Dạ an toàn rời khỏi đế đô.

- Ha ha, điều mà lão phu không yên lòng nhất chính là hai huynh đệ các ngươi!

Thần lão gia tử phất phất tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại nói:

- Dạ nhi, sau này trời đất bao la, một mình con cần phải bảo trọng nhiều hơn! Nguyên nhi, con cũng thế, thiên địa rộng lớn con cũng phải tự giải quyết cho tốt, mau đi đi!

- Gia gia, Tôn nhi đi đây!

Vô luận là Thần Dạ hay là Thần Nguyên, một khắc lần này cũng đi cực kỳ dứt khoát, chỗ khác nhau chính là Thần Nguyên đi tương đối bình tĩnh, mà Thần Dạ thì trong lòng lại giống như có ngọn lửa vô tận!

Thần gia, lão gia tử và Lâm lão bất đắc dĩ đành phải lưu lại, thân là Tôn nhi nhưng lần này hắn lại không thể giúp đỡ được gì, đành phải trơ mắt nhìn mấy vị lão nhân gia chịu khổ, điều này khiến trong lòng Thần Dạ đau khổ!

Hắn nghĩ tới muốn liều mạng, muốn mang theo mấy vị lão nhân gia cùng rời đi, nhưng…

Kiếp trước và kiếp này, đây là lần thứ hai khiến cho Thần Dạ cảm thấy rất là vô lực, bây giờ hắn khẩn cấp muốn đạt được lực lượng cực đại!

- Tam ca.

Khi sắp rời khỏi thiên lao, Thần Dạ đột nhiên nhẹ nhàng hô.

Thần Nguyên do dự một chút, chợt nói:

- Khó được lúc như hiện tại, ngươi còn có thể gọi ta một tiếng Tam ca.

Thần Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói:

- Điều kiện mà ngươi cùng hoàng thất đã ký kết, đến cuối cùng là cái gì vậy?

Cước bộ của Thần Nguyên dừng lại, xoay người nói:

- Thần Dạ, ngươi nên biết con đường giữa chúng ta là khác nhau.

- Nhưng ta hi vọng là trăm sông đổ về một biển!

Thần Dạ bỗng nhiên nói ra.

Nghe vậy bên trong con ngươi của Thần Nguyên nhanh chóng xẹt qua một tia toan tính, cười khẽ:

- Ngày hôm nay ngươi đã là thiếu chủ của Thần gia, ta cũng muốn nghe theo lệnh của ngươi, ngươi nói trăm sông đổ về một biển thì cứ trăm sông đổ về một biển đi.

Lửa giận đột nhiên bắt đầu xuất hiện trong lòng Thần Dạ, hắn giảm thấp thanh âm, trầm giọng quát lên:

- Ý tứ của Tam ca là gì, chẳng lẽ ngươi còn có ý khác sao?

- Vì sao ta lại không thể có chứ?

Thanh âm của Thần Nguyên không cao giống như trước nữa, tựa hồ như sợ bị lão gia tử nghe thấy, nhưng vẻ kiên định trong lời nói lại vô cùng mãnh liệt, hắn lạnh lùng nói:

- Nếu là tin đồn nhảm thì ta sẽ không nghe, nhưng ngay mới vừa rồi ta lại chính tai nghe được, Thần Dạ, tại sao phải làm như vậy?

- Vậy ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ muốn Thần gia bị diệt vong hay sao?

Thần Dạ tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thán không thôi, một thân tu vi của lão gia tử và Lâm lão, nếu như không muốn để cho Thần Nguyên nghe thấy cái gì thì làm sao lại để hắn nghe thấy?

Thần Nguyên thông minh cả đời, như thế nào vào lúc nào lại hồ đồ như thế chứ? Thần Dạ hiểu được đây không phải là Tam ca hồ đồ, mà là đến ngày hôm nay, lòng tranh quyền của hắn vẫn không hề biến mất.

- Mượn một câu nói của ngươi, chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian, có ta ở đây thì Thần gia sẽ tồn tại!

Liếc nhìn Thần Dạ, Thần Nguyên thản nhiên nói:

- Ngươi bây giờ cần gia gia tranh thủ thời gian cho ngươi, nhưng cũng không nhất định có thể tranh thủ được, nhưng ta lại khác, vô luận là thời gian hay là hoàn cảnh, khắp mọi nơi ở Đại Hoa, chỉ cần ta cần thì ta cứ lấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.