Đối với Thần lão gia tử, Diệp Vô Địch thực lòng không phục. Đến khi
Thánh Chủ Gia mất, sau khi nhìn thấy thái độ của đương kim hoàng đế đối
với Thần gia, lão đã biết rõ, cơ hội của Diệp Vô Địch lão và Diệp gia đã đến .
Quan hệ của Diệp Thước cùng Thần Dạ vẫn còn không ảnh hưởng được quyết
định của Diệp Vô Địch . Ngay cả lúc lão không muốn trở thành lưỡi đao
nhọn trong tay hoàng đế bệ hạ như Trường Tôn Mạt , thì lại cũng có thể
mượn tay hoàng đế để đánh đổ Thần lão gia tử. Dù sao, lão cùng với hoàng đế cũng có chung mục đích cần làm!
Tuy nhiên, đây là trước kia, thậm chí là trước ngày hôm nay .
Bởi vì vào trước ngày hôm nay, Diệp Vô Địch đều còn không biết, tu vi bản thân Diệp Thước đã cao siêu đến loại tình trạng này.
Mà nay, với các loại thể hiện ra ngoài của Diệp Thước, đã khiến cho Diệp Vô Địch không thể coi thường không nhìn tới, càng không có khả năng tùy ý từ bỏ hắn . . . . Cho nên, hiện tại đối mặt Thần lão gia tử, sâu
trong nội tâm lão đã bất tri bất giác thay đổi .
Ngoài ra, trong lúc vừa rồi, hoàng đế bệ hạ lấy phương thức uy hiếp để
bức bách lão. Điều này làm cho trong lòng Diệp Vô Địch hiểu rất rõ ràng, đối với Diệp Vô Địch lão, hoàng đế không có khả năng sẽ đối đãi tín
nhiệm như với Trường Tôn Mạt vậy . Thậm chí. . . . .
Mặc dù chính mình toàn tâm phụ tá hoàng đế, một ngày kia, sau khi giúp
ngài trừ khử Thần lão gia tử , thì mục tiêu muốn diệt trừ kế tiếp sẽ là
chính mình.
Thần lão gia tử cười nhạt, đáp:
- Diệp lão nhi, Bổn vương hôm nay vào triều, mục đích chỉ có một. Nếu
chuyện đã xảy ra, như vậy, phải đưa ra một thông báo rõ ràng, ngươi cho
là gì?
Diệp Vô Địch sắc mặt hơi đổi, sau khi trầm tư một lát mới nói:
- Bệ hạ đã giao việc này cho cựu thần đến tra. . . .
Diệp Vô Địch nói còn chưa dứt lời, Thần lão gia tử lần thứ hai quơ quơ bàn tay, quay sang nhìn về phía hoàng đế mà nặng nề hỏi:
- Bệ hạ, người cảm giác được lời này của lão phu là có sai hay không ?
Hoàng đế có hơi không hiểu Thần lão gia tử hỏi như vậy là có ý tứ gì,
nhưng mà cũng chỉ có thể gật đầu chấp nhận. Huống hồ, lời này bản thân
cũng đúng, cũng không thể không tra, để cho đám người Nhị hoàng tử bị
người đánh vô ích một lần sao?
Thấy vậy, Thần lão gia tử cười nói:
- Bệ hạ, vậy thì không bằng để cho lão phu điều tra, có được không? Tin
tưởng thủ đoạn của lão phu, so với Diệp lão nhi thì còn cao siêu hơn một chút.
- Lão Vương Gia, ngài đã lớn tuổi như thế, trong ngày thường nuôi dưỡng
đám gà vịt là tốt rồi. Những việc vặt này cũng không làm mệt lão Vương
Gia phải lo lắng đi?
Trong lòng Trường Tôn Mạt đột nhiên có một cảm giác bất an, nên không
đợi hoàng đế nói gì đã vội vàng đoạt trước một bước mà nói.
Lạnh lùng nhìn Trường Tôn Mạt chỉ chốc lát, trong ánh mắt Thần lão gia tử nổi lên một cỗ khí tức tà ác:
- Bổn vương mặc dù lớn tuổi, nhưng vẫn còn không đến mức lão hồ đồ. Thế
nào, Trường Tôn lão nhi ngươi không tin thủ đoạn của Bổn vương?
- Không dám, không dám!
Lời này, Trường Tôn Mạt cũng không dám tùy tiện đồng ý loạn.
- Bệ hạ, ý của ngài?
Do dự chỉ chốc lát, hoàng đế nói:
- Nếu hoàng thúc sốt ruột, như vậy, liền để hoàng thúc phụ trách là được.
Bởi vì quan hệ đến Thần Dạ. Gần đây đã phát sanh một ít chuyện làm hoàng đế cũng có loại cảm giác khó có thể khống chế. Nếu Thần lão gia tử chủ
động ôm vào tay, hoàng đế cầu còn không được. Đều là con cháu, hẳn là
lão sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia. Chỉ cần quan hệ giữa Thần lão gia tử cùng Diệp Vô Địch trở nên bế tắc, như vậy, mặc dù Thần Dạ cùng Diệp
Thước cho dù có quan hệ tốt, cũng không thao túng được tình thế giữa hai nhà.
Nếu xảy ra dạng đó, trong triều đình này liền dễ dàng hơn rất nhiều .
- Đa tạ bệ hạ!
Thần lão gia tử ôm quyền, âm thanh lại chợt cực kì lạnh lùng đi. Lão nhìn nhìn phía trước, mà hờ hững hỏi:
- Nhị hoàng tử, Bổn vương hỏi ngươi một chuyện. Mấy ngày hôm trước,
ngươi một mình thuyên chuyển quân sĩ đế đô, để làm chuyện gì?
Lời này vừa nói ra, hoàng đế bệ hạ, Trường Tôn Mạt, cùng với Nhị hoàng
tử, trong lòng đám người Thần Nguyên giật thột mãnh liệt một cái. Hiện
tại bọn họ rốt cục đã hiểu rõ ràng , Thần lão gia tử vì sao muốn ôm đồm thêm việc, tự động yêu cầu điều tra chuyện đã phát sanh hôm nay.
Đại động tĩnh như vậy, tự nhiên là không thể gạt được những bậc quyền
quý đương triều này, càng không có khả năng không cho hoàng đế biết.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới, làm như vậy có cái gì không đúng.
Nhị hoàng tử thân là con của đương kim hoàng hậu, là hoàng tử được hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, càng là vị có thực lực tranh đoạt ngôi Thái Tử
nhất, có một không hai. Với bối cảnh như thế , việc điều động quân sĩ cơ hồ là đương nhiên.
Huống hồ là sau chuyện đó, Nhị hoàng tử cũng có chuẩn bị thích đáng,
càng là nhờ vả Thần Dạ tiện thể nhắn nhủ cho Thần lão gia tử, để cho
Thần Dạ nói rõ việc hắn làm, chính là không muốn Thần lão gia tử phát
sinh hiểu lầm. . . .
Nhưng Nhị hoàng tử thật không ngờ, Thần Dạ căn bản là cũng không nói gì tới việc này.
Mà nay, Thần lão gia tử cố ý nhắc lại chuyện cũ, coi như là lão mới biết tình tiết sự việc. Hiển nhiên cũng không đơn giản là vì xả giận hộ Thần Dạ, mà càng là để cảnh cáo một vài người!
- Hoàng thúc, chuyện này, Huyền Kỳ đã nói với trẫm , mà trẫm đã trừng phạt hắn . . . ."
- Nếu bệ hạ đã truy cứu qua, lão phu cũng không muốn hỏi thêm, nhưng mà!
Thần lão gia tử lạnh lùng hỏi:
- Bệ hạ, ngài lại có biết hay không. Nhị hoàng tử làm như vậy, mục đích là cái gì ?
- Cái này?
- Nhị hoàng tử, Dạ nhi nhà ta đắc tội ngươi chỗ nào, có chỗ nào phải
thật xin lỗi ngươi , làm ngươi phải liên hợp với mấy kẻ hỗn đản Trường
Tôn gia kia, để rồi đặt một cái bẫy như thế đối với Dạ nhi ta?
Thần lão gia tử cả giận nói:
- Bổn vương tự nhận, từ khi bắt đầu đi theo Thánh Chủ Gia, vẫn một mực
trung thành và tận tâm. Sau khi gây dựng xong giang sơn này, còn có thể
may mắn không chết, chịu ân Thánh Chủ Gia ban thưởng hậu, quang vinh
hưởng cuộc đời này! Chẳng lẽ tất cả điều này, đều làm e ngại Nhị hoàng
tử ngươi sao?
- Coi như ngươi có ý kiến gì đó đối với bản vương , nhưng sao không dâng một bản tấu chương trước mặt bệ hạ về Bổn vương, cần gì phải động đến
cháu của Bổn vương ? Ngày đó là hắn may mắn, còn có thể hoàn hảo không
tổn hao gì trở về. Nếu không, ngươi là tính toán muốn đẩy nó vào chỗ
chết sao?
- Lão Vương Gia, Tiểu vương không có ý tứ này a!
Nhị hoàng tử lập tức mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa, ngay cả nói chuyện
đều có vài phần cà lăm . Chụp cho cái mũ to như vậy lên đỉnh đầu, do
đích thân Thần lão gia tử hạ xuống. Cái này thì Lão Tử hoàng đế của hắn
cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ như không nhìn thấy.