Sau mấy ngày đường vất vả, thành Thanh Dã đã hiện ra ở xa xa trước mắt.
Tuy rằng Thiển Thuỷ Thanh vừa mới rời khỏi thành Thanh Dã khoảng chừng ba tháng, nhưng lần này trở lại dường như đã trải qua mấy thế kỷ. Trong lòng cảm thấy thê lương hơn trước, lại có một chút vướng bận, tự nhiên cảm thấy tình cảm của mình với thành Thanh Dã nhiều hơn khi trước.
Các chiến sĩ nhìn thấy cửa thành ở xa xa, cất tiếng hoan hô mừng vui phấn khích.
Mỗi lần trở về, thông thường chỉ có một chuyện là có ý nghĩa: mọi người sẽ có vài ngày để nghỉ ngơi vui chơi, tận hưởng những thú vui của đời người, cho đến khi lệnh triệu tập vang lên.
Lần trước ở đây, Mộc Huyết chính là đầu lĩnh, còn Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một tên tân binh.
Thời gian trôi qua chưa đến trăm ngày, đầu lĩnh của cánh quân này đã là Thiển Thuỷ Thanh, Mộc Huyết lại trở thành cấp dưới, bởi vậy trong lòng Mộc Huyết cũng cảm thấy bùi ngùi không ít…
Chiến trường vĩnh viễn là nơi mà kẻ có năng lực thăng tiến nhanh nhất.
Khẽ khoát khoát tay, Thiển Thuỷ Thanh nói:
- Tới thành Thanh Dã rồi, coi như đã tới nhà, Mộc thiếu, phiền ngươi vất vả một chuyến, chuyện chọn lựa tân binh giao cho ngươi vậy!
Mộc Huyết gật gật đầu.
Lần trước nhiệm vụ chọn lựa tân binh là hắn giao cho Thích Thiên Hữu, kết quả hắn dẫn theo Thiển Thuỷ Thanh tới. Không ngờ lần này, Thiển Thuỷ Thanh lại bảo Mộc Huyết hắn đi chọn tân binh, thế sự thay đổi như chong chóng, thật là làm cho người ta không khỏi lắc đầu cảm khái.
Thiển Thuỷ Thanh nói:
- Lần này ngươi đừng bắt chước bất ngờ tập kích doanh huấn luyện như Thích đại ca lần trước, có lẽ doanh huấn luyện cũng đã có chuẩn bị đề phòng!
- Không cần tập kích bất ngờ ta cũng có thể tìm được vài tên hảo binh, nói không chừng còn có thể tìm ra vài tên Thiển Thuỷ Thanh nữa đó!
Mộc Huyết cười đáp.
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:
- Người như ta vậy không thể gọi là một hảo binh thật sự, một hảo binh thật sự, vĩnh viễn sẽ không hoài nghi quyết định của quan trên.
Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thuỷ Thanh lại nói:
- Đúng rồi, ngươi có biết Hữu Tự Doanh cần bổ sung bao nhiêu tân binh hay chưa?
- Không phải hai ngàn sao?
- Sai rồi!
Thiển Thuỷ Thanh đưa ra ba ngón tay:
- Không phải hai ngàn, là ba ngàn.
Ba ngàn? Mộc Huyết sững sờ.
- Thiển thiếu, ngươi có nói giỡn hay không vậy?
Binh lực thông thường của một Doanh chính là do ba Vệ hợp lại, hiện tại Hữu Tự Doanh của Thiển Thuỷ Thanh đã có một ngàn binh sĩ, nếu như chiêu mộ thêm ba ngàn tân binh nữa, vậy dư ra một ngàn phải tính sao đây? Chưa được Quân bộ cho phép mà tự tiện khuếch trương binh sĩ, đó chính là trọng tội. Mặc dù hiện tại Nam Vô Thương còn ở Bắc Môn quan, nhưng e rằng hồn của hắn đã bay tới thành Thanh Dã, tìm cách gây phiền phức cho Thiển Thuỷ Thanh. Tội danh tự tiện chiêu mộ thêm binh sĩ này, thừa sức để Nam Vô Thương hạ lệnh chém đầu Thiển Thuỷ Thanh ngay lập tức.
- Đúng vậy, chính là ba ngàn.
Thiển Thuỷ Thanh khẳng định:
- Các ngươi vốn là người của Hổ Báo Doanh, là ta mượn của Hồng Doanh Chủ về đây. Nếu là binh mượn, đương nhiên không thể tính là binh của ta, nói cách khác, thuộc hạ của ta không có một tên binh sĩ nào, chiêu mộ ba ngàn tân binh thì có gì không đúng?
Mộc Huyết ngẩn người:
- Ngươi định mang Vệ số Ba chúng ta trả lại cho Hồng Doanh Chủ hay sao?
Thiển Thuỷ Thanh đáp với vẻ vô cùng nghiêm túc:
- Trả, đương nhiên là phải trả, nhưng khi nào trả thì chưa thể nói chính xác được! Hồng Doanh Chủ rộng rãi khẳng khái, Chiến Chưởng Kỳ độ lượng bao dung, hai người bọn họ sẽ không nôn nóng giục ta trả quân đâu! Tốt xấu gì Hữu Tự Doanh cũng thuộc quyền cai quản của Thiết Phong Kỳ, quân của Hữu Tự Doanh cũng được, của Hổ Báo Doanh cũng không sao, không phải đều thuộc Thiết Phong Kỳ sao? Có những việc không cần phải so đo tính toán nhiều như vậy, chuyện trả quân đợi hai, ba năm sau rồi hãy nói sau!
Mộc Huyết ngây người ra một hồi lâu, rốt cục bật cười ha hả:
- Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh ngươi, không ngờ nghĩ ra chủ ý như vậy, được, ta nghe theo ngươi! Lần này Liệt Tổng Suất đã cho ngươi quyền tuỳ cơ ứng biến, nếu ngươi không lợi dụng một phen, quả thật không giống với tính cách của ngươi chút nào. Hữu Tự Doanh chúng ta cứ làm liều một phen đi!
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi cười nói:
- Hiện tại ta có muốn không liều lĩnh cũng không được, quân nhân chúng ta, ngoài thực lực ra thì không tin vào bất cứ chuyện gì cả!
Đoàn người vào thành Thanh Dã, hoàn thành thủ tục giao nhận xong xuôi, mọi người lập tức chia ra. Mộc Huyết mang theo một Sáo đến doanh tân binh, bọn Phương Hổ và Lôi Hoả mang theo số còn lại vào thành nghỉ ngơi. Ai có người nhà thì về thăm, không có người thân thì ở lại chung với đoàn, cùng tới gần quân doanh hạ trại nghỉ ngơi, sau đó cùng nhau làm việc. Quân nhân chính là quân nhân, làm chuyện gì cũng có tổ chức kỷ luật, bởi vậy uống rượu là mấy trăm người cùng đi, thậm chí đi kỹ viện cũng kéo cả bọn. Lần này đánh chiếm hai quan Nam Bắc, các binh sĩ của Vệ số Ba được ban thưởng khá nhiều, ít nhất trong quãng thời gian ở lại thành Thanh Dã này, mỗi binh sĩ cũng có thể làm một đại gia hào phóng.
Khi Phương Hổ thét to: “ Ai muốn đi tìm nữ nhân thì báo danh cho ta!”, cả bọn ào ào chen chúc vây lấy hắn. Cũng chỉ có vào lúc này, đám hán tử sắt máu lúc chiến chinh mới biểu hiện ra mình chẳng khác những người bình thường. Mà nhu cầu về dục vọng của bọn họ đã đè nén rất lâu, rốt cục vào lúc này cũng có thể giải toả.
Thiển Thuỷ Thanh không rảnh rỗi tham gia với mọi người.
- Vô Song, ngươi đưa Vân tiểu thư đến biệt viện Lưu Vân nghỉ ngơi, Cẩu Tử, ngươi mang vài người theo ta ra mắt Thành chủ đại nhân! Tất cả mọi người nhớ kỹ, thành Thanh Dã không phải là chiến trường, đừng ai chường bộ mặt trên chiến trường ra nữa! Muốn uống rượu thì đi cùng Lôi Hoả, muốn tìm nữ nhân thì đi với Hổ Tử, đến tối phải về quân doanh tập hợp, ai dám không về, cứ theo quân pháp mà xử! Được rồi, bây giờ mọi người cứ đi vui chơi cho thoải mái đi!
Những lời dặn dò của Thiển Thuỷ Thanh vừa kết thúc, tất cả binh sĩ đều cất tiếng reo hò phấn khích, trong nháy mắt một ngàn tên binh sĩ đã giải tán, chỉ còn vài người đi theo bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh.
- Đám huynh đệ này, nếu ai không biết chắc sẽ tưởng là một đám binh không biết ở đâu ra tới đây đùa giỡn!
Thiển Thuỷ Thanh cười mắng.
- Ở trên tiền tuyến đã lâu, đè nén cũng nhiều rồi, hiếm khi được trở về một chuyến như vậy, đương nhiên phải thoải mái một phen.
Phương Báo cũng cười nói. Thương thế của hắn vẫn chưa lành hẳn, Thiển Thuỷ Thanh không cho hắn uống rượu, cũng không cho đi tìm nữ nhân, chỉ đành đem hắn theo bên cạnh mình.
- Có phải ngươi cũng rất muốn đi hay không?
Thiển Thuỷ Thanh hỏi hắn.
Phương Báo bĩu môi:
- Hỏi thừa, chỉ có kẻ ngốc mới không muốn đi! Vấn đề là bây giờ thương thế của lão tử còn chưa lành hẳn, chờ sau khi hoàn hoàn khôi phục, thế nào lão tử cũng phải tìm vài cô nương cho thoả mãn!
Cẩu Tử bên cạnh kêu lên với giọng eo éo:
- Phương đầu lĩnh, hay là để tiểu nhân dùng tay giúp ngài giải quyết tạm thời vậy!?
- Giải quyết con bà ngươi!
Phương Báo tung chân đá Cẩu Tử, các binh sĩ còn ở lại bật cười ha hả.
Trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, xe ngựa của Vân Nghê cũng chậm rãi rời khỏi, nàng phải đến ngủ lại ở biệt viện. Sau khi tới thành Thanh Dã, nhiệm vụ hộ tống của Thiển Thuỷ Thanh đã chấm dứt, tất cả cũng tự nhiên chấm dứt theo…
Không có lưu luyến trước lúc chia tay, cũng không có những lời dặn dò ân cần tha thiết, hai người chia tay tự nhiên như nước chảy thành sông, giống như sáng sớm ra khỏi nhà tạm biệt vợ con, buổi tối sau khi đi làm tự nhiên lại trở về. Duy chỉ có hai người biết rõ, từ lúc bọn họ bước chân vào thành Thanh Dã, bọn họ sẽ không còn quãng thời gian hạnh phúc bên nhau như khi trên đại thảo nguyên.
Thiển Thuỷ Thanh làm như không thấy xe ngựa của Vân Nghê đang rời khỏi, vẫn trò chuyện cùng các huynh đệ hết sức vui vẻ, thản nhiên nói:
- Các huynh đệ còn ở lại, phiền các ngươi vất vả chạy theo ta đến vài chỗ!
Giọng hắn thản nhiên nhưng hồn đang bay bổng theo xe ngựa Vân Nghê, càng lúc càng xa…
Khi Thiển Thuỷ Thanh dẫn người chạy tới phủ Thành chủ, hai tên binh sĩ thủ vệ chặn lại trước cửa.
- Long Nha Quân Thiển Thuỷ Thanh cầu kiến Thành chủ thành Thanh Dã, có việc quân cần thương lượng.
Ngồi trên lưng ngựa, Thiển Thuỷ Thanh cao giọng nói.
Hai tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, cùng trả lời:
-Thân Thành chủ không có trong phủ!
Người vừa hỏi là một vị Tướng quân đội khôi mặc giáp, bọn chúng không dám tỏ ra vô lễ.
- Vậy hắn ở đâu?
- Trên lầu Tuý Hoa phố Niểu Hoa phía Đông thành, Thân thành chủ đang tiếp khách ở đó!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức giật cương quay đầu ngựa chạy về phía lầu Tuý Hoa.
Dọc đường đi, Phương Báo hỏi Thiển Thuỷ Thanh với vẻ thắc mắc:
- Lầu Tuý Hoa không phải là thanh lâu hay sao? Vì sao Thân Thành chủ lại mở tiệc đãi khách tại đó?
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Người xưa có câu, thức ăn ngon và gái đẹp là những lạc thú lớn nhất của đời người. Rượu ngon trong chén, mỹ nữ trong lòng, đồ ăn ngon trên bàn, ba thứ ngon lành ngay trước mắt, cuộc sống như vậy còn gì bằng?! Vị Thành chủ đại nhân của chúng ta quả thật biết hưởng thụ!
Phương Báo chép miệng tỏ vẻ hâm mộ:
- Con bà nó, lão tử cũng muốn ngắm mỹ nhân!
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:
- Cẩu Tử, có người cần đến tay ngươi kìa!
Mấy tên binh sĩ đồng loạt cười ha hả.
Lầu Tuý Hoa nằm trên phố Niểu Hoa.
“Niểu Hoa nhai, Yên Liễu hạng, thiên nhai nữ tử khấp hồng thường, vãng lai hành nhân túy đoạn tràng. Phù sinh kỷ độ yên chi lệ, ca vũ thăng bình chiếu tà dương.”
Vào năm chín mươi hai lịch Thiên Phong, nhà thơ Chiêm Thanh Y sau một lần ghé chơi đã hạ bút đề thơ, tuy chỉ có lưa thưa vài chữ nhưng đã tả hết nỗi niềm khổ đau chua xót của nữ nhân ở nơi này.
Thiển Thuỷ Thanh cũng đã từng nghe qua bài thơ này, nhưng đó là chuyện trước khi hắn tham gia vào quân ngũ, chính hắn cũng chưa tới được một lần.
Vừa đến lầu Tuý Hoa, lập tức có người ra tiếp đón, nghe Thiển Thuỷ Thanh nói đến tìm Thân Thành chủ, vội cung kính trả lời:
- Quân gia, Thân đại nhân đang tiếp khách tại gác Thính Nhã, tiểu nhân đi thông báo ngay lập tức!
- Không cần, chúng ta tự đi là được, Phương Báo, ngươi theo ta vào, những người khác chờ ở ngoài!
Tên người làm kia muốn nói rằng không được, nhưng thấy mấy người theo sau Thiển Thuỷ Thanh ai nấy đeo đao mặc giáp, xem bề ngoài đằng đằng sát khí, nhìn qua biết ngay là những người từng lăn lộn sa trường, lập tức rùng mình, rốt cục không dám ngăn cản.
Theo cầu thang lượn bằng gỗ chạm trổ đi lên trên, ba chữ ‘gác Thính Nhã’ hiện ra rõ ràng trước mắt.
Thiển Thuỷ Thanh vừa muốn gõ cửa, chợt một tràng tiếng nhạc vang lên.
Khúc nhạc vừa vang lên nghe như âm thanh trên cõi tiên vọng xuống, một lời không diễn tả được hết nét phong nhã của nó. Tiếng đàn uyển chuyển du dương, như những lời thủ thỉ của tình nhân, làm cho người nghe cảm thấy trong lòng nao nao khó tả…
Nhưng khúc nhạc êm đềm vừa mới làm cho người nghe say đắm, bỗng chốc trở nên cao vút trào dâng, tiếng tưng tưng vang lên giòn tan mà trong trẻo, tràn ngập sát khí vô cùng dữ tợn. Nhưng những âm thanh mạnh mẽ ấy cũng không kéo dài, rất nhanh khúc nhạc đã trở nên trầm thấp, lần này réo rắt giống như cao sơn lưu thuỷ, tự nhiên khoan thai, dường như nhạc khúc trên trời, người gảy khúc nhạc này quả thật đã làm cho người nghe rung động tận đáy lòng.
Khúc nhạc biến chuyển, lòng người cũng chuyển theo, chỉ là một khúc nhạc, nhưng trong khoảnh khắc đưa tâm hồn người ta lên tới đỉnh non cao, nháy mắt lại đưa xuống đáy vực sâu. Trong lúc nhất thời, Thiển Thuỷ Thanh quên cả tiến về phía trước, ngay cả cánh tay giơ ra định gõ cửa cũng ngừng lại giữa không trung, cho đến khi khúc nhạc chấm dứt mới bừng tỉnh lại.