Đế Quân

Chương 257: Chương 257: Nguy cơ cực lớn. (1)




Có lẽ chỉ là trưởng quan này muốn mượn uy, để cho chính mình thoát khỏi nguy cơ một lần bị cáo buộc mà cố ý nói như vậy. Thần Dạ cũng hy vọng, cái này chỉ là trượng hợp đặc biệt, thực sự không phải là toàn bộ.

- Xem ra, hành trình một chuyến đến phủ Đại Danh này, xem như đến đúng rồi.

Cho dù là trường hợp đặc biệt hay có lẽ có ẩn tình khác, vô luận như thế nào, việc này, Thần Dạ đều phải tra xét rõ ràng. Nếu là án đặc biệt, vậy thì giết trưởng quan này và những quân sĩ cũng dễ làm thôi. Nếu không phải, vậy thì phải vạn phần chú ý.

Nhìn mọi người trố mắt đứng nhìn, trưởng quan cười to:

- Thế nào, đều đần độn? Hắc hắc, có lẽ lão Vương Gia nói không sai, ngu dân chính là ngu dân. Đối đãi các ngươi những ngu dân này, phải hạ thủ mạnh tay một chút. Nếu không, các ngươi còn làm phản.

Nói xong, trưởng quan nhảy lên ngựa, phi nhanh đi!

Một hồi lâu sau khi, người trên đường cái quan mới dần dần khôi phục thần trí và năng lực hành động. Trong tích tắc này, trong mắt mỗi người đều hiện ra sự thất vọng, là sự thất vọng đối với Trấn Quốc Vương.

Mà ngay cả trong mắt ông lão kia, giờ phút này đều có vẻ cực kì phức tạp!

Hai mắt Thần Dạ nheo lại gắt gao. Chỉ một việc, làm cho uy tín lão gia tử hoàn toàn tiêu tan, cái đó thì không có khả năng. Dù sao mỗi người cũng có đầu óc, uy tín mấy chục năm của lão gia tử đã sớm xâm nhập lòng người, nên không có khả năng dễ dàng bị lay động.

Nhưng sự thất vọng trong mắt của số đông người lại làm cho Thần Dạ biết được, chuyện đồng dạng như vậy xem ra không chỉ một lần. Nếu không, trong mắt những người này sẽ không lập tức liền toát ra sự thất vọng nặng nề.

Ông lão kia có tu vi không kém, kiến thức tự nhiên càng nhiều. Mà ngay cả ông ta thì hiện tại cũng mờ mịt đi một chút. Cái đó liền đủ để chứng minh, suy nghĩ của Thần Dạ đã hoàn toàn không phải không ai để ý tới.

- Phủ Đại Danh!

Nhìn ra phía trước xa xa, ánh mắt Thần Dạ không khỏi lạnh lẽo đi. Sau một lát suy nghĩ, hắn vội vàng đi tới bên cạnh mọi người mà hỏi:

- Các vị, không biết các ngươi có thể nói cho ta biết hay không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Ngươi là ai?

Tất cả mọi người bởi vì thất vọng, mà làm cho thần sắc cực kì chán nản, chỉ có ông lão kia còn có được lối suy nghĩ và tính cảnh giác bình thường. Lão nhìn Thần Dạ mà trầm giọng hỏi.

- Ha hả, tiểu tử là người rời nhà đi du ngoạn, trong lúc vô tình đi qua nơi này. Nay thấy chuyện đã xảy ra vừa rồi cho nên muốn hỏi cho rõ ràng.

Sự thất vọng trong ánh mắt của mọi người khiến cho trong lòng Thần Dạ rất là không thoải mái. Nhưng mà điều này cũng chứng minh, địa vị mà bản thân lão gia tử tại hoàng triều có được, chỉ sợ ngoại trừ Thánh Chủ Gia đã mất thì đương kim hoàng đế cũng không có được sự ủng hộ trong lòng dân chúng như lão gia tử. Mà đó cũng là một trong các nguyên nhân làm hoàng đế muốn nhanh chóng loại trừ Thần gia.

- Chuyện vừa rồi, ngươi không nhìn thấy sao, có cái gì hay mà hỏi.

Ông lão lạnh lùng nói, hiển nhiên, trong nội tâm, vẫn không thể quên được.

Thần Dạ mỉm cười nói:

- Lão nhân gia, tiểu tử một mực nghe nói, Trấn Quốc Vương uy danh hiển hách, là người ngay thẳng, đối xử tử tế với người khác. Ngoài ra đối với dân chúng bình thường, càng là thành kính lễ phép có thừa. Thuộc hạ của ngài cũng tuân theo mệnh lệnh của lão Vương Gia, cũng không làm những việc ức hiếp dân chúng kia. Vì sao mới rồi nhìn thấy, thì lại không giống ?

- Ai!

Nghe Thần Dạ bảo vệ Trấn Quốc Vương Gia như thế, ông lão không khỏi cảm thán buông tiếng thở dài mà bảo:

- Người trẻ tuổi, ngươi nói không sai, lão Vương Gia xuất thân cùng khổ, cho nên càng hiểu rõ ràng hơn nỗi khổ của những người ở tầng dưới chót. Cho nên đối với dân chúng bình thường thì phi thường yêu quí, một mực như thế!

- Nhưng liền từ hai tháng trước đây, đột nhiên truyền ra, Trấn Quốc Vương Gia bất hòa cùng đương kim hoàng đế mà sinh ra lòng dạ mưu nghịch.... Có lẽ là duyên cớ muốn khởi binh, lại bắt đầu không ngừng xao động.

Ông lão nói tiếp:

- Tiếp theo, Trấn Quốc Vương đã lấy lí do nguồn mộ lính không đủ, lương bổng không đủ để trưng binh chinh lương bốn phía. Nếu như lão Vương Gia thật sự cần, thì mấy người chúng ta cũng cam tâm tự nguyện dâng lên. Nhưng mà trong mệnh lệnh, là có tính cưỡng chế. Nếu có cãi lại,kẻ nhẹ ngồi tù mấy tháng, nặng thì đày ải ngàn dặm thậm chí phải chết. Về phần cảnh tượng vừa rồi ngươi nhìn thấy thì càng là bình thường như ăn cơm. Ngay trong phủ Đại Danh mà nói, những bọn lính này như hung thần ác sát, ỷ vào uy phong của Trấn Quốc Vương mà làm xằng làm bậy. Quả thực chính là hành vi cường đạo.

- Mới vừa rồi, nếu không phải lão phu vẫn còn có vài phần thực lực thì hành động như vậy đã đủ để cho lão phu bị mất mạng.

Nói nghe tới chỗ này, trong đôi mắt Thần Dạ đã là ánh sáng lành lạnh vô tận đang tuôn trào dữ dội.

Hắn tin tưởng, lão gia tử cũng không phải người có tính tình như thế, không có khả năng để cho binh lính phía dưới vì nguồn mộ lính cùng lương bổng mà phải đi thẳng tay cướp bóc từ trong tay dân chúng, lại càng không sẽ để cho bọn lính trở thành cường đạo trong miệng ông lão.

Với việc Trấn Quốc Vương mấy chục năm qua tọa trấn trong quân, binh lực cả Đại Hoa hoàng triều thì lão gia tử cũng có thể trực tiếp chỉ huy hơn một nửa. Coi như một nửa khác tất cả đều bị hoàng đế khống chế thì lão gia tử cũng không sợ ngài, liền căn bản không có gì mà cần phải đi nhiễu dân!

Thần Dạ lúc mới bắt đầu thì trong lòng còn hi vọng, hành động vừa rồi của trưởng quan chỉ là một vụ riêng lẻ. Thế nhưng vào lúc này nghe ra thì đó rõ ràng đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, đám dân chúng ở phủ Đại Danh này sau khi chịu rất nhiều bất bình, tất nhiên là đối với lão gia tử đã hoàn toàn thất vọng.

- Lão nhân gia, theo người biết, vẻn vẹn chỉ là phủ Đại Danh như vậy, hay ở các địa phương khác cũng là như thế?

Thần Dạ lạnh lùng hỏi.

Thần Dạ tin tưởng, việc này tuyệt đối không phải là chuyện mà lão gia tử hội làm. Cho nên ở sau lưng, ắt có một âm mưu cực lớn đang hình thành.

Suy nghĩ một hồi, ông lão đáp:

- Địa phương khác có thì lão phu nghe nói cũng có. Nhưng không có hung ác như phủ Đại Danh, cũng không có huyên náo xôn xao, nghe nói chỉ là ngẫu nhiên phát sinh.

Ngẫu nhiên như vậy thì đã là rất khó lường. Điều đó nói rõ, có một âm mưu đang nhằm vào bản thân lão gia tử, chĩa mũi dùi vào Thần gia. Âm mưu này đang từ từ khuếch tán, mà kẻ có tư cách, cũng có thực lực làm như vậy, Thần Dạ không cần nghĩ thì cũng biết là ai!

Phủ Đại Danh huyên náo to lớn như thế, không biết trong đế đô lão gia tử đã biết hay không ?

Trong lúc nhất thời, Thần Dạ lòng như lửa đốt. Hắn không còn kịp nói gì nữa cùng ông lão, mà sau khi chào thì liền lao vút đi cực kì nhanh chóng hướng về phía phủ Đại Danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.