Đế Quân

Chương 377: Chương 377: Tàn nhẫn và điên cuồng. (1)




- Có phải không?

Thần Dạ cười lạnh nói:

- Vô luận là thời gian hay là hoàn cảnh thì ngươi cũng đều phải trả một cái giá rất lớn đấy!

- Cho dù có lớn thế nào thì ta cũng sẽ trả!

- Tam ca, nếu như ta không đoán sai thì cái gọi là cái giá phải trả thật nhiều, chính là lấy cả Thần gia làm thành tiền đánh cược có phải không?

Thần Dạ liên lục cười lạnh.

Mày kiếm của Thần Nguyên khẽ nhướng nói:

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, như thế thì có gì sai chứ? Thần gia cây to đón gió, gây thù chuốc oán với rất nhiều người, ngay cả không có người của Thiên Nhất môn nhúng tay, thì Thần gia cũng không có đủ khảng năng để ứng phó với lực lượng cường đại của hoàng thất. Ta làm như vậy nhìn như mạo hiểm nhưng cũng bảo toàn được Thần Dạ đến cực độ, mà quá trình này ta nhiều nhất chỉ cần có năm năm. Thần Dạ, nếu đổi lại là ngươi thì đến chừng nào ngươi mới có thể làm được?

Thần Dạ nhất thời không tiếng động cười to:

- Tam ca, ngươi đã quá tự phụ rồi.

- Có Thần gia thì ngươi trong mắt hoàng thất mới có giá trị lợi dụng, mất đi Thần gia thì tam ca ngươi được coi là cái gì chứ?

- Vậy ngươi thì được coi là cái gì?

Thần Nguyên gầm lên:

- Nếu không phải ngươi làm mù hai mắt Nhị hoàng tử, hôm nay hắn đã là thái tử, với quan hệ của ta và Nhị hoàng tử, ngày khác hắn trèo lên đỉnh thì ta sẽ thay thế địa vị của gia gia, vì Thần gia tiếp tục nhận được rất nhiều quang vinh…

- Địa vị của gia gia sao? Hôm nay gia gia như thế nào, ngày khác ngươi lại như thế nào? Đến cuối cùng là hoàng thất sẽ đối với ngươi có tình hay là Thần gia sẽ đối với ngươi có tình?

- Tam ca, sau này ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi!

Không thèm nhìn Thần Nguyên nữa, Thần Dạ lắc mình rời khỏi thiên lao, phía ngoài tựa như mây đen vẫn đang giăng đầy, nặng nề trầm trọng vẫn quanh quẩn ở trong trời đất.

Trong thiên lao, Thần Nguyên hờ hững đứng yên, trên khuôn mặt lộ ra âm tình bất định, phảng phất như đang giãy dụa, nhưng không lâu sau những thứ giãy dụa này đều từ từ tiêu tán, thay vào đó là kiên định trước sau như một, cùng với…. vô cùng lạnh lẽo!

- Con đường của chúng ta khác nhau, cho nên ngươi không có tư cách để giáo huấn ta. Kết cục hôm nay cũng tốt, ta sẽ khiến cho ngươi tận mắt nhìn thấy, Thần gia bởi vì có ta mà thay đổi, thậm chí còn trở nên càng cường đại hơn!

- Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Thần Dạ ngoài việc có được thiên phú tu luyện ra, hết thảy tất cả những thứ khác ta đều hơn ngươi. Ta muốn để cho tất cả mọi người nhìn ta với cặp mắt khác xưa, để bọn họ biết được mình đã sai lầm rồi… Chỉ có ta mới là thiếu chủ của Thần gia!

Thiên địa bắt đầu hiện ra ý lãnh đạm, một người thiếu niên đi ra, thời điểm hắn chậm rãi bước về phía trước, hư không vô tận phảng phất như có một loại trọng áp đang ùn ùn kéo đến, làm cho người ta muốn bước đi nửa bước cũng cảm thấy khó khăn!

Người thiếu niên này nhìn lên hư không, sau khi hít một hơi thật sâu không khí có vẻ lạnh như bằng, liền cười nó:

- Trầm Nhất Sơn, nếu như ngươi đi ra đây, chỉ bằng một mình ngươi sợ rằng cũng không thể hạ gục ta được!

Trong thiên lao, Thần Nguyên nhanh chóng nhìn ra, nhìn thấy Thần Dạ điên cuồng, hắn không khỏi kinh hãi thét lên:

- Thần Dạ, ngươi điên rồi sao?

Nghe vậy Thần Dạ nghiêng đầu nhìn kỹ Thần Nguyên một cái, trong con ngươi nhanh chóng hiện lên vẻ ấm áp nhàn nhạt, bất kể có thể nào thì họ vẫn là huynh đệ, tam ca Thần Nguyên chắc cũng sẽ không muốn trơ mắt nhìn mình chết ở chỗ này.

Nhưng Thần Dạ cũng không suy nghĩ sẽ để cho hắn đưa mình rời khỏi đây!

Vả lại mặt mũi của Thần Nguyên có lớn đến như vậy hay không, có thể làm cho hoàng thất cũng với cao thủ của Thiên Nhất môn bỏ qua cho chính mình, mà cho dù mặt mũi của hắn có lớn đến như vậy, thì cái giá mà Thần Nguyên phải trả quá cao, Thần Dạ không thể nào tiếp nhận được.

Cho tới bây giờ Thần Dạ cũng không hề nghĩ tới muốn cùng Thần Nguyên tranh giành cái gì cả, nhưng nhân dịp này hắn nhất định phải để cho Thần Nguyên biết rõ ràng, con đường có thể có ngàn vạn, nhưng chỉ có một con đường mới có thể giúp cho hậu thế của Thần gia sống bình yên.

Thần Dạ cũng không phải là khoe khoang quá lời về chính mình, có lẽ con đường này trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không cách nào làm được, song bất kể là có thể làm được hay không, hắn tuyệt không thế nào nhẫn nại, nhất tương công thành, vạn cốt khô chi hậu, Thần gia mới lại lần nữa quật khởi được!

Liếc mắt một cái, trong nháy mắt Thần Nguyên liền hiểu rõ, hắn lạnh lùng cười một tiếng, không nói thêm lời nào, yên lặng đi tới bên cạnh Thần Dạ. Chỉ cần bảo vệ Thần Dạ không chết là được rồi, ngoài ra Thần Nguyên thật sự là không ngần ngại để cho Thần Dạ ở lại chỗ này, đánh gãy vẻ vô cùng tự tin của hắn!

- Thần Dạ, thật không nghĩ tới ngươi còn có thể sống sót, hơn nữa lại còn sống tốt như vậy.

Ở nơi nào đó của hoàng cung, một đạo thân ảnh nhanh như một tia chớp nhanh chóng lướt đến, chính là Trầm Nhất Sơn.

- Sao thế, cảm thấy bất ngờ sao?

Thần Dạ cười khẽ.

Trầm Nhất Sơn chấp nhận, từ nét mặt ngưng trọng của hắn là có thể thấy được.

Ban đầu đánh một trận lớn ở bên ngoài phủ, Thần Dạ đã bị trọng thương rất nặng, nếu đổi lại là người khác, cho dù sau đó thương thế có tốt lên, nhưng vĩnh viễn cũng không thể tiêu trừ sạch sẽ di chứng lưu lại.

Nhưng nhìn thần sắc hôm nay của Thần Dạ, hiển nhiên hắn đã hoàn hảo không có tổn hao gì!

Càng làm Trầm Nhất Sơn giật mình hơn chính là, lúc Thần Dạ và đám người Trường Tôn rời đi, phải dùng đến thủ đoạn kia mới có thể vây khốn hắn…. Ngay lúc đó Thần Dạ chỉ mới là cảnh giới Sơ Huyền, thế nhưng Thần Dạ hôm nay đã là cảnh giới Trung Huyền, hắn như thế lại càng khó có thể thu thập.

- Chỉ một mình ngươi thôi sao?

Thần Dạ cười nhạt, bạch quang chợt hiện lên, Thiên Đao bỗng nhiên chỉ về hướng Trầm Nhất Sơn.

- Như vậy là đủ rồi.

Trầm Nhất Sơn hờ hững nói:

- Thần Dạ, ở trong thiên lao, có một chút chuyện hẳn là Thần Trung đã nói cho ngươi biết rồi chứ?

- Đúng vậy!

Thần Dạ gật đầu, nói:

- Nói ra rất nhiều điều mà bản thân ta không hề nghĩ tới, thì ra là hoàng đế hoàng triều Đại Hoa này lại là một con rối, nhưng cái này cũng thực sự là khó khăn.

Tiếng nói truyền ra, từ một chỗ phía xa tựa hồ như truyền đến một tiếng hừ tức giận…

- Làm con rối so sánh với đã chết thì còn tốt hơn, điểm này ngươi không rõ ràng sao?

Từ trên cao nhìn xuống, Trầm Nhất Sơn lãnh đạm nhìn Thần Dạ nói:

- Ta không nói nhảm với ngươi nữa, nếu như không muốn tất cả mọi người của Thần gia đều chết, ngươi nên biết điều mà theo ta đi tới Thiên Nhất môn một chuyến!

- Thật là ngại, ta vốn đã quen sống tự do rồi, thật sự không muốn làm con rối, hơn nữa ta cũng có tự tin có thể sống sót mà rời khỏi, cho nên đã khiến ngươi thất vọng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.