Đế Quốc Thiên Phong

Chương 27: Q.2 - Chương 27: Tái Ngộ




Cho nên lúc này, Vân Nghê nằm nép trong lòng Thiển Thuỷ Thanh, nói với vẻ thoả mãn:

- Nếu như có một ngày chàng bị Quân bộ bắt đi, chém đầu chàng, thiếp sẽ không xin cho chàng nửa câu, cũng sẽ không vì chàng mà rơi lệ.

Thiển Thuỷ Thanh dịu dàng nói:

- Nhưng ta sẽ chống lại, dùng kiếm trong tay đối phó với tất cả những người muốn tách rời chúng ta. Có thể ta sẽ chết đi, nhưng trước khi chết ta sẽ mỉm cười, bởi vì ta biết rõ, lúc đến địa phủ, ta sẽ gặp lại nàng…

Vân Nghê nhẹ hỏi:

- Vì sao lại là địa phủ? Chẳng lẽ hồn của chúng ta không được về thiên quốc hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh nghiêm mặt đáp:

- Bởi vì con người của ta đã gây ra quá nhiều sát nghiệt, mẫu người như ta không thể nào được lên thiên quốc. Nếu như nàng đã bằng lòng làm nữ nhân của ta, vậy sau khi ta chết đi, nàng cũng phải theo ta xuống địa phủ mà thôi!

Vân Nghê hứ một tiếng:

- Chàng là tên khốn ngang ngược!

Mặt nàng lại nở nụ cười thoả mãn, chậm rãi thiếp đi trong lòng Thiển Thuỷ Thanh.

Nhìn gương mặt điềm tĩnh đầy vẻ thoả mãn của nàng, Thiển Thuỷ Thanh đưa tay vòng qua mái đầu đen nhánh, ôm lấy nàng khẽ hôn một cái, thì thào:

- Thế giới đen tối như vậy, ta sẽ vì nàng mà giết chóc, mở ra một con đường sáng tươi màu máu…

Trong lúc ấy, một giọt lệ khẽ lăn dài trên mặt Vân Nghê, chậm rãi rơi trên thảm cỏ.

Ánh dương quang tươi tắn chiếu rọi khắp nơi, Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người đẹp đang nằm bên cạnh mình không khỏi phá lên cười.

Đêm qua hai người nói chuyện vô cùng cao hứng, không ngờ cứ như vậy mà ngủ thiếp đi giữa trời, chuyện này giống hệt tình cảnh mà hai người đã trải qua lúc trước khi bị Phi Tuyết Vệ đuổi giết. Bây giờ đang là mùa Xuân, trời se se lạnh, nếu không phải Mộc Huyết mang thảm tới cho hai người, e rằng giờ phút này hai người đã bị khí trời làm cho cảm lạnh.

- Dậy đi, chúng ta phải lên đường thôi, cô bé ngốc!

Thiển Thuỷ Thanh trìu mến vỗ nhẹ vào mặt Vân Nghê.

Vân Nghê ngái ngủ đáp:

- Chàng mới là chàng ngốc!

Thiển Thuỷ Thanh bật cười.

Rời khỏi chiến trường đầy máu lửa, tâm tình hai người rõ ràng đã thư giãn hơn nhiều.

Thiển Thuỷ Thanh ôm chặt Vân Nghê, dịu dàng nói:

- Chờ sau này ta đánh hạ được thành Đại Lương, sẽ có tư cách xin Hoàng đế ban thưởng, lúc ấy ta sẽ xin Dã Vương thưởng nàng cho ta. Khi ấy ta muốn mỗi ngày nàng phải ngủ bên cạnh ta giống như một chú mèo con lười biếng, dù nàng có ngủ đến lúc mặt trời lên cao, ta vẫn sẽ ôm nàng…

Vân Nghê mở to hai mắt, mỉm cười nhìn hắn, giọng hắn nói cứ y như là sự thật, làm cho Vân Nghê gần như đã tin tưởng vào sự thật không có khả năng làm được này.

Cho dù hắn lập được công lao lớn bằng trời đi chăng nữa, Hoàng đế cũng không thể nào lấy nữ nhân của một công thần mà ban thưởng cho một công thần khác.

Nhưng vốn nàng rất thông minh nên không nói gì cả, nàng bằng lòng tin tưởng Thiển Thuỷ Thanh có năng lực làm được chuyện này. Nàng càng muốn tin rằng, Thiển Thuỷ Thanh có năng lực biến chuyện thần thoại trở thành sự thật.

Trận chiến ở Nam Môn quan, không phải hắn đã thể hiện ra được năng lực như vậy hay sao?

Sau khi quấn quít với nhau một lúc, rốt cục hai người đứng dậy.

Hôm nay Vân Nghê không muốn ngồi trong xe ngựa nữa, mà yêu cầu cỡi ngựa. Nàng sóng vai cùng Thiển Thuỷ Thanh mà phi, hai người cùng cỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên giống như một đôi tình lữ thần tiên, làm cho người khác trông thấy phải đem lòng hâm mộ.

Bọn Phương Hổ giục ngựa theo sau, Phương Hổ nói với giọng bất đắc dĩ:

- Mộc Huyết, ngươi thấy Thiển huynh đệ làm như vậy có phải là quá đắc ý mà quên cả giữ gìn không? Tình trạng của hắn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra bên ngoài, một khi tới tai của Nam Trấn Đốc, e rằng tất cả mọi người sẽ gặp phiền phức.

Mộc Huyết hừ một tiếng bực bội:

- Hôm hắn quyết định đưa Vân Nghê trở về, chuyện này nhất định Nam Trấn Đốc cũng đã biết. Hắn bây giờ chỉ là muốn tận hưởng niềm hạnh phúc từng phút từng giây mà thôi, bởi vì hắn biết có lẽ không còn bao lâu nữa, hắn sẽ chết dưới kiếm của Nam Trấn Đốc!

Phương Hổ cũng tỏ ra buồn bực:

- Thật không hiểu hắn nghĩ như thế nào…

Mộc Huyết cười:

- Đến một ngày nào đó ngươi thật lòng yêu thương một nữ nhân, ngươi sẽ hiểu ra.

- Vậy Mộc thiếu ngươi có nữ nhân mà ngươi yêu thương hay không?

Ánh mắt Mộc Huyết mơ màng nhìn lên trời cao, nhớ lại chuyện xưa, rất lâu sau mới chậm rãi thở dài:

- Đã từng có, mùi vị của nó… làm cho người ta mê mẩn tâm hồn…

Đối với Phương Hổ mà nói, mùi vị của tình yêu quá xa vời, hắn không thể nào hiểu nổi. Hắn có thể một lòng đi theo Thiển Thuỷ Thanh, chỉ vì Thiển Thuỷ Thanh có thể dẫn dắt bọn hắn đến chiến thắng.

Đối với đại đa số binh sĩ mà nói, Tướng quân giỏi chỉ có một loại, chính là Tướng quân có thể thắng trận.

- Cũng có lẽ sẽ có một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ có nữ nhân mà ngươi yêu thương. Hổ Tử, đến lúc đó ngươi sẽ thật sự hiểu được, người ta sống trên đời cũng không chỉ có hai chuyện giết chóc và ăn cơm mà thôi!

Mộc Huyết dứt lời, lập tức giục ngựa đuổi theo Thiển Thuỷ Thanh.

Đối với đại đa số các binh sĩ mà nói, có thể cỡi tuấn mã rong ruổi trên thảo nguyên là một sự hưởng thụ hiếm khi có được. Chạy như bay dọc theo con sông lớn, tai nghe gió thổi qua ù ù, cảm giác mát mẻ khi gió thổi tạt vào mặt thật sự làm cho người ta vô cùng kích thích. Thiển Thuỷ Thanh giục ngựa chạy như bay,nhưng vẫn không thể vượt qua Vân Nghê, vẫn bị nàng bỏ xa một quãng. Tiếng cười của nàng như tiếng chuông bạc ngân thánh thót trên đại thảo nguyên:

- Thiển Thuỷ Thanh, chàng không thể để thua một nữ nhân như thiếp, có bản lĩnh thì đuổi theo thiếp đi!

Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu cười khổ.

Vân Nghê là một nữ nhân có vẻ ngoài nhu nhược nhưng trong lòng rất kiên cường, cứng cỏi, vẻ kiên cường ấy đã bộc lộ hết ra ngoài lúc nàng xông vào phủ Tướng quân. Đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, chuyện mà hắn tiếc nuối nhất chinh là không thể nhìn thấy tận mắt cảnh Vân Nghê giận dữ xông vào phủ Tướng quân, đấu khẩu cùng các tướng với tư thế hiên ngang. Đó có lẽ là khoảnh khắc hiếm có trong đời mà Vân Nghê phát huy ra hết tất cả năng lực của nàng.

Thời kỳ này mọi người khác hẳn, Thiển Thuỷ Thanh tôn trọng nữ nhân của hắn, đồng thời cũng trân trọng nữ nhân của hắn. Hắn tuyệt đối không cho rằng nữ nhân của mình quá mạnh mẽ sẽ nổi bật hơn mình mà là ngược lại,

hắn dùng cái nhìn tán thưởng của thời kỳ mà hắn đã sống trước khi xuyên việt thời không tới đây, đánh giá rất cao hành động ấy.

Chuyện này ngay cả những người vốn khoan dung độ lượng như Liệt Cuồng Diễm, Hồng Bắc Minh cũng không làm được.

Nếu như có thể, hắn rất vui lòng đi lẽo đẽo sau lưng Vân Nghê, cố gắng đuổi theo, tán thưởng và cổ vũ hành động trái với luân thường thế tục của nàng.

Có lẽ đó cũng là nguyên nhân mà nàng khăng khăng một mực yêu Thiển Thuỷ Thanh. Một tâm hồn bị đè nén trong suốt mười tám năm trời, sau khi gặp phải một thanh niên có cách hành sự độc đáo của riêng mình, tình cảm của nàng giống hệt như cơn hồng thuỷ phá vỡ con đê, ào ào xông tới.

Lúc này Thiển Thuỷ Thanh chạy theo sau Vân Nghê, ngựa của hai người càng chạy càng nhanh, khoảng cách với đoàn xe phía sau cũng càng ngày càng xa. Vân Nghê cố ý ghìm cương cho ngựa phi chậm lại, chờ Thiển Thuỷ Thanh đuổi tới. Đợi đến khi Thiển Thuỷ Thanh đuổi kịp, Vân Nghê vênh mặt tỏ ra vô cùng đắc ý:

- Sao vậy, chàng đuổi không kịp thiếp ư?

Thiển Thuỷ Thanh cười bất đắc dĩ:

- Nếu có Phi Tuyết tại đây, ta có thể chấp nàng chạy trước nửa canh giờ, sau đó chỉ cần đuổi theo một khắc là đuổi kịp nàng.

Nghe tên Phi Tuyết, vẻ mặt Vân Nghê trở nên buồn bã:

- Có lẽ bây giờ Phi Tuyết chạy xuống phía Nam rồi phải không? Nó nhất định đã trở thành Mã Vương của Thiên Tông Thần Mã một lần nữa, chỉ là không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nó đây…

Thiển Thuỷ Thanh kéo tay nàng an ủi:

- Ông trời đều an bài sẵn vận mệnh cho người ta, nếu ông trời cảm thấy Phi Tuyết thuộc về chúng ta, vậy nó không thể nào chạy thoát…

Vân Nghê chu cao đôi môi nhỏ nhắn:

- Đáng tiếc rằng ông trời chưa mở mắt ra…

Thiển Thuỷ Thanh đang muốn nói thêm gì đó, xa xa bỗng vọng tới một tiếng ngựa hí rõ to. Tiếng ngựa hí dâng lên cao vút, giống như Phạm âm trên chín tầng mây, vang vọng khắp cả đất trời.

Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê đồng thời giật mình kinh ngạc, nhìn về hướng phát ra thanh âm. Cuối chân trời, một điểm sáng màu bạc đang chạy về phía bọn họ với tốc độ nhanh như gió, làm cả đất trời nổi lên một cơn cuồng phong.

- Là Phi Tuyết!!!

Vân Nghê hét to.

Thiển Thuỷ Thanh ngây ngẩn nhìn hình dáng quen thuộc của Phi Tuyết, còn có ánh sáng thông minh trí tuệ toát ra từ đôi mắt nó, trong lúc nhất thời cả người như chết lặng.

Phi Tuyết, ngươi không đi xuống phía Nam sao?

Không ngờ ngươi vẫn chờ một mình trên đại thảo nguyên này sao?

Ngươi đang chờ gì vậy?

Hay là đang vất vả tìm kiếm cái gì?

Hay là… chờ ta?

- Phi Tuyết, bằng hữu của ta… Rốt cục ta cũng được gặp lại ngươi…

Ngay lúc ấy, Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời rống to:

- Ông trời, rốt cục ông cũng đã mở mắt, rốt cục ông cũng chiếu cố đến ta một lần!

Phi Tuyết từ xa vọt tới nhanh như một vì sao xẹt, toàn thân trắng như tuyết ngửa cổ lên trời phát ra một tiếng hí rõ to, trong tiếng hí toát ra nỗi vui mừng vô kể.

Trong chớp mắt, nó đã tới cạnh Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh dịu dàng vuốt ve thân thể Phi Tuyết, dùng những ngón tay luồn vào lông bờm thật dài của nó, sau đó ôm chầm lấy đầu nó với vẻ vô cùng âu yếm yêu thương. Lão bằng hữu đã lâu không gặp, rốt cục giờ phút này đã được gặp, Phi Tuyết giơ hai vó trước chạm vào ngực Thiển Thuỷ Thanh, dùng phương pháp đặc biệt để biểu lộ tình cảm nhung nhớ của nó với Thiển Thuỷ Thanh.

Cả đám binh sĩ của Vệ số Ba kinh ngạc thất thần nhìn Thiên Tông Thần Mã thân thiết với Thiển Thuỷ Thanh, trong lúc nhất thời ai nấy đều ngơ ngác không nói nên lời.

Lúc Mộc Huyết theo Nam Vô Thương nghênh đón Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê ở thành Cô Tinh, đã nhìn thấy Phi Tuyết ở xa xa. Khi đó Phi Tuyết hí một tiếng dài làm cho cả đám chiến mã vô cùng kinh sợ, cũng làm cho Mộc Huyết giật mình không ít. Lúc này gặp Phi Tuyết lần nữa, với cảnh tượng trước mắt, Mộc Huyết càng khẳng định rằng Phi Tuyết đã bị Thiển Thuỷ Thanh thu phục.

Thiên Tông Thần Mã trên đời khó gặp, Hoàng đế đời thứ hai của Đế quốc Thiên Phong chinh chiến cả đời, từng đạt được vô số thắng lợi. Chỉ có một lần thất bại duy nhất là thất bại bởi một con Thiên Tông Thần Mã, cho đến chết ông ta vẫn còn cảm thấy tiếc nuối không thôi vì đã không thể thu phục con Thiên Tông Thần Mã ấy.

Nhưng hiện tại Thiển Thuỷ Thanh đã thu phục được một con, hơn nữa nó lại là Thiên Tông Mã Vương.

Các binh sĩ thấy Thiển Thuỷ Thanh thân mật với Phi Tuyết như với người yêu, trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy sùng bái. Cho dù Thiển Thuỷ Thanh từng dẫn dắt bọn họ đánh chiếm hai quan Nam Bắc, bọn họ cũng chưa từng sùng bái Thiển Thuỷ Thanh như bây giờ. Xem ra quả đúng là một quan dễ chiếm, thiên mã khó cầu!

Thiển Thuỷ Thanh nhìn Phi Tuyết đầy vẻ thâm tình, trong quãng thời gian vừa qua, nhất định hàng ngày nó vẫn lưu lãng trên thảo nguyên. Thiển Thuỷ Thanh không biết Phi Tuyết có trở lại làm vua của đàn Thiên Tông Thần Mã một lần nữa hay không, nhưng hắn biết rõ, Phi Tuyết không di cư vào mùa Xuân chỉ vì một nguyên nhân…

Chính là nó chờ mình ở đây!

Nó giống như một hiệp sĩ trên thảo nguyên, chạy với tốc độ nhanh như điện chớp giữa trời đất bao la, chính là vì muốn gặp lại người đã từng làm nó thương tổn, cũng từng chữa khỏi cho nó.

Vạn vật trên thế gian này đều có tình cảm của riêng mình, cho dù là một con ngựa, cũng biết đối xử với bằng hữu của mình như thế nào…

Thiển Thuỷ Thanh ôm chặt lấy Phi Tuyết, rốt cục trên mặt hắn đã lăn dài giọt lệ anh hùng:

- Phi Tuyết, cảm ơn ngươi đã chờ ta tại nơi đây, bây giờ ta đã tin ông trời vẫn quan tâm tới ta rồi!

Hắn lại nói tiếp:

- Có ngươi bên cạnh, ta càng tin tưởng hơn về tương lai!

Sau đó Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại hô to:

- Các huynh đệ, các ngươi có thấy không, nó tên là Phi Tuyết, nó là Thiên Tông Thần Mã, là thần mã trong truyền thuyết! Nó là của ta! Từ giờ trở đi, nó sẽ theo cạnh ta, vĩnh viễn không rời, giống như các ngươi và ta vậy!

- Vĩnh viễn không rời!

Mọi người cùng vung cao vũ khí, cao giọng hò hét giữa thảo nguyên trống trải, âm thanh vang xa ngàn dặm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.