Đế Quốc Thiên Phong

Chương 6: Q.4 - Chương 6: Phản Kích (Hạ)




Tên quan hộ lương đã chết, chết một cách gọn gàng nhanh chóng.

Nam Vô Thương chấn động, kinh ngạc, đồng thời cũng nghi hoặc không hiểu vì sao thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh lần này kịch liệt, sặc mùi máu tanh đến mức như vậy.

Thiển Thủy Thanh lấy cớ hỏa hoạn để điều tra kho lương, chuyện này còn có thể hiểu được, nhưng vấn đề là vì sao hắn phải giết tên quan hộ lương kia???

Tuy nhiên chỉ cần nghĩ ngợi một lúc, rốt cục Nam Vô Thương cũng đã hiểu ra.

Hắn muốn dùng cái chết của tên quan hộ lương xui xẻo kia để cảnh cáo Nam Vô Thương và những người cùng phe muốn đối phó hắn.

Thiển Thủy Thanh ta có lẽ tạm thời còn chưa đối phó được Nam Vô Thương, nhưng ít ra cũng có thể trừng trị được đám thuộc hạ dưới tay Nam Vô Thương.

Còn có người nào dám tìm tới gây sự với ta, cứ việc tới thử xem!

Tới tên nào, ta giết tên ấy!

Trong lòng Nam Vô Thương cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Lúc này Thiển Thủy Thanh đã dẫn binh sĩ của Hữu Tự Doanh hắn rời đi.

Hắn cũng mang theo phần lương thảo của Hữu Tự Doanh, Nam Vô Thương không còn lý do gì ngăn cản.

Đồng thời, hắn bảo binh sĩ của mình thỉnh công với Nam Vô Thương.

Hữu Tự Doanh ngăn cản người Đế quốc Chỉ Thủy đốt quân lương đúng lúc, coi như công lao rất lớn.

Đúng lý ra phải ghi một chiến công cho Thiển Thủy Thanh, đồng thời khao thưởng tất cả binh sĩ Hữu Tự Doanh.

Nam Vô Thương tức đến nỗi mặt méo xệch đi.

Vì vậy, Hữu Tự Doanh quấy rầy khiến cho cả thành thị không thể nào ngủ được, đêm đó họ tổ chức ăn uống linh đình, vui cười khoái chí, hát vang ca khúc mừng thắng lợi.

Nam Vô Thương hoàn toàn không ngủ được.

Thiển Thủy Thanh, rốt cục ta phải làm thế nào mới có thể giết được ngươi?

Trong cái đêm náo nhiệt ấy, Thiển Thủy Thanh nhìn binh sĩ Hữu Tự Doanh ăn mừng thắng lợi, lòng hắn cũng cảm thấy bàng hoàng.

Cuộc sống xông pha giữa chông gai hiểm trở như thế này, rốt cục bản thân hắn còn phải chịu đựng trong bao lâu nữa?

Nam Vô Thương vẫn bất lực, không thể nào thu phục được Thiển Thủy Thanh.

Chỉ cần một lần thất bại, mãi mãi cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi.

Có lẽ đến lúc nên thay đổi tình huống giống như vầy.

- Dạ Oanh, chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết mấy phong thư!

Hắn thản nhiên nói.

Theo nét bút của Thiển Thủy Thanh chuyển động, một kế hoạch lớn lao bao trùm trong khắp cả Đế quốc bắt đầu từ từ mở màn.

Trên thảo nguyên Phong Nhiêu, Tô Vân và Phong Nương Tử giục ngựa chạy như điên, phía sau bọn họ là gần một ngàn tên thổ phỉ đang kêu gào vang động cả đất trời.

Mới ngày nào còn là vô danh tiểu tốt, hiện giờ đã trở thành vua trên thảo nguyên. Phong Vân Song Sát, danh hiệu này là minh chứng lớn nhất cho sự thay đổi của Tô Vân và Phong Nương Tử.

Một người kế thừa tính cách bày mưu nghĩ kế rồi sau đó hành động của Tướng quân mình. Một kẻ kiên trì với truyền thống thổ phỉ, tới lui như gió, tàn nhẫn xảo trá.

Bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, gom đám thổ phỉ thưa thớt trên thảo nguyên lại thành một cánh quân hùng mạnh, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã có được một cánh quân thổ phỉ hùng mạnh.

Bọn họ hoàn toàn khác xa với bọn thổ phỉ trước kia, có quân quy quân kỷ nghiêm khắc. Đồng thời bọn họ cũng cướp bóc của bọn cường hào, tung hoành lui tới, biến thảo nguyên trở thành sân sau nhà mình, chợt đến chợt đi, ung dung tự tại.

Lúc quân của Thiển Thủy Thanh còn đang chiến đấu vất vả ở thành Kinh Viễn, bọn họ lại đang sống những tháng ngày tự do như chim bay trên trời, cá về biển lớn.

Dùng những khái niệm tiên tiến nhất trong hệ thống quân sự để dạy dỗ chiến sĩ, dùng những loại vũ khí tối tân nhất để trang bị cho quân mình, có vô số tiền tài để tiêu xài, có nhiều nguồn cung cấp những thứ cần thiết, cánh quân thổ phỉ đặc biệt này chỉ trong một thời gian ngắn đã tung hoành trên thảo nguyên, gặt hái được nhiều tiến bộ đáng kể.

Hiện tại, bọn họ đã là cánh quân thổ phỉ tiếng tăm lừng lẫy nhất trên thảo nguyên.

Có lẽ không cần bao lâu nữa, nhiệm vụ thống nhất bọn thổ phỉ trên thảo nguyên, thành lập một trật tự mới trong đám thổ phỉ trên thảo nguyên mà Thiển Thủy Thanh giao cho, bọn họ sẽ hoàn thành.

Trên mặt trận đặc biệt này, thành tựu của bọn họ càng nhanh hơn Thiển Thủy Thanh dự liệu rất nhiều.

Phong Hỏa là tên mà bọn họ đặt cho tổ chức này.

Hôm nay, sau khi tiêu diệt một đám thổ phỉ với quy mô nhỏ không chịu quy phục, bọn họ đang thu dọn chiến trường.

Cuối chân trời đột ngột hiện ra một con tuấn mã, dáng vẻ oai phong đang phi nhanh về phía Tô Vân.

Khi kỵ sĩ cỡi tuấn mã kia đến trao một phong thư khẩn cấp cho Tô Vân, trên gương mặt từng là tân binh ngây ngô của hắn, giờ đây đã mơ hồ có phong độ của một Đại tướng.

Thản nhiên xem qua một lượt, Tô Vân xé nát phong thư rồi vứt đi.

Hắn nhìn về phương xa, chậm rãi nói:

- Thiển Tướng quân gởi thư tới, mọi người có chuyện quan trọng phải làm.

Ánh mắt Phong Nương Tử dần dần trở nên cháy bỏng.

Thành Thương Thiên, trong phủ Vân gia.

Tuy chỉ còn một cánh tay nhưng vẫn rất khéo léo, Phương Báo đang cẩn thận chăm sóc hoa cỏ ở vườn sau.

Đám hoa cúc được tỉa tót xong xuôi trông rất đẹp, mơ hồ tạo thành một chữ Thủy (水).

Lúc Vân Đại tiểu thư vào vườn ngắm hoa, Phương Báo lập tức cung kính lui ra, chỉ để lại một mình Đại tiểu thư trong vườn.

Vân Nghê dịu dàng nhìn những đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, trước mắt nàng thoáng hiện ra hình bóng của Thiển Thủy Thanh.

Nàng nhẹ nhàng rút lấy một phong thư trong đám hoa cúc.

Sau khi xem xong, nàng xé nát thư đi, miệng nở nụ cười.

- Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung gặp Công chúa Thanh Mẫn!

Trong phường Hồng Bài ở thành Thương Thiên, Nhạc Thanh Âm đang đọc thư.

“Gởi Nhạc Thanh Âm Nhạc tiểu thư, lần trước chia tay ở thành Thanh Dã, ngón đàn tuyệt vời của tiểu thư vẫn còn vang vọng không dứt bên tai, Thủy Thanh chưa lúc nào dám quên. Cử chỉ tặng cầm của Nhạc tiểu thư lúc chia tay, càng làm cho Thủy Thanh sợ hãi không thôi, đêm đêm trằn trọc mất ngủ…”

Rốt cục quân nhân không quen nói lời sáo rỗng, những lời khách sáo lấy lòng chưa được vài câu, nháy mắt đã đi vào chuyện chính.

“… Ta biết tiểu thư có ý với ta, mặc dù Thủy Thanh đã có người đính ước trọn đời, nhưng cũng không dám phụ lòng tiểu thư gởi gắm. Nếu tiểu thư không ngại phận làm thiếp, ắt ngày ta công thành trở về, chính là lúc cưới tiểu thư. Trong đời Thiển Thủy Thanh này nếu đã thề hẹn, chưa khi nào sai phạm bao giờ, mong tiểu thư bình tâm chờ đợi, ta sẽ không dám phụ tình ý của tiểu thư. Còn có một chuyện này muốn nhờ…”

Những lời lẽ trong thư như một giòng suối mát trong chảy vào lòng Nhạc Thanh Âm, làm cho nàng cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Tất cả những chờ mong đau khổ, rốt cục cũng đã được đền đáp.

Nam nhân đáng để chờ đợi nhất trên thế gian này trong lòng nàng, rốt cục cũng đã cho nàng một câu trả lời khẳng định và thuyết phục, lúc này lòng nàng cảm thấy vui mừng khôn xiết, không hề tiếc nuối.

Tự nhiên nàng cũng hiểu rằng, nếu không phải Thiển Thủy Thanh có chuyện muốn nhờ, chưa chắc lúc này hắn chịu hứa hẹn với mình như vậy.

Nam nhân trong thiên hạ ai mà không hiếu sắc, duy có người này có chí khí trong lòng, hắn đã hứa sẽ cưới mình, tự nhiên là không ghét bỏ mình. Dù hắn đã có ý trung nhân, nhưng vẫn chịu thừa nhận với mình, không lừa gạt mình, coi như là người trung thực. Mặc dù danh tiếng của mình vang dội, nhưng vì xuất thân không cao quý, bất kể gả cho ai cũng không tránh khỏi vận mệnh làm thiếp mà thôi. Nếu đã là như vậy, ít nhất cũng phải làm thiếp của người mình yêu thích.

Thiển Thủy Thanh đã thành tâm đối xử với mình như vậy, mình cũng không nên nghiêm khắc quá mức…

Nhạc Thanh Âm vô cùng thỏa mãn nói với người đưa tin:

- Xin chuyển lời giùm Thiển Tướng quân, Nhạc Thanh Âm cảm thấy như vậy là quá đủ, chuyện chàng nhờ vả, ắt sẽ sớm hoàn thành chu đáo. Xin Thiển Tướng quân sớm trở về, Thanh Âm chờ chàng…

Nói đến câu cuối cùng, mặt Nhạc Thanh Âm đỏ bừng lên.

Trong thành Cô Tinh.

Đội dự bị số Ba vốn đạt tới một ngàn tên thiếu gia binh, chỉ trong một đêm đã bị Thiển Thủy Thanh giải tán.

Trước khi bọn họ rời đi, Thiển Thủy Thanh tặng cho bọn chúng mấy lời:

- Các ngươi từng là những đứa con cưng được gia đình thương yêu nhất, Thiển Thủy Thanh ta đưa các ngươi tới đây, để cho các ngươi nếm trải sự gian khổ trên chiến trường. Hiện tại rốt cục các ngươi cũng đã trưởng thành, cũng bắt đầu học được cách làm một nam nhân chân chính, đây cũng là lúc các ngươi nên trở về.

-… Muốn làm một nam nhân chân chính cũng không nhất định phải ở trên chiến trường. Ở nhà, trong Đế quốc cũng có rất nhiều thách thức đang chờ đợi các ngươi.

-… Năm sau tới khoa thi văn võ vào mùa Xuân, ta hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng các ngươi. Lúc ấy, ta tin tưởng rằng các ngươi sẽ không hề dựa vào quan hệ và tiền tài của gia đình để đạt được chức quan của mình. Mà là dựa vào chính thực lực của bản thân mình để thật sự trở thành một người có ích.

-… Ta tin tưởng các ngươi, tin tưởng các ngươi sẽ trở thành người mà ta hy vọng muốn nhìn thấy. Ta tin tưởng các ngươi, tin tưởng các ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng!

Một ngàn con khoái mã đã đi, mang theo một ngàn tên con cháu thiếu gia đã từng mang lại biết bao tài sản của cải cho Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng mang lại cho hắn niềm hy vọng vô tận.

Hắn không thể trông cậy mỗi một tên thiếu gia đều thành tài, nhưng chỉ cần một phần nhỏ trong bọn chúng thành tài, bọn chúng đã có thể tập trung lại thành một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Một ít người trong số bọn chúng sau này còn có thể quay về dưới trướng Thiển Thủy Thanh, cống hiến cho Thiển Thủy Thanh với một thân phận mới, một tư cách mới.

Một số người trong bọn chúng sau này không hề trở lại dưới trướng Thiển Thủy Thanh, nhưng nhờ vào địa vị và quyền thế trong tay bọn chúng, giúp đỡ Thiển Thủy Thanh dưới nhiều hình thức khác.

Còn có một số người trong bọn chúng, quên đi rất nhanh thời gian đã từng trải qua ở Hữu Tự Doanh, sau khi trở về bèn tiếp tục sống cuộc sống thiếu gia ngày trước. Vì vậy những người này cũng chìm đắm rất nhanh trong dòng sông lịch sử.

Đương nhiên bọn chúng cũng có chung những thay đổi như nhau: cuộc sống mấy tháng trong quân ngũ, trải qua huấn luyện quân sự gian khổ, trải qua giết chóc tàn khốc trên chiến trường, trải qua những trận chiến điên cuồng đã khiến cho bọn chúng trưởng thành, trở nên những nam nhân chân chính. Cho dù là đám thiếu gia binh không có tiền đồ của Hữu Tự Doanh, hiện tại cũng đã có thể đứng vững trên chính đôi chân của mình.

Cha mẹ của bọn chúng từng vì quá thương yêu mà nuông chiều bọn chúng thái quá, do đó mỗi người đều lo lắng cho tương lai của con mình. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy con mình thay da đổi thịt, tất cả nỗi oán hờn đối với Thiển Thủy Thanh cũng theo đó mà tiêu tan thành mây khói.

Thậm chí ngay cả Thân Sở Tài, sau khi nhìn thấy con trai mình đã trưởng thành, cũng vì sự tiến bộ trong hành động cử chỉ của con mình mà gạt bỏ ý định trả thù Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh đưa bọn chúng trở về, đồng thời cũng đưa tới tin tức hòa bình.

Đương nhiên nếu có người không hài lòng, hắn không ngại dùng tội danh đào binh bắt tên thiếu gia ấy trở lại lần nữa.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, Thiển Thủy Thanh chỉ đào tạo bọn chúng, sau khi thả bọn chúng trở về, con đường còn lại bọn chúng phải tự đi.

Đối với đại đa số, tất cả những gì mà bọn chúng học hỏi được ở Hữu Tự Doanh sẽ giúp đỡ cho bọn chúng rất nhiều trong cuộc sống sau này, mà Thiển Thủy Thanh đã đem lại cho bọn chúng một cơ hội.

Một cơ hội có thể giúp cho bọn chúng thành tựu công danh.

Sau khi Thiển Thủy Thanh viết xong những bức thư kia vài ngày, Lâm Dược dẫn đầu một số thiếu gia binh được Thiển Thủy Thanh lựa chọn cẩn thận, trang nghiêm lập lời thề với Thiển Thủy Thanh.

Bọn chúng lấy làm vinh dự vì đã từng là một thành viên trong Hữu Tự Doanh, sau khi bọn chúng trở lại quê nhà, sẽ tiếp tục làm tròn trách nhiệm mà mỗi nam nhân phải làm. Nếu như Thiển Thủy Thanh có lệnh, bọn chúng có muôn thác cũng không từ chối, khó khăn đến đâu cũng không từ chối.

Lâm Dược, Thân Kỳ, và một số tên thiếu gia binh được Thiển Thủy Thanh coi trọng, bọn chúng tuyệt đối tin tưởng và khâm phục Thiển Thủy Thanh, mỗi người trong số ấy đều nhận được một nhiệm vụ bí mật đặc biệt.

Không ai biết nhiệm vụ của người khác là gì, thậm chí có rất nhiều người không biết mục đích, ý nghĩa của nhiệm vụ mình làm là gì. Nhưng bọn chúng hiểu rõ nếu Thiển Thủy Thanh đã giao cho bọn chúng phải làm nhiệm vụ ấy, cho dù là liều mạng cũng phải làm tròn.

Từ lúc đó trở đi, bọn chúng không còn là thiếu gia binh, cũng không còn là chiến sĩ, mà có thêm sứ mạng và trách nhiệm của một nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.