Đế Quân

Chương 166: Chương 166: Thế giới lòng đất.




- Ha hả, tiểu huynh đệ, vết thương của lão phu đã ổn định, không cần hấp thu quá nhiều năng lượng ở nơi này nữa. Ta và ngươi quen biết tức là có duyên, để cho lão phu giúp ngươi một tay đi!

Thu Chấn nhẹ nhàng cười một tiếng, Thiết Tháp kia vốn đang ở trong cột sáng đỏ như lửa, nay đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thần Dạ. Lập tức một cỗ lực lượng hào hùng như núi đè xuống. Nó như một chiếc cũi làm cho Thần Dạ không thể động đậy.

Tức thì, Thu Chấn nhẹ nhàng khẽ động. Cả người Thần Dạ liền thân bất do kỷ ( không thể tự chủ )bay vào trong hố sâu.

- Tiểu huynh đệ, đây là cơ duyên hiếm có. Ngươi chịu khó hưởng thụ tốt đi nhé. Mấy người lão phu chờ đợi ngươi ở chỗ này!

Thần Dạ không khỏi cất tiếng cười, thật sự là đúng lúc có cảm giác muốn ngủ, liền lập tức có người đưa cho cái gối đầu. Còn về phần cái gối đầu này là tốt hay xấu.... Thần Dạ ánh mắt lạnh lẽo!

- Gia gia, với tu vi của hắn, đi xuống hẳn phải chết. Nhưng mà hắn không có chút xíu đề phòng như vậy, đối với chúng ta mà nói lại không phải chuyện tốt?

Một lát sau, nàng kia nhẹ nhàng nói nhỏ.

Thu Chấn cười nhạt, đáp:

- Phía dưới rốt cuộc có vật gì vậy, lão phu cũng không biết. Chỉ biết là tu vi này của lão phu mà đi xuống thì cũng chỉ có một con đường chết.... Để cho hắn đi xuống, nhất định sẽ gậy ra một cơn động tĩnh. Như vậy, có thể để cho chúng ta biết, đến tột cùng phía dưới là có vật gì vậy. Hơn nữa, cần có thực lực như thế nào mới có thể để cho chúng ta bình an vô sự đi xuống rồi trở về? Nếu như không phải chúng ta hiện tại có khả năng đủ để xuống được, vậy liền cũng chỉ có thể chờ đợi.

Nghe vậy, nàng kia cười nói:

- Hắn có thể đi trước thăm dò tìm đường cho Thu gia chúng ta, đó là vinh hạnh của hắn !

- Chỗ này vô cùng thần kỳ, nếu như Thu gia chúng ta hoàn toàn có được, thì không những đủ để xưng bá trấn Thanh Dương, mà thế lực càng có khả năng khuếch trương ra ngoài. Nên nơi này lại há có thể bị người ngoài biết đến?

Thu Chấn lạnh lùng nói thêm:

- Nếu có trách chỉ là trách tiểu tử này số phận quá kém, đã biết phải điều không nên biết đến.

Hang động này, rất sâu!

Sau khi bị Thu Chấn đẩy đi xuống, một mực rơi xuống mấy phút đồng hồ, ước chừng cự ly đến mấy trăm thước mà lại vẫn còn không hề thấy đáy. Không chỉ có luồng sáng càng ngày càng tối tăm, mà ngay cả diện tích hố sâu cũng là càng lúc càng lớn.

Hiện tại, Thần Dạ đều có thể cảm giác, không gian chính mình đang hiện diện đã đạt mức lớn như một cái sân điện. Hơn nữa cùng với việc rơi xuống thì nó vẫn còn đang tăng lên.

- Chỗ này, không phải là một cái mê cung chứ?

Có quầng sáng của Thiên Đao bao bọc, đối với hoàn cảnh chung quanh thì Thần Dạ xem ra mười phần rõ ràng. Vách núi dưới lòng đất kia, tất cả đều phô ra một loại màu đỏ như lửa quỷ dị. Nó đang toát ra những trận khói xanh, cảm giác nóng rực càng ngày càng mạnh. Điều đó làm cho Thần Dạ không chút nghi ngờ, liệu chính mình có đang tiến vào trong một quả núi lửa nào đó hay không.

- Bịch!

Không biết đã qua bao lâu, Thần Dạ mới hai chân vững vàng rơi đến đáy.

- Nóng quá!

Sắc mặt Thần Dạ đại biến, có năng lượng Thiên Đao trợ giúp nên hắn mới có thể đủ rơi một mạch xuống, không đến mức bị khí tức nóng rực tức thì đốt cháy. Nhưng mặc dù là như vậy, khi tiếp xúc với lòng đất này, sóng nhiệt hung dữ mãnh liệt vẫn để cho hắn có loại cảm giác bị gác ở trên hỏa lò.

Diện tích nơi này thập phần lớn. Ít nhất, nơi ánh mắt Thần Dạ có thể đạt được cũng không phải điểm cuối. Cả một vùng, không có chút xíu khí tức sinh linh xuất hiện, mà nếu như có thì hoàn toàn chỉ là cái loại cực nóng này!

Chân đạp trên mặt đất, Thần Dạ không cảm nhận được chút xíu cảm giác cứng rắn, càng hình như là ở đầm lầy trên mặt đất. Thật sự là nhiệt độ rất cao, để cho mặt đất cũng giống như sắp bị hòa tan.

Nhưng mà rất kỳ quái, nhiệt độ cao như thế, nhưng nơi này lại còn không có nguy hiểm sụp đổ. Nhìn khắp bốn phía, dưới lực nhận biết của linh hồn thì tựa hồ có năng lượng cường đại nào đó đang duy trì cho chỗ này.

Nhiệt độ cao bao phủ khắp cả thế giới lòng đất này, làm cho người ta trực tiếp chỉ thấy xuất hiện ra một loại trạng thái lờ mờ, phảng phất rất không chân thật!

Mà ở trong loại giác quan gần như hư ảo, Thần Dạ cảm ứng được, linh khí thiên địa nơi này lại thập phần dư thừa. Có lẽ cũng do nguyên nhân nhiệt độ cao mà những linh khí này đều gần như tồn tại ở trong trạng thái dung dịch bình thường.

Thần Dạ vẫn còn chưa từng có tiếp xúc với loại linh khí thiên địa, mà có khả năng lấy tay là có thể mơ hồ chạm đến.

- Đao Linh, thế nào?

- Ong ong!

Thần Dạ vừa mới nói xong thì một hồi dao động rất nhỏ, Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện song song xuất hiện!

Thiên Đao bay lơ lửng ở trên đỉnh đầu Thần Dạ, nó lấy năng lượng bản thân để bảo vệ cho hắn, không cho hắn bị nhiệt độ cao không sao trừ được này làm tan chảy ra. Còn Cổ Đế Điện chính là từ từ tản mát ra tia sáng tím biếc của nó....

Tia sáng tím biếc, hình như là một dạng nhận biết lực của Cổ Đế Điện, nó bao trùm cả một vùng đất. Một lát sau, tựa hồ là nó không tìm được năng lượng cần thiết, nên sau đó nhẹ nhàng chuyển động, hướng về phía trước mà bắn ra dữ dội.

Với cung cách hành động như thế, không lâu sau, Cổ Đế Điện cơ hồ đã đều dò xét một lần tất cả thế giới lòng đất, sau đó mới trở lại bên người Thần Dạ.

- Đao Linh, như thế nào ?

Thần Dạ vội hỏi.

- Kỳ quái, Cổ Đế Điện lại không tìm được chính xác nơi phát ra những nhiệt độ cao này.

Âm thanh của Đao Linh vang lên, có những tia hơi băn khoăn.

Thần Dạ cũng là lấy làm kinh hãi, tất nhiên Cổ Đế Điện hiện tại là đang trong trạng thái bị trọng thương. Nhưng Thần Dạ tin tưởng, với thần thông của nó thì có lẽ hiện tại không thể trợ giúp hắn đối địch, nhưng muốn tìm một vài thứ ở chỗ này thì phải làm được. Không nghĩ tới....

- Không tìm được thì cũng thôi, để cho Cổ Đế Điện hấp thu năng lượng ở chỗ này đi!

Sau một lát trầm lặng, Thần Dạ nói.

Vào lúc còn ở bên ngoài, hắn nói năng lượng quá ít nên vô phương tác động được đến Cổ Đế Điện. Mà đến nơi này, nó tự động xuất hiện thì điều đó đã nói lên, năng lượng cũng đủ nồng nặc, cấp cho Cổ Đế Điện hấp thu thì hẳn là dư dả.

- Không có đơn giản như vậy!

Đao Linh trầm giọng nói:

- Chủ nhân, nếu như ở chỗ này là thiên địa tự nhiên hình thành. Như vậy, chúng ta có khả năng không kiêng nể gì mà đi hấp thu những năng lượng này. Nhưng ta rõ ràng liền cảm ứng được, ở chỗ này có chủ nhân của nó tồn tại.

- Nơi này là vật có chủ. Như vậy, chúng ta không có khả năng ở chỗ này thời gian lưu lại quá lâu. Cho nên, nhất định phải trước phát hiện chỗ tên kia. Nói cách khác, chúng ta rất bị động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.