Trương Dương không để ý đến hắn, cũng không phải hắn bất
động mà chỉ tại là đúng lúc hắn cúi đầu cân nhắc, âm thanh từ hệ thống
chết tiệt rõ ràng vang lên lần thứ hai!
- Chúc mừng chủ nhân hệ thống hoàn thành một lần nhiệm vụ thông báo
tuyển dụng, chiêu mộ thành công một mỹ nữ cấp A+, hoàn thành nhiệm vụ
cấp M, điểm thưởng hệ thống là ba mươi tích phân, số sư tích phân hiện
tại của ngài là tám mươi điểm tích phân, danh hiệu thanh niên đầy hứa
hẹn…
Ngày hôm qua giúp Chu Bích Dao cùng Lưu Bích Oánh đuổi tám tên tam mao
du thủ du thực kia, hắn được thêm mười sáu điểm tích phân, tích phân hệ
thống đạt tơi năm mươi cái còn tưởng suýt chút nữa mất tiêu hết, không
nghĩ tới rằng ngày hôm nay chiêu mộ được Tây Thần Tĩnh Lan lại có thể
đạt được một cái phần thưởng cấp M, đây đúng là “thiên thượng rụng bánh
nhân thịt”!
- Nhiệm vụ cấp M nhắc nhở, nhiệm vụ chiêu mộ ẩn, chiêu mộ thành công một mỹ nữ cấp A, nhiệm vụ hoàn thành có thể chọn lựa một trong những phần
thưởng dưới đây. Thứ nhất: thuật bắn cao cấp; thứ hai: trợ thủ hệ thống; thứ ba: thuật nấu nướng cao cấp. Xin vui lòng lựa chọn trong vòng năm
giây.
Lại có thêm một lựa chọn mới, nhưng thuật bắn cao cấp đối với Trương
Dương hiện giờ mà nói vẫn là vô dụng, thuật nấu nướng cao cấp cũng có
thể nghĩ đến nhưng hiện tại cũng chưa thực cần thiết, nghĩ nghĩ, Trương
Dương liền chọn phần thưởng trợ thủ hệ thống.
- Chúc mừng ngươi đã vận chuyển trợ thủ hệ thống thành công. Nhờ vào
việc sử dụng trợ thủ hệ thống ngươi không những có thể tự mình phân tích trạng thái cơ thể, mà còn trong khả năng có giới hạn quyền hạn đưa ra
câu hỏi đối với hệ thống. Chú ý, hệ thống sẽ tự chủ phán đoán mức độ giá trị câu hỏi của chủ nhân đề xuất, cũng tự động khấu trừ điểm tích phân
hệ thống đối với mỗi câu trả lời được đưa ra.
- Cập nhật trạng thái hiện tại, Trương Dương, cấp dự bị cứu vớt giả!
Nhiệm vụ mục tiêu chính xác suất thành công 0.9PPM, số nhiệm vụ cấp M
hoàn thành: bốn, số dư tích phân hệ thống: tám mươi điểm, danh hiệu là
thanh niên đầy hứa hẹn, chỉ số thể năng: 68, chỉ số vận may: 2.
Chỉ số thể năng so với lúc trước nhiều hơn đến 3 điểm, chỉ số vận may
(vận khí) tích lũy hệ thống hai tháng nay cũng có gia tăng, mà cái chỉ
số vận may này theo Trương Dương thấy thì thực là hữu dụng, từ khi chính mình bỏ thêm hai điểm vận may thì ngay cả viên đạn của tên sát thủ vừa
mới bắn ra là đã có tiếng nói thuyết minh từ hệ thống, không phải là do
hắn đen đủi mà là do chính mình có vận khí ngút trời!
Ngoài ra còn có một phát hiện đáng kinh ngạc khác, nhiệm vụ mục tiêu,
cũng chính là nhiệm vụ cứu vớt thảm họa tận thế với xác suất thành công
lên đến 0.9PPM, tuy rằng chừng này vẫn chưa đủ trăm phần vạn xác suất
thành công, nhưng ít ra so với trước cũng đã cao hơn không ít.
Trương Dương còn đang lúc lắng đọng bởi phần thưởng hệ thống ban tặng,
thì ở phía bên kia Lôi Bình Minh đã đi tới bên cạnh Tây Thần Tĩnh Lan,
chỉ thiếu điều trực tiếp kéo tay Tây Thần Tĩnh Lan sang thẳng quầy giới
thiệu tuyển dụng của hắn.
- Học muội, em dù gì cũng là người thừa kế trong tương lai của gia tộc
Tây Thần, nền móng vốn là ở Bắc Kinh, như thế nào lại có ý định chạy tới vùng phương Nam xa xôi nhỏ bé ấy. Hơn nữa, khẳng định là bác trai cũng
sẽ không đồng ý đúng không?
Lôi Bình Minh lại tiếp tục khua môi múa miệng, dong dài mà nói:
- Công ty của chúng tôi, tuy rằng vừa mới khởi sự, nhưng hiện tại cũng coi như đã thành công ty có tên tuổi…
Một bên Dương Tĩnh thật sự là nhìn không lọt mắt, chắn trước người Tây Thần Tĩnh Lan, thản nhiên nhìn Lôi Bình Minh mà nói:
- Lớp trưởng! Những lời anh nói thật rõ ràng là tỏ ra bất mãn đi? Tĩnh
Lan học muội đã được Công ty Nữ Oa chúng tôi tuyển chọn, anh dù thế nào
cũng không chiếm đoạt lại được đâu?
- Ha, học muội, điều này thì em nói sai rồi! Giữa hai chúng tôi có mối
giao tình bằng hữu, hơn nữa người tài như thế này thì ai mà chả muốn,
đúng hay không? Hơn nữa, Tĩnh Lan học muội còn chưa có ký hợp đồng với
phía các em cơ mà, phải không?
Lôi Bình Minh đại khái cũng nhìn ra Trương Dương và Dương Tĩnh chưa có
chuẩn bị gì nhưng cũng không phải loại dễ đùa giỡn, bây giờ khẩu khí nói chuyện cũng đã bớt hống hách hơn trước nhiều.
Nhưng vừa mới nói dứt lời liền phát hiện thân mình bị đẩy một cái khiến
cả người lảo đảo, dĩ nhiên mông hắn đánh một cái phịch xuống nền nhà, bộ dáng thực không thể chịu đựng nổi, giương mắt mà nhìn liền phát hiện
thấy đích xác là Trương Dương. Hắn càng thêm buồn bực, hắn chỉ như bị
chạm nhẹ một cái, ấy thế mà không biết tại sao lại ngã xuống rồi?
- Ái chà, thực xin lỗi nha. Thế nào mà lại thật không cẩn thận như vậy chứ.
Trương Dương cười tủm tỉm mà nhìn Lôi Bình Minh còn đang tọa mông dưới
mặt đất, điệu bộ ra mặt xin lỗi, nhưng điều này thì ngay cả gia súc cũng nhìn ra được, rằng hắn dù chỉ một chút thành ý xin lỗi cũng không có.
Nhưng cũng chẳng thể trách Trương Dương được điều gì, bởi vì lúc này đây hắn đang bận nghiên cứu mấy cái tin từ hệ thống trợ thủ mà Lôi Bình
Minh lại cứ tỏ vẻ một tên thiếu não, tự dưng chạy đến cố ý gây sự, đến
cả chuyện này cũng làm được thì dù thế nào cũng là kẻ hai mặt, thật
chẳng ra gì. Gì mà bác sĩ đi kinh doanh, buôn bán làm được đến như vậy
không có lý nào lại là kẻ không có đầu óc?!
- Cậu…
Lôi Bình Minh vẫn luôn tự cho là mình đầy đủ cường tráng, nên càng không nghĩ tới là nếu so sánh hắn với Trương Dương thì hắn có chút gầy yếu
hơn hẳn. Trương Dương chỉ tùy tiện đẩy nhẹ một cái liền khiến hắn gục
xuống, vẫn khiến hắn lăn mông xuống đất.
Lôi Bình Minh nhìn nhìn mọi người xung quanh, nhìn thấy bọn họ ai ai vẻ
mặt cũng đang cố gắng mà nhịn cười, lập tức buồn bực trong lòng nổi lên
là chuyện miễn bàn. Nhưng cái chuyện bọn họ cười cũng chưa là gì mà chủ
yếu là những ác khí nhằm vào hắn. Sau khi đứng lên, Lôi Bình Minh trên
mặt cố vẽ ra một vẻ thản nhiên cười lạnh mà nói:
- Không có chí khí, tôi không so đo với loại như cậu, Tây Thần học muội… Ai… Ai!
Lôi Bình Minh như còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng ngay lập tức phát
hiện Tây Thần Tĩnh Lan đã đứng ngay tại cái bàn phía trước, thừa lúc hắn ngã trên mặt đất trong chốc lát, đã tới ký thỏa thuận nhận chức.
Cô xoát xoát ký tên, đem bút mà phóng, xong rồi ngẩng đầu, cười tủm tỉm mà đưa cho Trương Dương:
- Trương tổng, như thế này đã được rồi chứ?!
Lôi Bình Minh trợn tròn mắt, khuôn mặt tức khắc đỏ lựng lên như chính
cặp mông hắn bây giờ, so với việc vừa rồi bị Trương Dương đẩy té nhào
xuống đất thì chuyện này càng khó có thể chấp nhận hơn.
Bởi rằng từ lúc hắn rời phía quầy trưng bày của Khoa học kỹ thuật Bình
Minh đến đây, đúng hơn là đi thẳng đến chỗ Tây Thần Tĩnh Lan yêu cầu
thỏa thuận, cô thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa chứ đừng nói là nói
chuyện với hắn một câu, thậm chí là liếc mắt trông ngang cũng không có,
nên hắn thẳng thắn mà nói không khỏi tức giận.
Hắn xấu hổ đến nỗi không biết nói thế nào, nói cái gì cho hay, sau hồi
lâu ngẩn ngơ hắn mới phát hiện mấy người kia đang thân thiết mà nói
chuyện với nhau không thiết gì đến hắn nữa. Rút cuộc, hắn cũng chỉ có
thể hung hăng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, hừ lạnh một tiếng đầy
ác ý rồi kéo theo mấy tên tùy tùng bỏ đi thôi.
Mãi cho đến khi hắn đi rồi, Tây Thần Tĩnh Lan lúc này mới nhìn theo bóng dáng hắn một chút, khẽ mỉm cười nhìn Trương Dương mà nói rằng:
- Trương tổng, anh đừng để ý anh ta. Anh ta tự cho mình là người Bắc
Kinh nên cái gì cũng đúng. Được rồi, nếu đã là nhân viên của Trương tổng thì tôi đây cũng sẽ đồng thời giúp anh tuyển mộ nhân viên mới!
Trương Dương nghe vậy cũng khe khẽ cười, vị thần tiên tỷ tỷ này đúng
thật là người tốt nha! Đồng thời, xúc động trong lòng ban nãy cũng từ từ trở lại bình ổn, vừa rồi mà Lôi Bình Minh còn hung hăng huyên thuyên
thế nào hắn cũng phải trực tiếp mà lĩnh lấy vài nắm đấm.
Tây Thần Tĩnh Lan gia nhập liên minh, hơn nữa Dương Tĩnh cũng đã dứt
khoát lộ hẳn gương mặt xinh đẹp ra khỏi chiếc khăn quàng cổ, lộ hẳn
phong độ của cô nàng hoa hậu giảng đường tiền nhiệm. Hai hoa hậu giảng
đường cùng lúc lộ diện tại cùng một chỗ ngay lập tức làm cho cả hội chợ
việc làm này thành sân khấu dành riêng cho việc thông báo tuyển dụng của Công ty Nữ Oa.
Thoáng cái, một đại bang gia súc cùng với một đám con gái kéo tới vây quanh quầy giới thiệu của Trương Dương.
Trương Dương sau khi phát hiện ra hai cái cô phát tư liệu kia đang luống cuống đối mặt với không ít những câu hỏi của người tìm việc, bất đắc dĩ đành phải buộc lòng nhờ người chịu trách nhiệm chính và Tây Thần Tĩnh
Lan đồng thời hỗ trợ.
Bởi vậy, lúc trước tuy là người ứng tuyển không ít nhưng giờ phút này
đây đã hoàn toàn ngược lại trước cửa quầy giới thiệu của Khoa học kỹ
thuật Bình Minh lại trở thành chốn có thể giăng lưới bắt chim, Lôi Bình
Minh nhìn nhìn đại đội thông báo tuyển dụng của chính mình, đột nhiên
phát giác ra rằng số hồ sơ hắn muốn thu thập, tuyển dụng so với dự kiến
còn thiếu đầy.
Càng làm cho hắn phát hỏa chính là còn có mấy người đang nhiên chạy
thình thịch về quầy của hắn xin lại sơ yếu lý lịch với lý do thiếu chút
nữa là khiến hắn ngã ngửa rằng muốn chuyển sang dự tuyển vào Công ty Nữ
Oa.
- Xúi quẩy!
Lôi Bình Minh nhìn Trương Dương kia không tốn đến năm đồng phí mua giấy
hồng mực đen mà ghi quảng cáo thông báo tuyển dụng giờ lại có nghìn
nghịt người đến ứng thí, buồn không nói lên lời.
Đến khi thời gian thông báo tuyển dụng chấm dứt, Trương Dương cùng Dương Tĩnh đồng thời thống kê lại mới phát hiện thu hoạch cả ngày cực kỳ khả
quan.
Nguyên là bọn họ cho rằng nhiều lắm cả ngày cũng chỉ có thể lọt lưới một hai con mèo nhỏ thế nhưng cuối cùng kết quả là trực tiếp ký hợp đồng
làm việc tính cả Tây Thần Tĩnh Lan nữa là có bảy người, còn có mười một
người ký thỏa thuận nhận việc, hay nói cách khác về cơ bản số người đã
ký thỏa thuận nhận việc hơn phân nửa là muốn chạy không được, mà theo
yêu cầu trong thỏa thuận đôi bên có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Kết quả to lớn như thế vượt quá kỳ vọng của cả hai người Trương Dương và Dương Tĩnh, chưa nói tới những người ký thỏa thuận nhận việc mà chỉ cần tính riêng Tây Thần Tĩnh Lan và bảy người ký hợp đồng tuyển dụng kia
thì bác sĩ có hai người, thạc sĩ có ba người, còn một người là y tá
chuyên nghiệp, hai nam năm nữ, những người này đều được tuyển dụng vào
Công ty Nữ Oa, mà chính là thuộc Nữ Oa dược nghiệp lúc này còn đang rất
khan hiếm nhân tài.
Bảy người bọn họ, ngoại trừ Tây Thần Tĩnh Lan nói là muốn trực tiếp đi
theo xuống Mai Ninh, thì sáu người khác đều thỏa thuận sang đầu năm âm
lịch sẽ ngay tức khắc bay thẳng Mai Ninh.
Thời gian dành riêng cho thông báo tuyển dụng từng công ty chấm dứt,
Trương Dương cùng Dương Tĩnh hai người như ngựa không dừng vó nhắm ngay
nhà Hà giáo sư mà thẳng tiến tới. Liền nhận ra ngay rằng ngay từ đầu
việc này chính là mục tiêu chủ yếu mà bọn họ tới đây, Hà giáo sư giới
thiệu cho hai người họ năm người là bác sĩ dược sinh vật học.
Sự tình coi như thuận lợi khi mà trong năm người có ba người cuối cùng
cũng đồng ý ký kết thỏa thuận nhận chức với Công ty Nữ Oa, hơn nữa ban
ngày cũng đã tuyển mộ chính thức được bảy người, cộng thêm chuyến này ít nhất cũng thu nhận được thêm một nhân tài nữa, nói chung là chuyến đi
này thực sự không uổng công chút nào.
Mục tiêu sau cùng mà Trương Dương đặt ra cho Nữ Oa dược nghiệp là thu
thập được ít nhất một vạn nhà khoa học chuyên ngành tham gia công tác
nghiên cứu khoa học, lại cộng thêm việc chính mình hiện nắm giữ ưu thế
có hệ thống trong tay, độc quyền lĩnh vực sinh vật dược nghiệp và gien
dược nghiệp của cả thế giới trong tương lai.
Và hiển nhiên là thu hoạch ngày hôm nay mà nói chính là một khởi bước to lớn để thực hiện cái mục tiêu to lớn ấy của hắn. Vậy dựa theo tình hình trước mắt mà nói, hiện tại bộ phận Nữ Oa dược nghiệp nghiên cứu phát
triển đã đủ sơ bộ ban đầu. Hiện nay trong tay đang sở hữu hai đại công
trình là Nam Tinh và Linh Quang, còn có Kiều Hi Nhi, Lưu Tử Tuyền, Ngô
Hạo, Điền Điềm, Lý Trân Ny cùng với những người mới gia nhập liên minh
như Tây Thần Tĩnh Lan, Đặng Manh Manh với một số khoa học gia thuộc công trình sinh vật gien Tân Duệ, hơn nữa chính mình còn có hệ thống Nữ Oa,
và còn có cả sự hướng dẫn, chỉ đạo của ba nhà chuyên môn cao nhất trong
nước.
Ít nhất hiện nay có thể nói rằng Nữ Oa dược nghiệp đã bước đầu đã qua thời kỳ khó khăn nhất.
Trở lại khách sạn, sau khi ăn bữa cơm chiều, Dương Tĩnh nhận được một
cuộc điện thoại, một cô nàng ở Bắc Kinh biết tin cô đến Bắc Kinh có lòng mời cô ra ngoài hàn huyên một chuyến.
Lúc đầu cô sợ Trương Dương ở một mình sẽ cô đơn nên muốn dẫn Trương
Dương đi, nhưng mà Trương Dương vừa mới nghe đến chuyện những người tụ
họp hôm nay đều là nữ nhi thì sống chết không chịu đi. Hơn nữa, địa điểm tụ họp lại chẳng cách bao xa với cái khách sạn mà bọn họ nghỉ lại, hiển nhiên không có chút an toàn nào thế cho nên Trương Dương kiên quyết
không tham dự.
Dương Tĩnh đi ra ngoài chưa được bao lâu thì Trương Dương cũng liền mở
cái máy tính, chơi vài trò chơi, sau đó lên chim cánh cụt (QQ) mà nói
chuyện phiếm với Cao Kỳ và các nàng.
Hàn huyên một lát, Cao Kỳ vừa nghe nói Trương Dương đang ở một mình trong khách sạn mới nói.
- Hì hì, Dương tử, chúng ta chơi trò kích thích đi?
- Cái gì kích thích?
Trương Dương co bàn chân, ngồi ở trên giường nhanh chóng hồi đáp, trong
lòng một trận chờ mong, đại mimi chung quy cũng có trò mới để hắn chờ
mong.
- Hì hì, đợi chút rồi cậu sẽ biết…
Cao Kỳ cười với một vẻ mặt xấu xa mà đứng dậy khỏi giường, tiếp đó lén
lút chạy đến phía cửa sổ, kéo bức rèm cửa sổ kín không kẽ hở lại, giống
như muốn làm kẻ trộm, rồi sau đó lại chạy tới phía cánh cửa phòng đặng
khóa chặt cửa lại.
Lúc này cô mới đi trở về, cả người nằm úp sấp trên giường:
- Được rồi, hiện tại không ai biết chúng ta làm gì.
Cô ở bên trong phòng chỉ mặc duy nhất một bộ đồ lót giữ ấm màu trắng
trên người, cùng một cái quần nỉ bó sát cũng màu trắng. Dáng người nóng
bỏng của cô khiến người nhìn chỉ trực chảy nước miếng.
Lúc bấy giờ cô mới ghé lên trên cái gối ấm áp màu vàng nhạt, đưa bộ ngực vừa vặn với chiếc camera, khiến cho cặp tuyết trắng đại thỏ ngọc của cô dính sát vào nhau dưới chăn, dồn nén, xếp thành hai quả bóng cực đại,
tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra.
Trương Dương vừa thấy, tức khắc hụt hơi một phen, cái bộ vị phía hạ thân của hắn bắt đầu bành trướng lên.
Và dường như thông qua camera Cao Kỳ đã nhận ra sự biến đổi ấy của
Trương Dương, cô cười hì hì từ trên giường chống tay đứng dậy, một bàn
tay cố ý vươn tới cái bụng phẳng lì mà nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó uốn éo
thân hình, chậm rãi di chuyển tới phía bụng dưới rồi đặt tay lên phía
trên cấm địa thần bí mà xoa xoa nhìn thẳng hướng Trương Dương mà vứt cho hắn một ánh mắt cực kỳ hấp dẫn, lẳng lơ mà nói:
- Khách quan, OOXX không? Miễn phí!
Trương Dương nghe vậy ngay tức khắc cảm thấy rất hối hận khi không đem
nàng theo. Các cô này đều không bị cản trở, lúc này mà có mặt ở đây kiểu gì cũng giải quyết triệt để được hỏa khí trong lòng hắn mà hiện đang
không có thiết bị nào dập tắt được.
- Lúc về anh sẽ trừng trị em!
- Hiện tại cũng có thể trừng phạt rồi!
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà quay về phía microphone nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
- Nghe nói có loại đồ vật kích thích qua tán gẫu.
Nói xong, cô liếc mắt đưa tình với Trương Dương, hai tay đưa đến vạt áo, chậm rãi cởi bỏ đồ lót giữ ấm, từ dưới mà lên, lộ ra một cái áo lót màu hồng nhạt đang nhốt chặt đại mimi của cô.
Tiếp theo cô bắt đầu đi lên, quỳ ở trên giường, bắt đầu nhảy rất khiêu
gợi mà không biết là đã học được ở chỗ nào, sau khi nhảy một đoạn ngắn,
cô quỳ rạp xuống trước camera, hai tay lại đưa ra sau lưng, lạch cạch
một tiếng, đặng đem vứt cái áo lót bay đi. Ngay lập tức, đôi núi non
tuyết trắng thật lớn bung ra mãnh liệt, giống như nước lũ bất ngờ chảy
ra, lao thẳng tới lấp đầy cả màn hình máy tính, trắng bạch một màu với
phía trên là hai quả nho màu hồng nhẹ nhàng.
Vậy còn chưa hết, cô nàng tiếp tục đá chân lên một cái, cùng lúc cởi bỏ
cả quần cụt bảy phân với quần lót, không hề cố kỵ mở rộng đùi ra, để lộ
một phiến rừng rậm màu đen phía dưới…
Trương Dương chỉ nhìn cũng khiến huyết mạch trương lên, cả người dục hỏa dâng trào.
- Cậu cũng cởi ra đi… Lão nương nhịn không được nữa.
Đồng thời đại mi mi la oa oa lên, cũng không quên nhắc nhở Trương Dương.
Trương Dương đã được đại mi mi cho nếm đủ kiểu khẩu vị, giờ phút này hắn nào quan tâm đến việc gì khác, vừa định khai lỗ, điện thoại hắn đột
nhiên vang lên, nghiêng đầu nhìn xuống mới phát hiện là điện thoại từ
Dương Tĩnh, Trương Dương khẽ cau mày, tùy tay chuyển sang bên này mà
nhấc máy.
- Đến sâm ba…
Trong điện thoại, thanh âm Dương Tĩnh có vẻ như đã bắt đầu dồn dập, sau
đó điện thoại như là bị giật đi, chỉ còn lại một hồi lộn xộn xen lẫn
tiếng kêu, và còn mơ hồ có thanh âm đàn ông khá quen thuộc lẫn trong
tiếng hỗn loạn ấy.
- Ô kìa, học muội, khó mà tụ họp được như hôm nay, rời đi sớm như vậy để làm gì đâu, chúng ta tiếp tục uống!
Thế nào mà lại nghe như giọng lưỡi của Lôi Bình Minh.
Một cỗ dục hỏa trong Trương Dương nháy mắt không còn bóng dáng, vội cùng Cao Kỳ lên tiếng chào hỏi. Nữ nhân kia giờ phút này vẫn còn đang cao
hứng, nghe được việc Dương Tĩnh hiện có vấn đề rắc rối, ngay tức khắc
sắc mặt thay đổi, nhìn biểu cảm không nói ra lời của Trương Dương mà
ngẩn tò te, không đến mười giây mặc lại quần áo lót, khoác thêm áo ngủ,
cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Cẩn thận nha!
Trương Dương cũng hết chỗ nói rồi, Cao Kỳ cũng thay đổi quá nhanh đi,
đóng video, Trương Dương khoác thêm chiếc áo bành tô thật dày bước ra
khỏi phòng khách sạn.
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, hắn cũng không biết Sâm Ba ở đâu nên trực
tiếp kêu luôn một cái tắc xi, sau khi bị lái xe khinh bỉ một phen, cuối
cùng thì bạn hữu kia vẫn đem hắn tới một địa điểm cách đó chưa đến hai
trăm thước.
Thì ra là một quán bar, Trương Dương vội vàng bỏ lại một tờ xanh trăm
tệ, vô cùng lo lắng mà hướng thẳng phía trong xông vào, một mặt cũng
liền gọi di động cho Dương Tĩnh.
Kết quả là không người nhấc máy.
Chậc, điện thoại di động của cô có lẽ bị người ta lấy đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Dương hiện tại cũng chỉ có thể tìm kiếm từng cái góc trong quán
bar, tới tới lui lui mà đi tuần tra, tìm cả buổi, rốt cục tại một cái
ghế lô bên ngoài, đột nhiên nghe được một cái thanh âm quen thuộc
- Cút ngay, đưa di động đây.
Là Dương Tĩnh!
Trương dương không kịp ngẫm nghĩ nữa, đẩy cửa trực tiếp đi vào.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn hôn ám, bên trong là hàng ghế lô rất lớn có đến
mười cô nàng thiên kiều bá mị cùng ngồi một chỗ, ngồi vây quanh trên ghế sa lông, phía trước ghế sa lông là một chiếc bàn cẩm thạch màu đen hình trứng, trên mặt bàn lăn lóc đầy bình rượu rỗng cùng đồ ăn vặt, đồ ăn
nhanh. Nhưng bên trong còn có bốn người nam, trong đó một người chính là Lôi Bình Minh, giờ phút này hắn đang đứng giữa phía sau bàn đá cẩm
thạch.
Ngay ánh mắt đầu tiên, Trương Dương đã thấy được Dương Tĩnh, bên trong
gian phòng tương đối ấm áp cho nên Dương Tĩnh đã cởi bỏ chiếc áo lông
rất dày của mình, trên người chỉ còn mặc quần bò màu lam, đeo thắt lưng
kết hợp với áo phông bó sát, bộ dạng đang rất nóng nảy, một đôi núi non
cao ngất ngay lập tức đập vào mắt người.
Đúng là lúc này bên trong phòng rượu có chút loạn, cô đang đứng đối diện với Lôi Bình Minh, hơn nữa dường như là đang tranh chấp với Lôi Bình
Minh.
Lôi Bình Minh cầm di động của Dương Tĩnh trong tay, ỷ vào chiều cao hơn
hắn, cố ý giơ lên không trung, lời nói lung tung nhặng xị chẳng ra cái
gì cả, dường như cốt chỉ để cho Dương Tĩnh nhảy dựng lên giằng lấy điện
thoại, sau đó làm cho đôi núi non cao ngất kia của nàng đụng vào trên
người hắn.
Hai người nam bên cạnh hắn thì không chút hảo ý nhìn chằm chằm Dương
Tĩnh, đôi khi còn có ý quấy rối còn mấy người nữ bên cạnh thì không
ngừng khuyên nhủ mấy người nam kia, đến nỗi hai bên đã muốn bắt đầu tức
giận.
- Này, đủ rồi, Lôi Bình Minh, anh thôi cái vẻ không biết xấu hổ ấy đi có được không?!
- Ấy, Ôn Tiểu Yến, chỉ đùa một chút thôi mà, như vậy mà cũng không được sao?
Lôi Bình Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô bé kia, hung tợn mà nói.
- Đừng có xen vào chuyện của người khác nhé!
Tiếp đó lại quay đầu, nhìn nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Dương Tĩnh, cười nói với vẻ rất chi khả nghi:
- Học muội, nếu không thì em lại uống thêm một chén, uống thêm một chén anh sẽ trả lại cho em, anh nói chuyện giữ lời.
Hai gia súc bên cạnh càng là giễu cợt mà phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy. Uống thêm một chén, anh Lôi liền trả lại di động cho em.
- Các anh bị bệnh thần kinh à, cùng lắm thì tôi đây không cần di động này nữa.
Bấy giờ Dương Tĩnh định bụng nếu không cho tên Lôi Bình Minh này ăn
tưởng bở thì không có cách lấy lại được di động, liền thở phì phì dường
như chuẩn bị đi khỏi.
- Ấy, chớ đi mà.
Nhìn thấy Dương Tĩnh chuẩn bị rời đi, Lôi Bình Minh nóng nảy, duỗi tay,
ra vẻ sẽ ôm lấy Dương Tĩnh, nhưng còn chưa kịp nắm lấy vạt áo của Dương
Tĩnh, bên tai chợt nghe đến một thanh âm lạnh lùng vang lên.
- Tôi cho anh thời gian ba giây đồng hồ, nếu anh không trả lại di động
cho cô ấy, tôi cam đoan đêm nay anh không ra khỏi nơi này.
Dù rằng thanh âm có chút hỗn tạp, nhưng Lôi Bình Minh vẫn là rất rõ ràng nghe được đoạn câu nói này, quay đầu, nhìn đến Trương Dương vừa đóng
lại cánh cửa phòng rượu nhìn nhìn Dương Tĩnh rồi chậm rãi đi tới phía
hắn.
- Ha, định nói tới ai? Còn vốn dĩ đối với tôi, cậu chỉ là hạng cháu chắt.
Lôi Bình Minh cười một trận ha hả sau khi nhìn đến Trương Dương.
- Tôi đã muốn gọi cậu từ sớm. Giờ lại tự vác xác đến cửa đây. Tôi không trả lại thì sao?
- Không trả…
Trương Dương hút một hơi, thân mình nhẹ nhàng nhảy, bay lên trời, mủi chân nhẹ nhàng tại đá cẩm thạch trên bàn một cái mượn lực.