Đế Quốc Thiên Phong

Chương 24: Q.3 - Chương 24: Trên Hồng Thổ Cương (Phần 2)




Lúc này Vân Phong Hàn đang ngồi trên lưng ngựa nhìn ra bên ngoài cánh rừng, ánh mắt hắn loé ra ánh sáng lạnh lẽo vô biên.

Lòng kiên nhẫn của hắn đang bị giày vò, vì mãi đến bây giờ, cánh quân của Phương Hổ vẫn còn chậm chạp chưa tới.

Đúng ra vào ngày hôm qua cánh quân của Phương Hổ đã xuất hiện tại nơi này rồi mới phải, nhưng không biết vì sao bọn chúng đột nhiên ngừng lại.

Bọn thổ phỉ trốn trong rừng đã tròn một ngày đêm, có không ít tên đã bắt đầu cất tiếng kêu rên oán thán.

May mắn là có Liễu Bưu và mấy tên đầu lĩnh kia áp chế, nếu không, việc đối phó với bọn thổ phỉ này cũng khiến cho người khác phải đau đầu nhức óc.

Nhưng chuyện làm cho hắn đau đầu cũng không phải chỉ có mỗi chuyện này mà thôi.

Tên thích khách kiêm bảo tiêu Lục Tử Sơn bên cạnh hắn cũng mang cho hắn một tin tức mà sau khi nghe xong, Vân Phong Hàn không hề cảm thấy cao hứng chút nào:

- Đại công tử truyền tin tới, xem ra không hài lòng với cách làm của ngài. Đại công tử thấy rằng vạn nhất chuyện kết hợp với bọn thổ phỉ bị truyền ra bên ngoài, ắt danh dự của Vân gia sẽ bị hoen ố!

Vân Phong Hàn hừ lạnh một tiếng làm cho chiếc mạng che mặt của hắn khẽ rung động:

- Ta thấy hắn vì lý do đại ca không chịu phái hắn ra tay cho nên vẫn còn ấm ức trong lòng!

Lục Tử Sơn trầm ngâm một chút lại nói:

- Nghe nói Đại công tử cũng có vẻ yêu thích Thiển Thuỷ Thanh.

- Có lẽ là vì hắn không thích Nam Vô Thương mà thôi.

- Chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng là đối thủ với nhau, huống chi những cuộc hôn nhân mang tính chính trị vốn dễ làm cho người ta phản cảm. Nghe nói Vân Tổng Suất đã vì Đại công tử mà coi mắt rất cẩn thận một vị tiểu thư khuê các ở thành Thương Thiên, có ý định thành hôn một lượt với hôn lễ của Đại tiểu thư. Nghĩ cũng có thể thấy được, hẳn là Đại công tử không vui chút nào!

Vân Phong Hàn thản nhiên nói:

- Hôn nhân là chuyện trọng đại, sao thể để cho bọn tiểu bối làm chủ được chứ?!

Lục Tử Sơn cúi đầu cười khẽ vài tiếng, không nói thêm gì nữa. Trên gương mặt trắng như xác chết của hắn, lúc này đã ửng lên một chút màu máu đỏ.

Vân Phong Vũ phái hắn đi theo giúp đỡ Vân Phong Hàn, ý là muốn Vân Phong Hàn ra mặt dẫn hắn đi trực tiếp gặp Thiển Thuỷ Thanh, sau đó tìm thời cơ thích hợp mà ám sát. Với thủ đoạn trên chốn giang hồ của hắn, chuyện này hắn có thể làm cho thần không biết, quỷ không hay một cách dễ dàng. Thế nhưng Vân Phong Hàn lại cho rằng, trong Hữu Tự Doanh đã có rất nhiều người biết được chuyện tình giữa Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê, cho nên vì lo lắng cho danh dự của Vân gia, phải tiêu diệt toàn Hữu Tự Doanh luôn mới được.

Vân Phong Hàn đã hạ quyết tâm, sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ đem tất cả tù binh của Hữu Tự Doanh ra giết sạch.

Lúc này một tên thổ phỉ cỡi khoái mã chạy tới, đến trước mặt Liễu Bưu bẩm báo

- Báo Đại đương gia, đã phát hiện cánh quân của Phương Hổ.

Tin tức này làm cho mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Rốt cục cũng đến rồi, làm bọn chúng phải chờ đợi một phen khổ cực.

- Bảo mọi người ẩn núp cho kín đáo!

Liễu Bưu trầm giọng nói.

- Dạ!

Liễu Bưu quay đầu lại nhìn Vân Phong Hàn:

- Tiên sinh, bọn chúng tới rồi.

Vân Phong Hàn như người vừa bừng tỉnh mộng, chỉ thản nhiên nói:

- Bảo các huynh đệ của ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng!

Lần này, Vân Phong Hàn ta sẽ không để cho đối thủ bỏ chạy dễ dàng như lần trước!

Nửa canh giờ sau, rốt cục một đội kỵ binh đã xuất hiện ở cuối đường chân trời, dần dần tiến vào tầm mắt của mọi người.

Viên tướng kỵ binh cầm đầu có đôi mày cao chót vót, một vết sẹo sẫm màu chuyển động như con giun trên gương mặt lãnh khốc của hắn, đôi mắt đầy những sợi tơ máu li ti, toát ra ánh sáng lạnh lẽo mà sắc bén.

Đúng là Phương Hổ.

Tiếng vó ngựa nện dồn vô cùng hỗn loạn trên Hồng Thổ cương, làm bắn lên vô số bùn đất, buổi sáng đã có một trận mưa phùn khiến cho mặt đất trở nên lầy lội ướt át.

Mười chiếc xe ngựa chất đầy của cải tài sản vẽ ra trên mặt đất hai hàng vết bánh xe rất sâu, bọn ngựa gò lưng kéo ra vẻ hết sức nặng nề vất vả, bọn lính thì vui vẻ hớn hở ra mặt.

Ra khỏi Hồng Thổ cương đi về hướng Đông chừng hai mươi dặm nữa chính là đường lớn dẫn tới Bắc Môn quan. Đến lúc đó cánh quân của Phương Hổ sẽ trở thành cánh quân đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ luyện binh, chỉ còn việc chờ đợi ba cánh quân kia trở về tụ hợp.

Sau đó, bọn họ sẽ cùng nhau thẳng tiến tới Bắc Môn quan, nơi đó có một trận chiến vô cùng trọng đại quyết định vận mệnh của cả đại lục đang chờ bọn họ.

- Còn có ba ngày nữa chúng ta sẽ tới Bắc Môn quan, hành trình lần này thật sự là vô cùng kích thích!

Phương Hổ ngửa mặt lên trời thở dài cảm khái.

Thân Kỳ bên cạnh cười vuốt:

- Xem ra Phương Vệ Giáo đã rất nôn nóng muốn ra chiến trường rồi sao?

Không biết Thiển Thuỷ Thanh nghĩ như thế nào, trước khi rời khỏi Hữu Tự Doanh bèn giao Thân Kỳ cho Phương Hổ quản lý, lúc ấy chuyện này làm cho Thân Kỳ vô cùng sợ hãi.

Trong số tất cả mọi người của Hữu Tự Doanh, người không thích Thân Kỳ nhất phải nói là Phương Hổ.

Phụ thân hắn khiến cho Phương Báo bất mãn mà xuất ngũ về quê, bây giờ giao con trai của lão vào tay Phương Hổ hắn. Phương Hổ nghĩ như thế nào về Thân Kỳ, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Mà Phương Hổ là ai?

Sau khi được xưng là tên ma vương khát máu thứ hai sau Thiển Thuỷ Thanh, vĩnh viễn để lại hình ảnh khát máu tàn bạo trong cặp mắt người đời, Phương Hổ lại phóng một trận hoả hoạn khổng lồ ở bãi lau sậy kia, quét sạch tính thiện lương trong lòng các binh sĩ của mình, dẹp yên nỗi sợ hãi của bọn họ, cái còn lại chỉ là một bầu máu nóng, tính tàn bạo hung ác và điên cuồng.

Hắn là người trước sau chỉ trung thành với Thiển Thuỷ Thanh, mỗi một mệnh lệnh của Thiển Thuỷ Thanh, hắn đều chấp hành tuyệt đối mà không mảy may do dự. Chuyện này bao gồm cả hành động tàn sát Nam Môn quan, cùng với hành động sau này lấy Huyết Hương tế đại kỳ làm cho cả đại lục phải lấm lét nhìn.

Những hành động ấy đều làm cho cả đại lục phải rung động.

Hắn là người thân tín thứ nhất của Thiển Thuỷ Thanh, cũng là tên đồ tể số một trên chiến trường. Hắn càng hung hãn, tàn bạo hơn so với bọn Mộc Huyết và Lôi Hoả.

Cho nên trên đường đi, Thân Kỳ không học được bản lãnh gì nhiều từ Phương Hổ, duy chỉ có năng lực vuốt mông ngựa là tiến bộ thần kỳ.

Hắn sợ Phương Hổ vô cùng.

Phương Hổ cười hăng hắc, giọng đượm vẻ khinh miệt:

- Lớp quân nhân như chúng ta đã quen với việc lăn lộn sa trường, dám hy sinh quên mình vì Đế quốc, dũng cảm xông lên phía trước. Tâm tình này, loại thư sinh như ngươi không bao giờ hiểu được!

Thân Kỳ chỉ biết cười xấu hổ.

Nụ cười của hắn tạo nên một dấu ấn đặc biệt, dưới ánh sáng rực rỡ của Thái dương, lọt vào mắt Vân Phong Hàn đang nấp trong rừng.

Hắn cau mày, càng lúc càng tỏ ra nôn nóng,

Vẫn không nhìn thấy Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh… tên khốn kiếp này rốt cục đang ở đâu vậy?

Tiếng ồn bên cạnh hắn càng ngày càng tăng lên, hô hấp của mấy tên đầu lĩnh thổ phỉ ngày càng trở nên nhanh và mạnh hơn trước, đó là kết quả của việc nhìn thấy từng chiếc xe ngựa chở đầy của cải, tâm tình bọn chúng trở nên kích động đến cực độ.

Giọng Liễu Bưu ồm ồm vang lên:

- Không ngờ Hữu Tự Doanh quả thật biết cách làm giàu, mười chiếc xe ngựa đầy vàng bạc, con bà nó, chỉ có bao nhiêu người mà làm ra một đống tiền nhiều như vậy! Số của cải mà Hữu Tự Doanh gom góp được trong thời gian qua con bà nó đủ để nuôi sống toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong!

Giọng xúi giục của Nhị đương gia Hàn Thành vang lên bên cạnh hắn:

- Lão Đại, động thủ đi!

Liễu Bưu liếc nhìn Vân Phong Hàn như hỏi ý.

Vân Phong Hàn lặng lẽ nhẩm tính khoảng cách, một lúc lâu sau mới gật đầu:

- Cho các huynh đệ của ngươi lên đi, lần này một tên cũng không chừa, giết sạch tất cả cho ta!

- Rống!!!

Bọn thổ phỉ lang sói đến từ thảo nguyên đồng thời phát ra một tiếng rống điên cuồng bạo ngược. Ngay sau đó, trong rừng lập tức xuất hiện rất nhiều bóng thổ phỉ, gào thét xông ra khỏi rừng, ào ào xông về phía số của cải khổng lồ mà bọn chúng hằng khao khát.

Chiến trận vừa bắt đầu đã tiến hành đúng như dự liệu của Vân Phong Hàn.

Bị tấn công bất thình lình như vậy, binh sĩ Hữu Tự Doanh căn bản không ngờ tới. Đám cung tiễn thủ của Hữu Tự Doanh vừa mới bày trận xong xuôi, bọn thổ phỉ đã chạy được một nửa khoảng cách rồi.

Một mệnh lệnh rõ ràng vang lên:

- Xác định khoảng cách mục tiêu là một trăm thước, bắn!

Một trận mưa tên thưa thớt bay tới trên đầu bọn thổ phỉ.

Đối mặt với loại công kích tầm xa này, bọn thổ phỉ liền biểu hiện ra thuật cỡi ngựa cao siêu của chúng.

Bọn chúng không đỡ tên, cũng không lùi lại, mà trực tiếp chui xuống bụng ngựa để ẩn thân, cố gắng co rút thân thể của mình nhỏ lại hết mức có thể.

Chỉ trong nháy mắt, trên lưng mấy ngàn con chiến mã đang điên cuồng phi tới đột nhiên trống rỗng không thấy một người nào. Đợi khi mưa tên đã dứt, bọn thổ phỉ mới đồng loạt xuất hiện trở lại trên lưng chiến mã, miệng la hét tỏ ý vui mừng kiêu ngạo.

Sau hai ba đợt tên như vậy, rốt cục bọn thổ phỉ đã xông tới trước mặt cánh quân của Phương Hổ, số bị trúng tên thương vong cực kỳ ít ỏi.

Phương Hổ không nhịn được phải bật thốt một câu khen ngợi:

- Đám khốn này… cỡi ngựa quả thật tài giỏi!

Lúc bọn thổ phỉ vừa xông tới, đột nhiên chia thành hai đội xông lên xéo qua hai bên, vẽ ra hai đường màu đen dày đặc ở hai bên sườn cánh quân của Hữu Tự Doanh.

Lần này Vân Phong Hàn không dùng lại trận Toàn Tinh nữa, mà chọn cách tấn công truyền thống của khinh kỵ binh- chia ra hai cánh bọc vòng phía sau lưng đối thủ đánh ngược trở lại.

Hai cánh quân như hai luồng nước lũ lúc này phát huy ra khí thế mênh mông, bốn phía cánh quân Phương Hổ lập tức sôi trào những cơn sóng dữ của thiết kỵ bọn thổ phỉ, gió bụi bay tung cuốn lên ngập cả đất trời. Thế nhưng ánh mắt Phương Hổ lúc này lại toát ra ánh sáng của người chiến thắng.

Lúc này trông hắn giống như một kẻ đói đã lâu ngày khao khát được ăn, đột nhiên gặp phải một bữa đại tiệc vô cùng thịnh soạn. Lại giống như một kẻ lạc lối trong đêm, đột nhiên nhìn thấy ánh đuốc le lói ngoài xa…

Lần này bọn thổ phỉ tập kích bất ngờ chỉ làm cho khao khát giết chóc của Phương Hổ bừng dậy, ngược lại hắn không vì bị tập kích bất ngờ mà thất kinh hoảng loạn.

Hắn mỉm cười tàn nhẫn, thè lưỡi ra liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ, nhẹ giọng ngâm nga:

- Chó đã vào nhà, đuổi chúng đi thôi!

Câu ngâm nga của Phương Hổ vừa dứt, cánh quân của hắn đột nhiên di chuyển thật nhanh. Tất cả kỵ binh đều lui về phía sau, bên cạnh đoàn xe đột ngột hiện ra một đám trọng trang bộ binh thân khoác trọng giáp, trong tay bọn họ chính là những mũi giáo dài sắc bén chuyên dùng để khắc chế kỵ binh.

Vô số trọng thuẫn đã được đồng loạt dựng lên từ khắp nơi, trong nháy mắt đã tạo thành một viên trận thật lớn kín đáo không kẽ hở.

Trên mặt của mỗi tấm trọng thuẫn đều có một khe hở vừa đủ đút lọt giáo qua đó, giống như những chiếc lông cứng cáp bén nhọn của một con nhím xù lên, vươn dài ra vô cùng rậm rạp, làm cho người khác có cảm giác không có chỗ nào để tấn công.

Sau khi tự xây một bức tường sắt bao xung quanh mình, đám trọng trang bộ binh kia vẫn tiếp tục hành động.

Bọn họ bắt đầu di chuyển, giống như một con rùa khổng lồ nặng nề chậm chạp, tiến tới từng bước một, tuy chậm, nhưng không hề ngừng lại.

Khinh kỵ binh vốn không có năng lực cường công, đối mặt với viên trận khổng lồ toàn thân đầy giáo nhọn của trọng trang bộ binh, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết đánh vào đâu. Bọn chúng chạy vòng quanh, lớn tiếng mắng chửi, một số tên thổ phỉ xông lên phía trước định tấn công phá ra một kẽ hở, nhưng đối phương giống hệt như một con nhím đang xù lông, lại có thể dùng những chiếc gai nhọn của mình bắn vào đối phương (đó là những mũi tên được bắn ra theo khe hở trên mặt thuẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.