Đế Quốc Thiên Phong

Chương 43: Q.4 - Chương 43: Vũ Uy (Thượng)




Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nhìn vị Thái tử còn nhỏ hơn mình một vài tuổi, rốt cục thở dài một tiếng.

Từng là con cháu nhà Hoàng gia quý tộc, nay bị người khác lật đổ như vậy, vận mệnh của hắn thê thảm đến mức nào có thể tưởng tượng được.

Có lẽ tất cả quan viên ở đây không cần lo cho vận mệnh sau này của mình, nhưng đối với một vị Thái tử từng đứng đầu một quốc gia mà nói, vận mệnh của hắn nhất định không tốt đẹp chút nào.

Thương Dã Vọng là một vị minh quân.

Minh quân càng hiểu rõ lý lẽ, thủ đoạn càng tàn nhẫn ác độc.

Trong lòng nghĩ lan man như vậy, nhưng Thiển Thủy Thanh vẫn thản nhiên đáp:

- Hoàng uy chúng ta có thể dung cả thiên hạ, cha con Vũ gia của ngươi bằng lòng bỏ nước đầu hàng, chính là thuận theo ý trời. Nếu đã là như vậy, bệ hạ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các ngươi, các ngươi không cần phải lo lắng quá mức, cứ yên lòng là hơn!

Vũ Hy chỉ biết dập đầu tạ ơn.

Đại khái Sở Hâm Lâm là người yên tâm nhất trong đám hàng thần, lúc này mặc dù hắn còn quỳ trên đất nhưng vẫn trầm giọng nói:

- Thiển Tướng quân trăm trận trăm thắng, lập chiến công hiển hách, quân Đế quốc Thiên Phong đánh đâu thắng đó, có thể nói tất cả công lao là nhờ Thiển Tướng quân. Hiện giờ Đế quốc Chỉ Thủy đã quy thuận Tướng quân, hạ quan vô cùng tâm phục khẩu phục, mong rằng Tướng quân có thể thu dụng Sở Hâm Lâm, sau này Sở Hâm Lâm sẽ làm thân trâu ngựa dốc lòng vì Tướng quân!

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Ta chỉ là một tên Chưởng Kỳ nho nhỏ, làm sao đáng để ngươi nguyện ý trung thành?! Sở Tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, lập nên công lao hãn mã cho Đế quốc Thiên Phong chúng ta, sau này trong triều đình Đế quốc Thiên Phong, ắt sẽ có một chỗ cho ngươi, ta thấy ngươi nên tuyên bố tận trung với Đế quốc thì hơn!

Sở Hâm Lâm dập mạnh đầu xuống đất kêu to:

- Tướng quân quá khiêm tốn rồi, tuy Sở mỗ bất tài, cả đời ít khi nào bội phục ai, nhưng Thiển Tướng quân là vị tướng tài hiếm có trên thế gian này mà Sở mỗ vô cùng khâm phục. Có câu ‘Chim khôn chọn cành mà đậu’, Sở mỗ không dám tự xưng là chim khôn, nhưng Tướng quân lại là một cành ngô đồng tỏa ánh sáng chói lọi át cả ánh trăng sao, lòng nhân cảm động đất trời. Bọn Bão Phi Tuyết, Thạch Dung Hải toan bày trò châu chấu đá xe, nhưng tà bất thắng chính, làm chuyện lấy trứng chọi đá, nên kết cục cũng là bị tiêu diệt mà thôi, có thể thấy rằng lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Tướng quân là vị tướng tài, thế gian hiếm có, nếu như Sở mỗ có thể được đi theo Tướng quân đó là phúc ba đời, mong rằng Tướng quân chớ chối từ! Lúc trước Bích Tướng quân lựa chọn đi theo Thiển Tướng quân có thể nói là sự lựa chọn anh minh sáng suốt nhất trong đời, hiện tại đi theo Tướng quân liên tục chiến đấu trên khắp các chiến trường Đế quốc Chỉ Thủy, lập được vô số chiến công hiển hách. Sở mỗ không tiếc vứt bỏ vinh quang của bản thân mình, những mong có thể được theo phò tá Tướng quân, chỉ cần mỗi ngày có thể được chiêm ngưỡng phong thái hào hùng của Tướng quân, vậy Sở mỗ cũng cam lòng!!!

Một hồi vuốt mông ngựa của Sở Hâm Lâm, nói đến gỗ đá cũng phải động lòng, ngay cả Thiển Thủy Thanh nghe xong cũng phải trợn mắt há mồm.

Người ta cũng có nhiều người vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức này thì thật là hiếm có…

Quả thật Thiển Thủy Thanh là kỳ tài ngút trời, nhưng nói cái gì ‘cành ngô đồng tỏa ánh sáng chói lọi át cả ánh trăng sao, lòng nhân cảm động đất trời’, vậy không khỏi buồn cười đến rụng răng.

Từ khi người Đế quốc Thiên Phong tiến quân vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy tới nay, gần như tất cả những người bị giết đều có liên quan với Thiển Thủy Thanh hắn. Nếu như xảy ra trận quyết chiến ở bình nguyên Tam Sơn, số người tử trận ở đó e rằng chưa chắc đã nhiều hơn số người mà Thiển Thủy Thanh đồ thành mấy lượt. Tuy rằng Bão Phi Tuyết và Thạch Dung Hải tàn ác, nhưng chỉ là hết lòng hết sức bảo vệ quốc gia mà thôi, nhưng lại trở thành ‘tà bất thắng chính’! Nếu nói lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, vậy ông trời trên cao phải lập tức đánh một tia sấm sét xuống giết chết hắn mới đúng!

Người đời làm quan, da mặt phải dày là yếu tố quan trọng nhất, Sở Hâm Lâm có thể làm tới nhân vật số một của Viện quân chính, quả thật da mặt của hắn đã đạt tới cảnh giới dày đến nỗi trở thành vô hình, đen đến nỗi trở thành không màu không sắc!

Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh cũng không thể không cảm thấy bội phục Sở Hâm Lâm.

Nhưng chuyện làm cho hắn không ngờ tới chính là trong lúc này, kẻ muốn đi theo Thiển Thủy Thanh hắn không chỉ có một mình Sở Hâm Lâm.

Quốc gia gặp nạn, tất cả quan viên của nước bại trận đều bị một cây đao treo lơ lửng trên đầu.

Sống hay là chết, không nằm trong tay vị Hoàng đế ở xa cuối chân trời kia, mà là nằm trong tay vị Thiển Tướng quân đang nắm đại quân trong tay, hung danh hiển hách này. Muốn còn sống, thậm chí sống tốt một chút, nhất định phải tỏ lòng trung thành với bản thân kẻ chiến thắng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người tỏ lòng trung thành với Thiển Thủy Thanh trong số bá quan văn võ Đế quốc Chỉ Thủy đang quỳ dưới đất nhiều không đếm xuể.

Ngay cả bọn Mộc Huyết, Đông Quang Chiếu nhìn thấy cảnh tượng ấy không khỏi ngây ngẩn cả người.

Lúc ấy, bọn họ đồng thời đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh cất tiếng cười rộ.

Đúng vậy, trong giờ phút này, còn có cái gì có thể ngăn cản bọn họ cao hứng nữa?

Toàn Đế quốc Chỉ Thủy đều đã bị bọn họ dẫm nát dưới chân, tất cả bọn quan viên từng quen ở trên cao giờ đây quỳ xuống đất trước mặt bọn họ xin hàng, tất cả những gì từng cao quý, giờ đây đều bị bọn họ dẫm xuống tận bùn nhơ.

Hiện tại toàn bộ hơn một ngàn quan viên, hàng vạn binh sĩ, hàng trăm vạn dân chúng trong thành Đại Lương đều phải thần phục bọn họ, đầu hàng bọn họ. Tất cả những sự hy sinh, vất vả gian lao, đổ máu, chết chóc đều đã được đáp trả trong phút giây này. Bọn họ được vinh quang, còn được hết tất cả, có gì ngăn cản không cho bọn họ cất tiếng cười sảng khoái?

Cho nên bọn họ cười thật thoải mái, cười không kiêng nể gì cả, cười một cách phóng khoáng hào hùng. Tiếng cười cuốn hút toàn quân, tất cả các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đều cất tiếng cười rộ lên như điên cuồng, hình thành một tràng tiếng gầm vang khắp bầu trời thành Đại Lương, giống như đất bằng đột nhiên nổi cơn lốc xoáy.

Giây phút ấy, ánh mắt Thiển Thủy Thanh cũng toát ra vẻ cười nồng đậm, hắn cất tiếng hỏi:

- Các ngươi biết hiện giờ ta muốn làm chuyện gì nhất hay không?

Mọi người nhìn hắn.

Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:

- Lên trên đầu thành ngắm phong cảnh… Năm mới thịnh vượng, phong cảnh nơi này tuyệt đẹp.

Ngắm phong cảnh trên đầu thành, trong lòng Thiển Thủy Thanh có một cảm giác vô cùng phức tạp.

Bao nhiêu đêm trằn trọc suy tính kế hoạch, bao nhiêu tâm huyết, vô số lần thả sức tưởng tượng về tòa thành hùng vĩ tường cao hào sâu ở phương xa, lãnh thổ bao la rộng lớn, sẽ có một ngày sát nhập vào lãnh thổ của quốc gia mình.

Đây là giấc mộng lớn của biết bao người Đế quốc Thiên Phong, biết bao chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong vì nó mà đã đổ biết bao máu tươi, mà hôm nay, giấc mộng của hắn đã thành.

o0o

Kẻ hoàn thành giấc mộng lúc này đang đứng trên đầu thành Đại Lương, giống như cây tùng trên đỉnh núi, lẻ loi cô độc.

Phía trước hắn, một vạn sáu ngàn binh sĩ Thiết Phong Kỳ đang đứng trang nghiêm, tạo thành một khối thép khổng lồ, dương oai bao trùm trời đất.

Phía sau hắn, mười vạn quan thủ vệ thành Đại Lương, trong vòng một đêm đã trút bỏ binh khí khôi giáp, mặc áo vải đứng nghiêm thành một biển người mênh mông vô tận, những vũ khí khôi giáp do bọn chúng bỏ ra chất thành từng đống cao như núi ở quảng trường.

Bọn trọng thần của Đế quốc Chỉ Thủy như Sở Hâm Lâm, Vệ Văn Quốc mặc quần trắng áo trắng, đứng thẳng trước mười vạn hàng binh.

Thiển Thủy Thanh chậm rãi xoay người, một cơn gió lạnh thổi phớt qua, sắc mặt của hắn còn lạnh hơn cả gió. Vào lúc ấy, mọi người đồng thời quỳ xuống, tiếng hô vang lên long trời lở đất, như cơn lốc xoáy di chuyển về tận cuối trời xa:

- Cung nghênh Thiển Tướng quân, hổ uy của Thiển Tướng quân chấn động thiên hạ!

Giây phút ấy, nhìn thấy vô số chiến sĩ Thiết Phong Kỳ và đám hàng binh quỳ trước mặt, trong mắt Thiển Thủy Thanh thoáng hiện vẻ tịch mịch thê lương.

Thích Thiên Hữu, Chiến Thiên Cuồng, Hồng Thiên Khải, còn có Phương Báo, hình bóng từng người xuất hiện lần lượt trước mắt hắn.

Thích đại ca, vong hồn huynh trên trời có linh thiêng, hãy nhìn xem thành Đại Lương đã bị đệ đánh chiếm…

Chiến Chưởng Kỳ, Hồng Doanh Chủ, máu của các người đã không đổ xuống một cách vô ích, cả Đế quốc Chỉ Thủy cuối cùng đã sát nhập vào lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong chúng ta…

Phương Báo, nếu có ngươi tại đây thì hay biết bao nhiêu… Ngươi xem, cả Đế quốc Chỉ Thủy đã thần phục dưới chân huynh đệ chúng ta, đám quan viên thường ngày quen ở trên cao, bây giờ cũng đang quỳ trước mặt chúng ta…

Không phải bọn chúng luôn khinh thường đám quân nhân chúng ta hay sao? Không phải bọn chúng cho rằng chúng ta chỉ là một bọn thất phu lỗ mãng hay sao?

Nhưng chính bọn thất phu lỗ mãng như chúng ta lại có tâm huyết, có can đảm, sống như một nam nhân chân chính, hơn xa bọn chúng!

Thiết Phong Kỳ chúng ta chỉ bằng vào hơn một vạn người đã đánh cho cả một quốc gia của bọn chúng tơi bời, giết đến bọn chúng không còn ý chí chiến đấu!

Hiện tại chúng ta đã đứng vững trên đỉnh cao của thế giới này, từ hôm nay trở đi, bất cứ kẻ nào cũng không thể coi thường chúng ta, không dám coi thường chúng ta!

Lúc này, Thiển Thủy Thanh dùng hết sức lực toàn thân nói to với binh sĩ của hắn:

- Ba tháng trước, chúng ta xuất binh ra khỏi thành Cô Tinh, đi vào nơi đất khách quê người. Vào lúc ấy, không có bao nhiêu người nghĩ rằng chúng ta sẽ còn sống trở về!

-… Thế nhưng hôm nay, chúng ta đứng ở nơi này, đứng trên đầu thành Đại Lương, nhưng nơi này đã không còn là đất khách quê người, mà là lãnh thổ của người Đế quốc Thiên Phong chúng ta!

- Rống!!!

Tất cả binh sĩ của Thiết Phong Kỳ đồng thanh rống to.

Thiển Thủy Thanh nói tiếp:

- Hoàng gia Đế quốc Chỉ Thủy kém cỏi bất tài, coi thường không quan tâm tới người trong thiên hạ, lấy cả thiên hạ làm thiên hạ của riêng mình để thỏa mãn lòng riêng. Ngươi đã vô đạo, ta đây liền đoạt! Đây là thiên đạo tuần hoàn, gieo gió gặt bão! Chúng ta kéo cánh quân vương giả, lấy ít chống nhiều, trăm trận trăm thắng, từ nay về sau người trong thiên hạ sẽ biết rằng, trong quân Đế quốc Thiên Phong có một Kỳ, tên là Thiết Phong Kỳ!

- Thiết Phong Kỳ! Thiết Phong Kỳ! Thiết Phong Kỳ!

Tất cả binh sĩ đồng loạt hô theo.

- Từ hôm nay trở đi, cuộc chiến tranh đến đây là chấm dứt, Thiên Phong Chỉ Thủy, vĩnh viễn là người một nhà! Phàm là kẻ hàng ta cũng chính là con dân chúng ta, phải đối đãi như huynh đệ. Tướng sĩ Thiết Phong Kỳ ta không thể đánh đập nhục mạ bọn họ, không thể cướp đoạt của cải tài sản, lại càng không thể tùy tiện giết chóc bừa bãi! Từ trên xuống dưới phải giữ cho quân kỷ nghiêm minh, không thể quấy nhiễu dân lành gây chuyện!

- Cẩn tuân hiệu lệnh của Tướng quân!

Giờ phút này, sau khi Thiển Thủy Thanh không đánh mà chiếm được thành Đại Lương, rốt cục có thể vứt bỏ hung danh của hắn bấy lâu nay, đổi lại làm một người nhân từ khoan thứ đối với dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy.

Có lẽ việc này cũng không thể làm cho phần lớn người Đế quốc Chỉ Thủy quên đi oán hận đối với hắn, nhưng đâu có gì là quan trọng?

Phải biết rằng hôm nay Thiển Thủy Thanh có thể đánh hạ kinh đô của một quốc gia trong một thời gian ngắn như vậy, không phải là vì hắn là kẻ nhân từ không ai sánh kịp, mà bởi vì hắn là một kẻ có hung danh hiển hách.

Mọi người không vì kính trọng hắn mà bán mạng cho hắn, nhưng lại vì sợ hãi hắn mà có thể chết vì hắn.

Đây có lẽ cũng là nỗi buồn của thời đại này…

Hắn nhìn về phía xa xa, bên dưới hắn, vô số binh sĩ đang tỏ ra sùng bái và kính ngưỡng hắn.

Sau đó, hắn chậm rãi đưa tay phải lên cao, rống to bằng một giọng vô cùng cứng cỏi:

- Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!!!

Các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thời giơ cao vũ khí trong tay, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét:

- Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.