Liên tưởng đến tu vi cùng
thực lực của Diệp Thước hiện nay . . . . Nếu như không hoàn toàn bóp
chết đầu mối này, để rồi thật sự khiến cho hai nhà Thần Diệp cùng đi tới một chỗ, thì đủ loại kế sách của hoàng đế, sẽ càng khó có thể thi hành
hơn .
Cho nên, vạn bất đắc dĩ, ngay trước mặt văn võ cả triều, hoàng đế bệ hạ
cũng đành phải dùng loại thủ đoạn không quá quang minh để đánh Diệp Vô
Địch một phen.
" Trẫm là không dám hành động thiếu suy nghĩ với Thần gia hắn, nhưng
Diệp gia ngươi vẫn còn không đảm đương nổi sự cẩn thận từng li từng tí
của trẫm!"
Diệp Vô Địch nhướn mày lên, ẩn giấu tức giận vào trong lòng mà cung kính nói:
- Bệ hạ, những lời ngài đã nói, cùng lời của Trường Tôn lão nhi nói, cựu thần thật sự có hơi không hiểu. Bởi vì, cựu thần cũng vừa mới nghe được trong đế đô xảy ra này một loạt hỗn loạn, cựu thần đều vẫn còn không
còn kịp tra xét kĩ một phen đến tột cùng là làm sao vậy, thì đã bị bệ hạ triệu đến nơi này. Hiện tại, ngài sai cựu thần cấp cho thông báo, xin
thứ cho cựu thần sợ hãi, thật sự không biết nên thông báo như thế nào.
- Diệp đại nhân. . . .
- Bệ hạ !
Diệp Vô Địch tiếp tục nói:
- Cựu thần biết nói như vậy, sẽ làm cho trong lòng bệ hạ rất khó chịu.
Nhưng mà, những câu này của cựu thần là thật. Thần thật sự không biết
tình hình cụ thể và tỉ mỉ là như thế nào. Nếu như bệ hạ không tin, cựu
thần xin thề với trời, nếu như trong những lời đã nói , phàm là có một
câu nói sai, không quản tất cả mọi người trên dưới Diệp gia , cuộc đời
này, về tu vi võ đạo sẽ không có chút xíu thăng tiến, trong tương lai,
càng là cửa nát nhà tan, không chết tử tế được!
Lời nói đã kết thúc, nhưng âm thanh vẫn còn ong ong chấn động vang dội!
Văn võ cả triều, bao gồm hoàng đế bệ hạ trong đó, mọi người hai mặt nhìn nhau. Tất cả mọi người biết, hai hung thủ kia là ai. Nhưng Diệp lão nhi lại vẫn phát ra lời thề như vậy, chẳng lẽ là lão thật sự không biết?
Trong thế giới võ đạo tối thượng, bất cứ người nào cũng sẽ không lấy con đường võ đạo để nói giỡn. Phát ra lời thề nặng như vậy, tựa hồ Diệp Vô
Địch thật sự không biết quá sâu!
Một lát sau, trong lòng Hoàng đế lạnh lùng cười một tiếng. Không biết
quá sâu, xác thật, trừ mấy người đương sự ra thì thậm chí chỉ có hai
hung thủ kia mới biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ là cái gì. Còn
những người khác, vẻn vẹn chỉ biết là ai làm.
Diệp Vô Địch tất nhiên rất coi trọng lời thề này, nhưng đến tình trạng
tự bào chữa không cho phép phản bác thì vẫn còn thiếu chút cự ly nữa.
Diệp Vô Địch chỉ là thề về việc không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ,
cũng không phải thề về chuyện không hiểu rõ tình hình. Những trò chơi
chữ thế này, hoàng đế bệ hạ ngài mới là đại cao thủ.
- Diệp đại nhân, hiện tại, trẫm bất kể ngươi biết được bao nhiêu, chuyện này trẫm liền giao cho ngươi đi làm. Ba ngày sau, trẫm cùng văn võ cả
triều muốn từ chỗ ngươi nghe được một câu về chân tướng tình hình cụ thể và tỉ mỉ!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Vô Địch biến đổi không rõ ràng. Xác thực như
trong lòng Hoàng đế suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoài Nhị hoàng tử cùng Thần gia Tam công tử bị tập kích ra, Diệp Vô Địch lão lại có
thể nào không biết đại khái.
Sai lão đi thăm dò rõ ràng, không phải nói rõ để khiến cho Diệp Vô Địch
lão tự tay trói cháu của mình mang lên đại điện, giao cho hoàng đế bệ hạ xử lý sao?
Nếu là những đứa cháu khác thì cũng thôi, nhưng là Diệp Thước. . . .
Ngay cả là trong lòng Diệp Thước đã không coi Diệp gia trở thành là gia
tộc của chính mình, thì Diệp Vô Địch cũng không có khả năng từ bỏ Diệp
Thước.
- Diệp đại nhân, chuyện này quan hệ đến hoàng thất cùng Thần gia, còn có mặt mũi các vị đại nhân. Liền phiền toái lão đi tra tốt một phen đi!
Bên cạnh, Trường Tôn Mạt miệng thơn thớt cười bụng một bồ dao găm mà nói.
Một ý định giết người, cực kì nhanh chóng xẹt qua . . . . Diệp Vô Địch
đang lúc trầm tư suy nghĩ muốn mở miệng thì, một tràng tiếng bước chân
điềm tĩnh, từ xa đến gần, lại trong thời gian ngắn ngủi mấy hô hấp đã đi tới trong đại điện. . . .
- Trường Tôn lão nhi nói không sai, Diệp lão nhi, ngươi hãy tra tốt một
phen. Bổn vương cũng muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là ai lớn mật như vậy,
dám càn rỡ như thế ở đế đô , còn dám đả thương Nhị hoàng tử và Thần
Nguyên nhà ta?
Bóng người hiện ra, văn võ cả triều, cho dù là ai, cho dù trong lòng có
yêu thích người này hay không thì đều là hoặc cung kính, hoặc khách khí
hô:
- Lão Vương Gia, làm sao ngài phải đến đây?
Hoàng đế bệ hạ ngồi trên cao, giờ phút này cũng không cách nào ngồi yên được nữa bèn đứng dậy cười hỏi:
- Hoàng thúc, lão nhân gia ngài đến đây đi, làm thế nào cũng chẳng sai ai tới thông báo trước một tiếng?
- Hắc hắc!
Tiến vào đại điện, từ trong miệng Thần lão gia tử liền có một tràng tiếng cười quái dị bắt đầu vang lên.
- Bổn vương cũng không nghĩ sẽ đến đây. Chỉ là, có quá nhiều người, hiện nay cũng không thèm nhìn đến Bổn vương . Không có biện pháp, Bổn vương
cũng chỉ đành phải đứng ra để hỏi một câu kiến giải.
Thần lão gia tử nói một phen, khiến cho trong lòng văn võ cả triều cũng có vài phần sợ. . . .
Mặc dù trong lời nói của lão gia tử chỉ là nhắc đến chuyện đã xảy ra hôm nay, là bởi vì đứa cháu Thần Nguyên bị người đả thương. Nhưng, ánh mắt
của lão lại không nhìn vào người Diệp Vô Địch , mà là sau khi đảo qua
hoàng đế bệ hạ và Trường Tôn Mạt liền một mực nhìn thẳng vào trên người
Nhị hoàng tử.
Hành động như thế nói lên điều gì, người ở chỗ này không có ai không
biết. Bởi vì chuyện đã xảy ra trong đế đô vẫn không thể gạt được bất cứ
người nào đứng ở chỗ này.
- Lão Vương Gia. . . .
Thần lão gia tử phẩy phẩy tay, cắt đứt lời nói của Nhị hoàng tử, chuyển sang nhìn về phía Diệp Vô Địch mà nói:
- Diệp lão nhi, đã lâu không gặp .
- Vâng, đã lâu không gặp. Thân thể lão Vương Gia vẫn cứ khỏe mạnh như ngày trước, làm cho người ta vui mừng.
Diệp Vô Địch ôm quyền, hơi cung kính ân cần thăm hỏi.
Diệp Vô Địch trong lòng cũng là rất bất đắc dĩ. Quan hệ hai nhà một mực
rất căng thẳng, bởi vì có Thần lão gia tử nên đã gắt gao áp chế lão ở
phía dưới. Cho nên, nếu như có cơ hội, Diệp Vô Địch không ngại hất bay
tảng đá lớn trên đầu của lão, sau đó cứ thế đánh nát, khiến cho tảng đá
sẽ không có khả năng áp đảo đè lên trên đỉnh đầu lão.
Quan hệ tốt đẹp giữa Diệp Thước cùng Thần Dạ, Diệp Vô Địch sớm có nghe
thấy. Vốn tưởng rằng chẳng qua là liên quan đến tình nghĩa bạn bè lúc
còn bé chơi đùa với nhau. Cũng là không ngờ rằng, chính tình nghĩa lúc
còn bé, không những không bị tình huống chia lìa mấy năm gần đây làm yếu đi. Ngược lại vì Thần Dạ, Diệp Thước còn gây ra những chuyện làm kinh
ngạc người đời như thế.