Đế Quân

Chương 378: Chương 378: Tàn nhẫn và điên cuồng. (2)




Ở bên ngoài hoàng cung, Trưởng Tôn Mạt mang theo một ngàn binh lính, như muốn chém giết mình, sau đó tiến vào hoàng cung, mãi cho đến sau này chỉ có một mình Vân Thái Hư xuất hiện ở trước thiên lao, và sau khi nhìn thấy lão gia tử Thần Dạ đã hiểu được, cao thủ của Thiên Nhất môn đang thử dò xét mình.

Bọn họ chính là đang muốn nhìn thử, đến tột cùng là lá bài tẩy mà mình cất giấu như thế nào, cùng với chính mình có bao nhiêu tiềm lực.

Dùng một gã cao thủ Thượng Huyền cùng với tánh mạng của đương triều tể tướng hoàng triều Đại Hoa để đổi lấy tin tức mà bọn họ muốn biết, hành động mạnh tay như thế này sợ rằng cũng chỉ có người của Thiên Nhất môn mới có thể làm được, bọn họ thật đúng là quá không coi ai ra gì.

Bất quá mãi đến bây giờ bọn họ mới làm ra chiêu dụ lòng, không cảm thấy chậm hay sao?

Sắc mặt Trầm Nhất Sơn khẽ trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Thần Dạ, ngươi thật sự là muốn tìm cái chết mà.

- Chỉ bằng một mình ngươi thì không thể làm được.

Thần Dạ lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về mảnh đất hướng Tây Bắc, nơi nó lúc trước là nơi phát ra âm thanh tức giận, hắn hắng giọng quát lên:

- Mộ Diệp, nếu như ngươi thật sự không chịu hiện thân…. Lỡ như lòng ta nhu nhược đáp ứng đi tới Thiên Nhất môn, hắc hắc, với tiềm lực của ta hẳn là có thể so với tấm át chủ bài đáng giá trong tay ngươi, sợ là không bao lâu nữa ta có thể đạt được thành tựu ở trong Thiên Nhất môn, đến lúc đó ta cảm thấy ngươi ngay cả làm con rối cũng không thể làm nữa rồi.

- Thần Dạ, ngươi thật càn rỡ.

Ở bên trong tiếng hét phẫn nộ, hoàng đế ở bên trong vòng vây của mấy người bước nhanh mà đến, nhìn về phía Thần Dạ, thanh âm mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Thần gia và hoàng thất đã là không chết không dừng lại, nếu như Thần Dạ đắc thế sẽ gây ra tai họa ngập trời, nhất định hoàng đế sẽ không tiếp nhận được kết cục của hoàng thất.

Thật vất vả mới đánh được Thần gia vào chỗ vạn kiếp bất phục, hoàng đế không cho phép bất kỳ kẻ nào làm ảnh hướng tới địa vị hôm nay của hắn.

- Trầm tiên sinh, kế hoạch của ngươi hẳn là không thể thực hiện được rồi.

Một lát sau, hoàng đế lạnh lùng nói.

- Bệ hạ nói đúng, đúng là ta thu.

Đối mặt với hoàng đế, Trầm Nhất Sơn không hề có vẻ kiêu ngạo của cao thủ Thông Huyền, dễ nhận thấy lá bài tẩy trong tay người trước mặt thật đúng là làm cho Thiên Nhất môn vô cùng khát vọng, như vậy xem ra muốn bọn họ lựa chọn hoàng thất mà buông tha cho Thần gia cũng không phải là không thể.

Thần Dạ cảm thấy kỳ quái, với nội tình của Thiên Nhất môn, đến tột cùng là trong tay hoàng đế có lá bài tẩy gì mà lại đáng giá để bọn họ coi trọng như thế chứ!

Nghe được Trầm Nhất Sơn nói như vậy, trên khuôn mặt của hoàng đế lộ ra nụ cười, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã như thế thì Trầm tiên sinh có thể nhổ cỏ nhổ tận gốc rồi.

Lời này Trầm Nhất Sơn cũng không đáp ứng với hắn, mà là xoay người nhìn về phía Thần Nguyên.

Trong lòng Thần Dạ đột nhiên bắt đầu xuất hiện lãnh ý, tam cả Thần Nguyên thật sự rất giỏi, trước lúc Trầm Nhất Sơn làm việc vẫn muốn trưng cầu ý kiến của hắn.

Sau khi liếc mắt nhìn ánh mắt đang nói chuyện của hai người, trong lòng Thần Dạ chợt nhìn về phía hoàng đế, lãnh ý trong lòng trực tiếp di chuyển tới trong thần sắc.

- Đối phó với Thần gia của ta, ngươi không tiếc bất cứ giá gì, thậm chí ba mươi vạn nhân mạng mà ngươi cũng không hề cố kỵ mà vựt bỏ, hoàng đế bệ hạ, lòng dạ của ngươi thật sự quá mức điên cuồng tàn nhẫn!

- Thắng làm vua thua làm giặc, ta muốn chẳng qua chỉ là kết quả mà không phải là quá trình.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nhìn nhìn về phía Thần Dạ, quát lên:

- Hôm nay nếu như ngươi chết,Thần gia sẽ tan thành mây khói, tất cả mọi ô nhục sẽ do Thần gia các ngươi mang lên lưng, còn trẫm vẫn được mọi người trong hoàng triều kính yêu.

- Ngươi đừng nằm mơ!

Lửa giận của Thần Dạ không nhịn được mà tuôn ra dữ dội.

Cửu Trọng quan, ba mươi vạn người chết không có chỗ chôn, hôm nay có lẽ vẫn là oan hồn bất tán, đang gào thét ở khắp thiên địa. Hết thảy mọi thứ này đều là do người trước mặt này gây nên, bất quá nhìn như cao cao tại thượng, kỳ thật ở trong mắt một số người vẫn ở chỗ khó xử.

- Vì tương lai của Mộ gia chúng ta, đừng nói chẳng qua chỉ là ba mươi vạn tính mạng, cho dù có thêm càng nhiều người chết đi thì trẫm cũng sẽ không có một chút mềm lòng. Thần Dạ, trẫm trịnh trọng nói cho nhà người biết, cho dù là lúc nửa đêm tỉnh mộng thì sâu trong nội tâm của trẫm vẫn sẽ không có một chút đau khổ!

Liếc nhìn Thần Dạ, hoàng đế lành lạnh cười khẽ:

- Về phần có phải nằm mơ hay không, thì sau hôm nay, trước khi ngươi chết tự ngươi sẽ biết.

Nơi này là chỗ sâu bên trong hoàng đế, người bên cạnh hoàng đế đều là tâm phúc của hắn, cũng không cần có một chút cố kỵ, hắn chính là muốn để cho Thần Dạ biết, hết thảy đều là do chính mình làm, ngươi lại có thể làm gì chứ!

- Được, thật là một người tàn nhẫn và điên cuồng!

Thần Dạ giận dữ cười to, theo tiếng cười vang dội đố, bạch quang ở trong Thiên Đao mãnh liệt phát ra, chỉ một thoáng sau đã bao trùm cả hoàng cung, thân ảnh của Thần Dạ cũng dần dần trở nên mơ hồ.

- Trầm tiên sinh, ngươi còn chưa động thủ thì còn đợi khi nào nữa?

Đối diện với uy thế do Thần Dạ bày ra, từ đầu đến cuối hoàng đế vẫn chưa từng tỏ ra sợ hãi, thân ảnh của hắn phảng phất như là trúc già Đông Sơn, vẫn đứng yên không nhúc nhích!

- Ông!

Không đợi Trầm Nhất Sơn có hành động, Thiên Đao và đại thần vật điện Cổ Đế trong nháy mắt dung hợp lại, lóe ra một tia sáng cực hạn, giống như Hỗn Độn chi quang từ trên trường giáng xuống, bao phủ cả người Trầm Nhất Sơn.

Cùng lúc đó thân hình của Thần Dạ giống như quỷ mị bắn nhanh ra, thẳng đến hướng hoàng đế!

- Thật là cuồng vọng!

Hoàng đế lạnh lùng cười một tiếng, cũng là để cho hắn hiểu được, vì sao cao thủ Thiên Nhất môn biết rõ hắn trọng yếu nhưng vẫn muốn tới trước để đi chiêu dụ Thần Dạ.

Mấy đạo thân ảnh từ bên cạnh hoàng đế nhanh chóng lướt ra, Huyền khí thất luyện vô kiên bất tồi, hung hăng xông về phía Thần Dạ.

Công kích cường hãn làm không gian bị xé rách, song hiện ra phía trước Huyền khí thất luyện cũng không phải là Thần Dạ mà là một thân ảnh đen nhánh.

Bản thân của Thần Dạ dưới sự tương hộ của thân ảnh đen nhánh, mạnh mẽ xuyên qua hỗn loạn, mang theo sát ý vô tận tiếp tục bắn về phía hoàng đế, tốc độ kia cực nhanh, mặc dù hiện tại Trầm Nhất Sơn phá không mà ra cũng không có cách nào ngăn cản được.

Nhưng hoàng đế vẫn không hề sợ hãi, phảng phất như hắn có đủ thực lực để địch lại với Thần Dạ.

- Có một cao thủ của Thiên Nhất môn sao?

Trong mắt của Thần Dạ chợt lóe lệ khí, cánh tay khẽ huy động, thiết quyền như núi xuyên thủng hư không, đánh thẳng tới hướng hoàng đế.

Nhìn một quyền đang không ngừng lớn mạnh kia, tia toan tính trong con mắt của hoàng đế cũng càng ngày càng thịnh, giống như là đang xem diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.