Đế Quốc Thiên Phong

Chương 23: Q.3 - Chương 23: Trên Hồng Thổ Cương (Phần 1)




- Đúng, chính là trận Toàn Tinh!

Thiển Thuỷ Thanh nện một quyền trên án:

- Trận pháp loại này chuyên dùng khinh kỵ binh đối phó với khinh kỵ binh, sự di chuyển của nó hoàn toàn ngược lại với trận Tát Tinh. Trận Tát Tinh nhờ phân tán mà khắc chế trên bề mặt, hình thế tán loạn, sau khi xuyên qua những kẽ hở ra sau lưng địch mới bắt đầu phản kích. Còn trận Toàn Tinh lại lợi dụng khinh kỵ binh di chuyển với tốc độ cao, thêm vào dùng cung tên bắn, đè ép mạnh mẽ quân địch cho tới chết. Trận pháp mà Mộc thiếu gặp trên Táng Phong pha chính là trận Toàn Tinh.

- Nhưng hiện tại trên đời này, Tướng quân giỏi về trận Toàn Tinh cũng không nhiều!

Dạ Oanh kêu lên.

Mộc Huyết cũng trầm giọng nói:

- Ít nhất trong Quân đoàn Bạo Phong vốn giỏi về cường công cũng không có Tướng quân am hiểu trận Toàn Tinh.

Lúc này trong mắt Thiển Thuỷ Thanh toát ra một nỗi buồn vô hạn.

Hắn nhìn Mộc Huyết hỏi:

- Quân đoàn Bạo Phong không ai tinh thông trận Toàn Tinh, chẳng lẽ trong cả Đế quốc Thiên Phong cũng không có ai sao?

Mộc Huyết sững sờ, suy nghĩ một lúc lâu mới lẩm bẩm:

- Vân Phong Vũ của Quân đoàn Tuyết Phong am hiểu nhất là lấy khinh kỵ binh khắc chế khinh kỵ binh, trận Toàn Tinh chính là một trong những sở trường của Quân đoàn Tuyết Phong!

Mộc Huyết vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ không thể nào tin được.

Giây phút ấy, Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời thở dài.

Đáp án mà hắn không muốn biết nhất, cuối cùng cũng rơi xuống ngay trước mặt.

Chính là Vân gia!

(Lời tác giả:

Trong lịch sử quả thật có trận Tát Tinh, do Nhạc Phi sáng chế đầu tiên. Nhạc gia gia (cách xưng hô tôn trọng của người Trung Quốc với Nhạc Phi) từng dùng trận Tát Tinh lấy khinh kỵ binh đánh cho thiết kỵ của quân Kim đại bại, khiến cho người ta phải khen ngợi không thôi. Tôi (tác giả) cũng vô cùng bội phục!)

Lời dịch giả:

Trận Toàn Tinh dịch giả đã tra mà không thấy, theo như lời tác giả ở trên, có lẽ trận Toàn Tinh là do tác giả nghĩ ra.)

Đáp án đã phơi bày trước mặt mọi người, kết quả làm cho người ta khó mà chấp nhận.

Vân gia đã cho người tới.

Bọn họ đã biết chuyện giữa Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê.

Chuyện bọn họ làm đã thể hiện rõ ràng lập trường của họ.

Bọn họ không cần một người con rể như Thiển Thuỷ Thanh, chỉ muốn giết hắn cho nhanh.

Vân Phong Vũ phải toạ trấn ở sông Ác Lãng, khả năng ông ta đích thân tới đây có thể nói là rất thấp. Hơn nữa nếu quả thật là Vân Phong Vũ đã tới, e rằng Mộc Huyết không có cơ hội phá vòng vây.

Như vậy ông ta cũng chỉ có thể phái ra người thân tín âm thầm tìm cơ hội giết Thiển Thuỷ Thanh, để lấy lại công bằng cho Nam Vô Thương.

Người này phải là người rất thân với Vân Phong Vũ, được ông ta vô cùng tin cậy, tốt nhất là người của chính Vân gia, như vậy tai tiếng cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.

Người này cũng phải giỏi chinh chiến sa trường, là một Tướng quân có danh vọng địa vị, lại có năng lực nhất định.

Người như vậy ở Vân gia cũng không nhiều lắm, Vân Lam chính là một trong số đó.

Tuy nhiên Thiển Thuỷ Thanh là người đầu tiên phủ định khả năng người kia là Vân Lam:

- Không thể nào là hắn được, Vân Nghê từng nói qua cho ta biết, Vân Lam vô cùng thương yêu muội muội của hắn. Cho dù vị muội muội này có gây ra tai hoạ lớn bằng trời, Vân Lam cũng có thể gánh tội thay cho nàng, cầu xin phụ thân tha thứ. Nếu như Vân Phong Vũ muốn giết ta, tuyệt đối không thể nào phái Vân Lam tới, Vân Lam sẽ không đành lòng nhìn thấy muội muội của hắn phải đau khổ thương tâm…

- Hơn nữa…

Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh như băng giá:

- Ý tưởng lợi dụng bọn thổ phỉ để tiêu diệt Hữu Tự Doanh quả thật rất khá, nhưng hiển nhiên đã đánh giá sai thực lực của bọn thổ phỉ. Người này sử dụng thổ phỉ bố trí trận Toàn Tinh, lại làm cho một trận chắc chắn tiêu diệt được toàn quân của địch trở thành hỏng bét. Đặc điểm quan trọng nhất của trận Toàn Tinh là lấy nhanh đánh chậm, lấy động chế tĩnh, giữ vững trận hình xoay tròn đều đặn liên tục. Vì muốn đạt được điểm này, một trận Toàn Tinh thật sự thậm chí còn không sử dụng loại binh khí dài vốn bất lợi về tốc độ như mâu hay thương, mà toàn bộ kỵ binh phải sử dùng mã đao, dùng phương thức tấn công chủ yếu là chém xéo rồi xoay vòng nhanh như gió, nhờ vậy có thể giết địch vô cùng nhanh chóng. Còn nếu quân địch bị vây không chịu phá vây, ắt phe tấn công sẽ dùng cung tên từ ngoài bắn vào tiêu diệt dần dần. Nhưng bọn thổ phỉ kia thì sao? Các loại vũ khí thượng vàng hạ cám đều có đủ, cho dù không có hai trăm trọng trang bộ binh liều chết ngăn cản, với đấu pháp của bọn chúng sớm muộn gì cũng tự làm loạn trận pháp mà thôi. Có thể thấy tên tướng lĩnh chỉ huy này rất chủ quan, năng lực chỉ tầm thường mà thôi, một đấu pháp nửa vời hỗn loạn không ra gì như vậy, nếu là do Vân Lam làm, vậy sẽ hổ thẹn với danh hiệu Thiên Phong Song Tú của hắn. Huống chi Phong Nương Tử cũng đã có nói, mặc dù người ấy che mặt, nhưng xét theo giọng nói và cử chỉ hành vi của hắn, tuổi cũng không nhỏ, khoảng trên dưới bốn mươi.

-… Cho nên người này hẳn vừa là người của Vân gia, có kinh nghiệm chỉ huy chốn sa trường, nhưng hiển nhiên thiếu thốn năng lực gánh vác chuyện lớn một mình, suy nghĩ sự việc không chu đáo, càng thiếu thốn năng lực ứng biến nhanh nhẹn tức thời, lại có tư tưởng vô cùng bảo thủ, xử sự một cách máy móc, câu nệ mà không biết biến hoá… Theo như lời nói ở quê nhà của ta gọi là nặng về chủ nghĩa giáo điều.

Mục Sa Nhĩ nhẹ nhàng chêm vào một câu:

- Thật là một cách nói hết sức thú vị.

Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục nói:

- Người như vậy không làm đại tướng được, chỉ có khả năng làm phó tướng mà thôi, chưa lĩnh hội được tinh tuý của trận chiến, mà chỉ mới học được dáng vẻ bên ngoài.

Sau khi trải qua quá trình phân tích tỉ mỉ, rốt cục nhân vật thần bí đứng sau lưng bọn thổ phỉ cũng đã sắp sửa lộ diện.

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:

- Người Vân gia tham gia nhập ngũ Quân đoàn Tuyết Phong chỉ có vài người như vậy mà thôi. Người có thể được Vân Phong Vũ coi trọng và tin tưởng lại càng ít hơn nữa, mà một phó tướng khoảng chừng bốn mươi tuổi…

- Là Vân Phong Hàn, em ruột của Vân Phong Vũ!

Mộc Huyết kêu to.

- Chính là hắn!

Giọng Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ thoải mái hơn.

Có những việc sau khi vạch trần chân tướng sẽ không còn cảm thấy nó thần bí nữa.

Chẳng trách Vân Phong Hàn phải che mặt trước mặt Phong Nương Tử, chẳng trách hắn quyết lòng đẩy Hữu Tự Doanh vào chỗ chết. Chẳng trách hắn biết được yếu điểm của Hữu Tự Doanh nằm ở chỗ nào, vì thế mới đánh ra một đòn, suýt nữa huỷ hoại toàn bộ tâm huyết của Thiển Thuỷ Thanh.

Bởi vì hắn là người do Vân gia phái tới.

Hắn muốn giết Thiển Thuỷ Thanh, nhưng không thể để cho người đời biết rằng Vân gia làm chuyện này.

Đã biết là Vân Phong Hàn, cũng đã biết được mục đích của hắn, việc phán đoán hắn sẽ tấn công cánh quân nào trước đã trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi vẽ ra trên bản đồ những đường cong, Thiển Thuỷ Thanh và mọi người cùng nhau phân tích:

- Vân Phong Hàn muốn tiêu diệt ta và toàn Hữu Tự Doanh chính là tránh cho chuyện của ta và Vân Nghê lan truyền ra bên ngoài, nhưng việc giết ta vẫn là quan trọng nhất. Cho nên hắn nhất định sẽ nghĩ hết cách để tìm ta, chuyện này cũng nói lên rất rõ ràng là hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn Phương Hổ, Lôi Hoả…

-… Rất hiển nhiên, Vân Phong Hàn cũng không biết chuyện ta đi tìm Hùng tộc. Cho nên trong suy nghĩ của hắn, ta vẫn đang ở trong Hữu Tự Doanh, mà Hữu Tự Doanh vẫn là một khối thịt béo bị chia ra thành mấy mảnh, hắn có thể dễ dàng nuốt trọn từng mảnh một. Còn đám thổ phỉ kia chỉ là quân cờ để hắn lợi dụng mà thôi, dùng xong thì có thể vứt đi, cho nên hắn tuyệt đối không đau lòng vì số lượng thương vong của chúng. Đến lúc cần thiết, hắn sẽ dùng mạng của bọn thổ phỉ để đổi lấy mạng của chúng ta!

- Nhưng bọn thổ phỉ tuyệt đối sẽ không cam chịu!

Dạ Oanh lạnh lùng nói.

- Đúng!

Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Cho nên nếu hắn muốn bọn thổ phỉ chịu bán mạng cho hắn, vậy phải xuất ra mồi nhử đủ sức hấp dẫn.

Thiển Thuỷ Thanh bắt đầu phân tích:

- Thứ nhất, ba cánh quân còn lại có nhiều tiền, như vậy có thể kích thích ý chí chiến đấu của bọn thổ phỉ.

Mộc Huyết tiếp lời:

- Thứ hai, hắn phải dùng hết khả năng xác định Thiển thiếu ở trong cánh quân nào, chỉ có bắt được Thiển thiếu với tốc độ nhanh nhất, hắn mới hoàn thành nhiệm vụ chính của mình. Trong suy nghĩ của hắn, cánh quân nào thu chiến lợi phẩm nhiều nhất, Thiển thiếu sẽ có khả năng ở trong cánh quân đó nhất. Nếu cho quân mai phục bên cạnh đường đi, đoạt lấy thanh thế làm cho địch nhân sợ hãi, ắt đại cục coi như đã định. Nếu như chiến cuộc có điều bất lợi cũng có thể lui về thủ trong rừng, nhanh chóng rút lui theo con đường nhỏ trong rừng. Chuyện không tốt duy nhất chính là cánh rừng này cách con đường đi ngang Hồng Thổ cương hơi xa, khoảng chừng hai trăm thước.

Với khoảng cách này nếu như cánh quân của Phương Hổ gặp phải địch nhân tập kích bất ngờ cũng có được một khoảng thời gian ngắn ngủi để chuẩn bị, có thể tạo thành một sự thương tổn nhất định đối với phe công kích.

Tuy nhiên giống như Thiển Thuỷ Thanh đã dự đoán, Vân Phong Hàn sẽ không để ý tới chuyện bọn thổ phỉ bị tử thương nhiều hay ít, mà chỉ quan tâm tới việc có thể tiêu diệt được toàn bộ quân địch hay không, cho nên trong sự tính toán của hắn sẽ xem nhẹ yếu tố giảm bớt thương vong.

Như vậy, một nơi dễ công khó thủ như Hồng Thổ cương đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất của Vân Phong Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.