Tiêu Một tất nhiên thật
không ngờ, cùng trong lúc Diệp Thước tìm hắn , thì tại một con phố dài
khác còn có một trận chiến đấu dễ dàng . . . . Mà vào lúc Tiêu Một đối
mặt mưa phùn đầy trời mở miệng mắng Thần Dạ, Diệp Thước đã lại thay đổi
một chiến trường nữa.
Sáng sớm hôm nay ở Đế đô rất bất an.
Vẻn vẹn là thời gian một buổi sáng còn chưa trôi qua, Tiêu Một, huynh đệ Trường Tôn gia, trưởng tôn Đồng gia, lớp người trẻ tuổi ưu tú nhất Ngô
gia .v..v..., đều bị Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên đã lâu không xuất
hiện gây thương tích.
Ngoài ra huynh đệ Trường Tôn gia bị thương càng là nghiêm trọng. Tuy
không nguy hiểm đến tánh mạng, cũng để lại cho bọn họ một nỗi đau vĩnh
viễn đều không thể chữa khỏi!
Không chỉ như thế, việc làm ăn của mấy nhà này trong đế đô cũng trong
buổi sáng này đã bị một đám người lai lịch không rõ vây công. Chúng cũng không dùng thủ đoạn đấm đá mạnh mẽ gì, chỉ là xuất ra chứng cứ cưỡng ép mấy nhà này buộc mua buộc bán . . . .
Càng làm cho người trong đế đô kinh ngạc chính là, đương kim Nhị hoàng
tử điện hạ, Thần gia Tam công tử Thần Nguyên lại bị người tập kích ở
trên đường. Tất nhiên chưa từng trọng thương, nhưng cũng hung hăng làm
nhục nhã thể diện của bọn họ.
Hoàng thất, Thần gia, đại biểu cho tồn tại đứng đầu Đại Hoa hoàng triều, lại có người dám càn rỡ vuốt râu cọp!
Trong lúc nhất thời, Hoàng Thành chấn động. Vị Cửu ngũ Chí Tôn cao cao
tại thượng ở chỗ sâu trong hoàng cung kia cũng không nhịn được , hạ
lệnh các vị đại thần cùng những đương sự lập tức vào cung. Ngài muốn nắm được rõ ràng mọi thứ.
Chỉ là thật không ngờ, bất kể là Nhị hoàng tử Thần Nguyên, hay đám người Tiêu Một. Khi đối mặt hoàng đế bệ hạ tra hỏi lại cùng nói không rõ ràng lắm kẻ đã đả thương người của bọn họ là ai. . . .
Trong cung điện nguy nga, hoàng đế ngồi ở chính giữa, văn võ đại thần
đứng hai bên. Còn trước mặt xếp thành hàng chữ nhất, đúng là mấy người
đương sự !
Trên long tọa , hoàng đế vẻ mặt tối sầm nhìn mấy người phía dưới kia.
Cơn ớn lạnh kia dường như phảng phất phải làm cho khắp đại điện đông
cứng lại.
Thân là Cửu Ngũ Chí Tôn, có lẽ cả thiên hạ thì lực điều khiển của ngài
không phải rất đúng chỗ. Thế nhưng những chuyện đã phát sanh trong đế đô Hoàng Thành này, nếu muốn hoàn toàn giấu diếm với ngài là không có khả
năng!
Đám người Nhị hoàng tử phía dưới rốt cuộc là bị ai đánh tổn thương,
hoàng đế biết rõ ràng trong lòng. Tuy nhiên, mấy người khổ chủ này đầy
miệng toàn là không rõ ràng lắm hung thủ là ai. Nên ngài thân là hoàng
đế rốt cuộc cũng không thể không có chút chứng cớ nào lại đi tìm hai
người đả thương bọn họ kia để trả thù.
Tất nhiên làm như vậy cũng là có khả năng. Nhưng thân phận khiến cho ,
nếu như hoàng đế bệ hạ cũng có thể cố tình không nhìn tới pháp luật và
kỷ cương như thế, vậy đám thần tử phía dưới chẳng phải là cũng có thể
làm theo sao? Đến lúc như vậy, Đại Hoa hoàng triều có lẽ sẽ kéo dài sự
hỗn loạn của tiền triều.
Đương kim hoàng đế, vốn cũng tự nhận mình là một vị hiền quân , nên tất
nhiên không thể khai sáng trào lưu này, để tự đào phần mộ cho chính
mình. Ngoài ra, hai tên hung thủ hiện ra trước cái nhìn của mọi người
kia, cũng khiến người khác quá mức kinh hãi.
Tuổi còn nhỏ, một thân tu vi đã là cao như thế. Vậy trước mắt, khi mà
còn không có kế sách vẹn toàn để một lưới bắt hết bọn họ thì hoàng đế bệ hạ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, một khi một
người trong đó thoát ra ngoài đế đô, rời khỏi Đại Hoa hoàng triều, thì
tương lai liền sẽ mang lại cho Đại Hoa hoàng triều những phiền toái lớn
lao.
Thế giới này, chính là thế giới mà võ đạo tối thượng. Thực lực của hoàng thất mặc dù không kém, nhưng cũng vẻn vẹn xưng vương xưng bá trong Đại
Hoa hoàng triều mà thôi.Nhìn khắp cả thế gian, Đại Hoa hoàng triều thật
sự không coi là cái gì.
Đạo lý này, hoàng đế đều hiểu rõ ràng hơn rất nhiều so với bất cứ người nào ở đây .
Nhưng biết rõ kẻ đả thương con mình là ai, ngược lại không thể đưa bọn họ ra công lý. Loại cảm nhận này thật sự rất khó chịu!
Một hồi yên tĩnh như thể vạn vật diệt vong, tình cảnh không một tiếng
động lan tràn khắp cả trong đại điện làm người ta đặc biệt nghẹt thở!
Mắt nhìn hoàng đế không thể tránh được, đứng ở vị trí cao nhất bên trái, sắc mặt Trường Tôn Mạt càng thêm tối sầm. So sánh với vết thương mà
những người khác phải chịu, hai đứa cháu lão cả đời này chỉ sợ đều phải. . . .
Vừa nghĩ đến đây, Trường Tôn Mạt tức giận, không đếm xỉa gì đến đang ở
đâu mà bùng phát. Ánh mắt nhìn thẳng vào phía đối diện, chỗ một ông lão
đang nhắm mắt dưỡng thần mà lớn tiếng quát:
- Diệp Vô Địch, chuyện này hôm nay, ngươi nhất định phải cho lão phu một cái công đạo. . . .
- Công đạo, công đạo cái gì?
Ông lão tên là Diệp Vô Địch mở mắt, dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn Trường Tôn Mạt, mà nói:
- "Không hiểu ra sao cả , lão phu cũng không có chọc giận ngươi, muốn công đạo cái gì?
- Diệp Vô Địch, ngươi đừng khiến lão phu phải phỏng đoán, rõ ràng là
đang giả bộ hồ đồ. Nói thiệt cho ngươi biết, hai đứa cháu của lão phu ,
nếu mà thật sự vô phương chữa khỏi thì Diệp gia ngươi từ đó cũng đừng
hòng sống yên ổn.
Trường Tôn Mạt gầm lên.
- Trường Tôn Mạt, ngươi coi lão phu Diệp gia sợ Trường Tôn gia ngươi sao?
Diệp Vô Địch cũng là quan to đương triều. Bị người uy hiếp vỗ vào mặt mà không chút động lòng, thì cái mặt này của lão đúng là bị chà đạp không
ra gì.
- Đủ rồi, các ngươi có thân phận gì, lại ở chỗ này chanh chua chửi đổng như đàn bà thì còn thể thống gì?
Ngồi trên cao cao, hoàng đế bệ hạ vỗ mạnh long tọa một nhịp mà quát:
- Trường Tôn đại nhân, chuyện này, trẫm nhất định sẽ tra rõ ràng, trả lại lẽ phải cho ngươi.
Nói xong, ngài nhìn Diệp Vô Địch mà trầm giọng nói:
- Diệp đại nhân, chuyện hôm nay đã phát sanh , mọi người trong lòng cũng có chỗ hiểu. Trẫm ở chỗ này, mặc dù tịnh không có bằng chứng hành động, nhưng, tổng thể vẫn có thông báo. Nói cách khác, nếu như chuyện như vậy phát sinh trên người hung thủ, thì pháp luật và kỷ cương Đại Hoa ở đâu. Mà ngươi Diệp đại nhân, trong lòng ngươi lại sẽ có cảm tưởng như thế
nào ?
- Ngày khác, nếu như ngươi cũng đến để xin trẫm làm chủ cho ngươi, thì việc làm chủ này, trẫm nên làm như thế nào cho ngươi ?
Đại điện nguy nga, lập tức vang vọng một hồi âm thanh chấn động. Tất cả
mọi người thật không ngờ, hoàng đế bệ hạ lại cũng có hành động uy hiếp
này? Xem ra, việc hôm nay, xác thật đã khiến cho trong lòng hoàng đế bệ
hạ cảm giác được uy hiếp rất lớn.
Diệp gia, chính là tồn tại trong quân gần với Thần gia.
Đều nói một núi không thể dung hai hổ, có Thần gia đứng đầu đè nặng,
người của Diệp gia tự nhiên có cảm giác bị kiềm chế gấp bội. Cho nên,
quan hệ hai nhà một mực cũng có hơi căng thẳng.
Nhưng hoàng đế thật không ngờ, đám tiểu bối con cháu hai nhà lại có quan hệ tốt như thế. Vì Thần Dạ, Diệp Thước kia lại có khả năng gây ra những chuyện chấn động như thế.