Đế Quân

Chương 379: Chương 379: Huynh đệ hội họp.




- Oanh thanh sắc toàn văn duyệt độc!

Một quyền này nặng nề oanh kích ở trên lồng ngực của hoàng đế.

Nhưng Thần Dạ rõ ràng lại nhìn thấy, thời điểm một quyền này của hắn tiếp xúc với lồng ngực của hoàng đế, lại có một đạo quang mang đỏ rực dữ dội tuôn ra trong cơ thể người này, chợt năng lấy một quyền này.

Dưới sự bao vây của quang mang đỏ rực, thiết quyền như núi phảng phất như là nện ở trên bông, đừng nói là hoàng đế bị thương, liền ngay cả một chút chấn động cũng không hề xuất hiện ra ngoài.

- Thần Dạ, ngươi thấy thế nào?

Hoàng đế chế nhạo.

- Phòng ngự Tiên Thiên linh bảo của Thiên Nhất môn quả nhiên là cường đại!

Thần Dạ kìm lòng không nổi buông một tiếng thở dại, chợt thay đổi lời nói, cười quái dị nói:

- Vốn dĩ tu vi của hoàng đế bệ hạ chỉ là cảnh giới Sơ Huyền, vậy thì có thể đủ để kích phát nó được bao lâu chứ?

Thần Dạ không hề do dự nữa, cả trong hoàng cung này tuyệt đối không chỉ có một vị cao thủ Trầm Nhất Sơn, mà cho dù là có một Trầm Nhất Sơn, uy lực sau khi Thiên Đao cùng điện Cổ Đế dung hợp lại cũng không thể trói được hắn quá lâu.

- Hống.

Lúc cánh tay của Thần Dạ lộ ra, thanh âm rồng ngâm liền quanh quẩn khắp trong thiên địa, chỉ thấy trên nắm tay kia Long Thủ hư ảo bừng bừng xuất hiện…

Một giây sau Long Thủ hóa hình, phẫn nộ đánh xuống.

- Oành!

Quang mang đỏ rực giống như một loại núi lửa phun trào, tản mát ra hơi thở cực nóng, chợt xông lên bao quanh một quyền Long Thủ kia lại, điên cuồng bao phủ xung quanh.

Âm thanh nặng nề giống như trực tiếp vang dội bên trong tai, làm người ta cảm thấy tê dại!

- Hoàng đế bệ hạ, không biết ngươi có thể đủ sức để ngăn chặn được mấy lần!

Một quyền nữa được phóng ra, Thần Dạ không chút nghĩ ngợi liền đánh ra một quyền.

- Oành oành!

Ở giữa không trung không ngừng quanh quẩn thanh âm nặng nề, cùng lúc đó âm thanh rồng ngâm cũng vang dội không dứt bên tai, giờ phút này hoàng đế giống như một cái bao cát, vẫn liên tục nhận phải những oanh kích đến từ Thần Dạ.

Tuy rằng dưới sự bảo vệ của quang mang đỏ rực hoàng đế vẫn bình yên vô sự, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn đang dần dần trở nên tái nhợt.

Đến cuối cùng, cước bộ của hắn cũng không nhịn được mà lùi về sau mấy bước, hiển nhiên dưới tác động của oanh kích đáng ùn ùn kéo tới giống như cuồng phong, mặc dù không làm thương tổn đến hắn nhưng cũng làm cho hắn rất là khó chịu.

- Một quyền này sẽ phá nát mai rùa của nhà ngươi!

Thần Dạ cười to, thế nhưng tầm mắt lại trở nên căng thẳng, nhanh chóng bay ngược lại như tia chớp.

Ngay vào lúc này, hai đạo thân ảnh một trái một phải tựa như u linh di động hiện ra, bọn họ nhìn về phía của Trầm Nhất Sơn, chợt đưa ra một tay nặng nề nắm chặt không gian.

- Ông!

Trầm Nhất Sơn đang bị vây trên hư không mơ hồ bị rơi xuống, một lát sau âm thanh răng rắc vang lên, hai đại thần vật bị đánh vỡ liên kết, bay ngược lại trở về trước người Thần Dạ.

- Huyễn tiên sinh, Linh tiên sinh, xin đa tạ!

Trầm Nhất Sơn lập tức đi tới trước người hoàng đế, cung kính nói với hai người kia.

- Ở bên trong hoàng triều Đại Hoa thế nhưng lại xuất hiện một thiếu niên thiên tài như ngươi, thật là không tệ!

Hai người vừa xuất hiện chính là hai người trung niên, vô luậ là quần áo hay là dung mạo đều giống như như đúc, người xa lạ nhìn lại căn bản không cách nào phân biệt được ai là ai.

Bây giờ đang nói chuyện chính là người ở bên trái hoàng đế, theo lời nói lúc trước của Trầm Nhất Sơn mà xem, chính là Huyễn tiên sinh mà hắn đã gọi.

Hắn liếc mắt nhìn Thần Dạ, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo:

- Đáng tiếc ngươi cũng không tính toán muốn thần phục Thiên Nhất Môn chúng ta, đã như vậy thì không thể lưu ngươi lại được.

Nắm chặt Thiên Đao trong tay, Thần Dạ thở dài một hơi, hai huynh đệ sinh đôi này liên thủ với nhau, hô hấp trong lúc này chính là một đại thần vật, một thân tu vi tuyệt đối đã ở trong cảnh giới Thông Huyền, thậm chí ít nhất cũng là trên cảnh giới Thông Huyền tứ đoạn.

Thiên Nhất Môn quả nhiên là bất phàm, tùy tùy tiện tiện đã có đến ba vị cao thủ Thông Huyền ở chỗ này, khó trách có thể khiến bên trong hoàng triều Đại Hoa kinh sợ, có thế lực rộng lớn.

Bất quá như thế này thì sao chứ…. Thần Dạ trái lại cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi!

Cảm nhận được sát ý hung hãn phô thiên cái địa tiến đến, ánh mắt của Thần Dạ khẽ ngưng tụ lại, cũng bắt đầu khởi động một ít chiến ý.

- Người trẻ tuổi quả nhiên không biết sợ là gì, cũng tốt, biết ngươi sẽ không dễ dàng chịu trói nên chắc phải cực khổ một chút, bắt ngươi trở về là được rồi.

Áo bào của trung niên được gọi là Linh tiên sinh vung lên, trực tiếp tiến về phía trước một bước.

Theo một bước này rơi xuống, thân ảnh của ngươi này lập tức trở nên mơ hồ.

Ánh mắt của Thần Dạ khẽ biến, thân thể lập tức mãnh liệt bắn ngược lại, thân ảnh của Linh tiên sinh kia cũng không phải là trở nên mơ hồ, mà là do tốc độ quá nhanh nên đã lưu lại một đạo tàn ảnh ở tại chỗ.

- Muốn cùng bổn tọa tỷ thí tốc độ sao, ngươi không thấy buồn cười à?

Linh tiên sinh cười nhạt, lúc tiếng nói vang dội lên không ngờ ở phía trước Thần Dạ, một bàn tay vươn ngón tay nặng nề vung xuống, năm đạo năng lượng Huyền Khí từ năm ngón tay này liền phá không mà đến, sau đó hóa thành cũi nhốt Thần Dạ vào bên trong đó.

- Phá diệt đao!

Bạch quang xuất hiện mang theo lực lượng đao mang phách đạo, hung hăng bổ vào cũi Huyền Khí này, song nó vẫn không hề nhúc nhích, nhìn bộ dáng kia giống như là một vật vô cùng cứng rắn!

- Ngươi đừng nên phản kháng làm gì, chỉ bằng ngươi thì không thể phá được một chiêu này của bổn tọa đâu, ngoan ngoãn một chút có lẽ sẽ bớt được một ít khổ!

Ở bên ngoài cũi, Linh tiên sinh khinh thường cười lạnh.

- Hống!

Tiếng long ngâm lại lần nữa vang dội, hai cánh tay của Thần Dạ chợt lộ ra ngoài, có thể thấy được trên hai tay của hắn đều xuất hiện Long Thủ hư ảo. Nghe thấy lời nói cao cao tại thượng kia của Linh tiên sinh, Thần Dạ chỉ lành lạnh cười một tiếng, hai tay lập tức nắm chặt lại thành quyền, Long Thủ kia trực tiếp bị giữ lại ở trong lòng bàn tay.

- Bách chiến hóa long hiền tri thiên lý!

Hai nắm đấm phóng ra dường như muốn phá vỡ hết mọi thứ, lực lượng thuần chính nhất giờ phút này lại như một cơn lốc, điên cuồng thổi quét qua.

- Rầm rầm!

Cũi Huyền Khí sau khi bị hai quyền hung hãn đánh sâu vào, rốt cục đã bắt đầu run rẩy, dường như còn có một cái khe rất nhỏ đang chậm rãi lan tràn ra.

Thấy được một màn như vậy, Huyễn tiên sinh đứng phía sau thản nhiên nói:

- Lão Nhị, đừng có kì kèo làm mất thời gian nữa.

- Yên tâm, không phí bao nhiêu thời gian đâu!

Phảng phất như Thần Dạ làm được hành động như vậy thật sự khiến hắn rất mất mặt, hiện tại mặt của Linh tiên sinh tràn ngập sát khí, bàn tay kia của hắn phá vỡ hư không, nhanh như chớp tiến vào trong cũi kia, chợt…

Năng lượng đáng sợ chính là từ trong không gian nhỏ hẹp này, đang dữ dội tuôn ra khắp bốn phương tám hướng, hung hăng đè ép về hướng Thần Dạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.