Đế Quốc Thiên Phong

Chương 44: Q.4 - Chương 44: Vũ Uy (Trung-Hạ)




Ngày Mười Lăm tháng Giêng năm Một Trăm Lẻ Bảy lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh không đánh mà chiếm được thành Đại Lương, khiến cho cả đại lục chấn động.

Ngày hôm đó, mười mấy con khoái mã từ trong thành Đại Lương tỏa ra đi khắp các nơi, ra lệnh cho các nơi lập tức ngưng chiến, chiến tranh đã chấm dứt, Đế quốc Chỉ Thủy hoàn toàn đầu hàng.

Vài ngày sau, khi tin tức chiến tranh chấm dứt rơi vào tay Thương Hữu Long, hắn ngơ ngác nghe tin thành Đại Lương không đánh mà hàng, không thể nói được lời nào.

Sau khi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, hắn ra lệnh cho phó tướng của mình chuẩn bị việc đầu hàng, sau đó ngồi lau trường kiếm trong tay, xong cứa cổ tự sát, năm ấy hắn ba mươi tuổi.

Lúc nhận được tin tức thành Đại Lương bị đánh chiếm, cả Đế quốc Chỉ Thủy không hề chống cự mà hoàn toàn đầu hàng, Quý Cuồng Long còn đang thương nghị với bộ hạ của mình xem nên quyết chiến như thế nào. Lúc ấy ông ta nhìn phong thư báo tin trong tay, nhất thời ngây dại một hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng:

- Thì ra Quân đoàn Trung Ương chúng ta chỉ đến đất Chỉ Thủy để du ngoạn mà thôi…

Nam Vô Thương nhìn phong thư báo tin kia ngây người không nói được lời nào, nghe nói sau khi hắn trở về, nổi cơn giận dữ đập vỡ án của mình, ngửa mặt lên trời thét dài, đêm trằn trọc không ngủ được.

Tin tức người Đế quốc Chỉ Thủy đầu hàng tới quá mức nhanh chóng, làm cho người người kinh sợ. Ngay trong thời điểm mọi người đều chờ Thiển Thủy Thanh mất mặt vì tấn công thành Đại Lương thất bại, không ngờ thành Đại Lương lại không đánh mà hàng. Tin tức này làm cho người ta vô cùng khiếp sợ, vì vậy cho nên rất nhiều người không thể tin được.

Nhất là trong thời điểm rất nhiều thành thị còn nằm trong tay các tướng lĩnh của Đế quốc Chỉ Thủy, một mình Thiết Phong Kỳ lại chiếm được thành Đại Lương, nghe qua quả thật vô cùng khó tin.

Nghe nói sau khi Hoàng đế Thương Dã Vọng nhận được tin này cũng lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, thầm nghĩ rằng trận chiến này kết thúc nhanh như vậy sao?

Tin tức này có phải là muốn đùa ta hay không?

Vì vậy cho nên ông ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ:

- Ừ, ta biết rồi!

Khắp trên đại lục, các nước chung quanh Đế quốc Thiên Phong đều truyền đi kỳ tích Thiển Thủy Thanh đánh hạ thành Đại Lương chỉ với binh lực một Kỳ. Khoái mã báo tin tỏa đi các nơi nườm nượp, ai nấy đều kinh ngạc, thán phục Thiển Thủy Thanh đã hoàn thành hành động vĩ đại làm cho người khác khó mà tin được. Chỉ trong thời gian không đến một năm, tên của Thiển Thủy Thanh đã một lần nữa vang vọng bên tai tất cả mọi người.

Người Đế quốc Chỉ Thủy gọi hắn là ma quỷ, người của các nước khác gọi hắn là Tướng quân Kỳ Tích, người Đế quốc Thiên Phong tự hào gọi hắn là ‘Thiển Tướng quân của chúng ta’.

Nghe nói khi Liệt Cuồng Diễm ở chiến trường Tây Nam nghe được tin này cười phá lên ha hả như điên như cuồng, bảo rằng tuy Quý Cuồng Long dẫn quân đông đảo, nhưng chỉ để làm cảnh mà thôi, không giao phong với hàng chục vạn đại quân của địch, lại giúp cho Thiển Thủy Thanh làm nên đại sự, sau khi trở về ông ta sẽ trêu chọc Quý Cuồng Long một phen.

Cô Chính Phàm bên trong Hàn Phong Quan nổi cơn thịnh nộ, mắng to rằng người Đế quốc Chỉ Thủy kém cỏi bất tài, chỉ có ba tháng mà không trụ được, đến nỗi phải mất nước.

Đêm đó hắn đi đến phòng con mình, đánh Công chúa Lâm Hải một trận.

Chuyện thành Đại Lương bị đánh chiếm làm cho cả Đế quốc Chỉ Thủy đều lâm vào trong cơn khủng hoảng, nhưng đối với lệnh đầu hàng đến từ thành Đại Lương, không phải ai ai cũng tuân phục.

Người sợ hãi khí thế của Thiển Thủy Thanh, tự nhiên chọn lựa đầu hàng, nhưng cũng có một ít người tiếp tục giơ cao ngọn cờ phản kháng, thà chết không hàng.

Dân chúng nổi loạn khắp các nơi nhiều hơn trước, quân thủ một số địa phương cũng bắt đầu tạo phản, tình thế của Đế quốc Chỉ Thủy càng hỗn loạn hơn. Giống như một nồi cháo được người ta nấu, mặc dù có lúc sôi trào, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi hậu quả bị người ăn mất.

Con rết có trăm chân, chết rồi vẫn còn ngọ nguậy, một quốc gia khổng lồ sau khi mất đi chỗ dựa cuối cùng, có lẽ không còn lực lượng xoay chuyển càn khôn, nhưng sự giãy dụa phản kích sau cùng của nó vẫn có thể tạo thành nỗi đau cho một số người.

Trên lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy, một cánh quân cuối cùng đang tiến thẳng về phía thành Đại Lương. Bọn họ cất tiếng hát vang, dùng giọng hát rõ to bộc phát cơn giận dữ trong lòng mình.

Trước khi một quốc gia sắp sửa diệt vong, ít nhất bọn họ cũng có quyền làm cho mọi người chú ý, rằng vẫn còn có một cánh quân có thể làm cho cả thế giới này rung động, vẫn còn có một nhóm người như vậy, bọn họ không cầu gì, chỉ muốn đổ máu tươi của mình trong giờ phút cuối cùng này.

Nợ máu của quốc gia, phải được trả bằng máu.

o0o

Tin tức Thiển Thủy Thanh chiếm được thành Đại Lương truyền bá trong toàn đại lục ít nhất đã hơn ba mươi ngày. Sở dĩ có câu Đại tướng cầm quân bên ngoài đôi khi không cần phải theo lệnh vua, một phần rất lớn là do bối cảnh của thời đại thông tin không phát triển này. Mặc dù ngày đầu tiên chiếm được thành Đại Lương, Thiển Thủy Thanh đã phái ra rất nhiều khoái mã báo tin tức Đế quốc Chỉ Thủy đầu hàng về phía sau, nhưng theo phỏng đoán, mệnh lệnh phát ra từ thành Thương Thiên ít nhất cũng phải mất mười lăm ngày mới có thể tới đây. Cho dù mệnh lệnh đến được chỗ Quý Cuồng Long trên bình nguyên Tam Sơn, ít nhất cũng phải mất mười ngày.

Mà trong khoảng thời gian này, thành Đại Lương cung cấp cho Thiển Thủy Thanh một cơ hội hưởng lợi nhờ vào việc hắn đang độc đoán nắm quyền.

Nói cách khác, từ lúc hắn đánh chiếm được thành Đại Lương, hắn chính là Hoàng đế của tòa thành này, cho đến khi mệnh lệnh tiếp theo của Thương Dã Vọng đến được tay hắn.

Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, tính mạng của vô số dân chúng, binh sĩ, quan lại, bao gồm cả Hoàng thất Vũ gia của thành Đại Lương đều nằm trong tay hắn. Hắn muốn ai sống, người đó sẽ được sống, hắn muốn ai chết, người đó sẽ phải chết.

Bất cứ hắn tạo ra bao nhiêu sóng gió trong thành Đại Lương, chỉ cần hắn không ngồi lên long ỷ, ngủ tại long sàng, không lộ ra bất cứ dấu hiệu tạo phản nào, vậy hắn có làm gì khác nữa Hoàng đế vẫn có thể chấp nhận.

Đương nhiên, nếu như hắn càng làm quá đáng, Hoàng đế sẽ càng khinh thường hắn nhiều hơn.

Đây là một khảo nghiệm đối với Thiển Thủy Thanh, hắn phải dùng hết khả năng thỏa mãn ích lợi của mình, đồng thời cố gắng hết sức để không làm cho Hoàng đế phản cảm.

Đương nhiên, nghĩ tới hung danh hiển hách của Thiển Thủy Thanh, mỗi một người dân hay quan viên trong thành Đại Lương đều không cho rằng Thiển Thủy Thanh là một kẻ tốt lành gì, tuy rằng hắn đã từng nói qua không giết chóc hay cướp bóc, nhưng như vậy không có nghĩa là mọi người sẽ được bình an vô sự. Ngược lại, có một số người vì vậy mà càng thêm kinh hoảng.

Khi một thế giới bị đảo lộn, rất nhiều người từng giàu có rất có thể sẽ gặp tai ương, ngược lại, có rất nhiều người từng nghèo khổ lại có thể thừa cơ phất lên.

Trong thời loạn, sẽ có nhiều người gặp kiếp nạn, cũng có nhiều người nhờ vậy mà thăng quan tiến chức.

Bởi vậy, sau khi quân của Thiển Thủy Thanh vào thành Đại Lương ngày đầu tiên, tất cả mọi việc bắt đầu thay đổi, trở nên phức tạp, trở nên bất ngờ, làm cho người ta không thể nào đoán trước. Không ai biết được Thiển Thủy Thanh định áp dụng thủ đoạn nào với tòa thành này, không ai biết ai là người gặp xui xẻo, ai là người sẽ gặp may mắn khi một thời kỳ mới được bắt đầu…

Ngày đầu tiên tiến vào thành Đại Lương, Thiển Thủy Thanh liền ban vài mệnh lệnh quân quản tạm thời:

Thứ nhất, từ hôm đó trở đi bắt đầu cấm đi lại vào ban đêm, tất cả dân chúng bên trong thành Đại Lương không được ra đường vào ban đêm, không được tự do ra vào thành. Lệnh cấm này có hiệu lực cho đến khi nào có ý chỉ từ hoàng cung Đế quốc Thiên Phong truyền tới.

Thứ hai, tất cả dân chạy nạn trong thành Đại Lương bị cưỡng chế rời thành. Phàm là kẻ rời thành được cấp khẩu phần ăn trong mười ngày, từ đâu tới đây thì trở về lại nơi đó. Dù sao chiến tranh cũng đã kết thúc, Thiển Thủy Thanh hắn cũng đã chiếm xong thành Đại Lương, vậy các người chạy tới đây lánh nạn, hay là chạy tới đây tìm chết? Rời khỏi đây cho sớm vẫn tốt hơn…

Thứ ba, tất cả quầy hàng, đường phố trong thành Đại Lương, phàm là nơi nào có vật gì mang tên Chỉ Thủy đều phải dỡ bỏ toàn bộ, sửa lại thành Thiên Phong. Đây là chuyện thay đổi quốc hiệu màu cờ, vốn là chuyện phải làm.

Thứ tư, tất cả quan viên trong thành Đại Lương, trừ quan viên phụ trách công tác địa phương không cần thay đổi, vẫn còn hiệu lực tiếp tục phát huy năng lực và trách nhiệm của mình, những quan viên cao cấp không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ cũ nữa, hết thảy đều bị ngưng chức, nhưng tạm thời giữ lại danh hiệu quý tộc, đồng thời tập trung tất cả lại, chuẩn bị áp giải về thành Thương Thiên chờ xử lý. Tất cả đất đai nhà cửa cũng vậy đều bị tịch thu, tạm thời do Thiết Phong Kỳ quản lý. Trong số quan viên sắp sửa bị áp giải về thành Đại Lương, phần lớn trong đó sẽ không có kết quả tốt, nhưng có một số ít người được đối xử đặc biệt, có lẽ vì vậy mà được trọng dụng lại một lần nữa cũng không chừng. Nhưng dù sao đi nữa, bọn chúng không thể nào trở lại đất Chỉ Thủy tiếp nhận bất cứ hình thức quan chức nào nữa.

Thứ năm, sau khi dỡ bỏ quốc hiệu Chỉ Thủy, quan chế và pháp luật cũ của Chỉ Thủy đều hủy bỏ hết, đổi lại dùng luật pháp của Đế quốc Thiên Phong.

Thứ sáu, những người công tác trong hoàng cung của thành Đại Lương trước đây, ngoại trừ toàn bộ binh sĩ thủ vệ chuyển sang quân Đế quốc Thiên Phong phụ trách, tất cả cung nữ, thái giám, tạp dịch, vẫn tiếp tục được giữ lại chức vị cũ, không được tự ý rời đi, trái lệnh sẽ bị nghiêm trị.

Thứ bảy, từ ngay hôm đó, thành Đại Lương thành lập Hội quân quản tạm thời, do ba người Thiển Thủy Thanh, Bích Không Tình và Sở Hâm Lâm đảm nhiệm. Bản thân Sở Hâm Lâm trở thành quan viên duy nhất của Chỉ Thủy không bị áp giải tới thành Thương Thiên, không chỉ có vậy, đất đai nhà cửa tài sản của hắn được phép giữ lại, ngoài việc bị mất chức quan cũ, những thứ khác vẫn được giữ nguyên. Thiển Thủy Thanh là lãnh đạo cao nhất của Hội quân quản, có quyền sinh sát tuyệt đối tạm thời.

Hành động đưa ra bảy điều luật tạm thời này, trên cơ bản là đứng từ góc độ lo lắng an toàn mà định ra, cũng không vi phạm ý nguyện của Hoàng đế, trên cơ bản cũng không hề chạm tới chuyện chính trị, đồng thời cũng không làm cho dân chúng tức giận quá mức. Khi một quốc gia có chiến tranh, dân chúng luôn luôn gặp chuyện không may, chỉ khi nào tất cả đâu vào đấy, dân chúng mới có thể trút cơn tức giận của mình.

Phe chiến thắng sẽ cướp của cải tài sản, sẽ cướp đất đai, cướp đi nhiều thứ, nhưng sẽ không ra tay với những người nghèo.

Bởi vậy từ lúc đó trở đi, kẻ xui xẻo nhất chính là bọn quan viên.

Đương nhiên, ngoài quan và dân ra, còn có một lực lượng quan trọng không thể bỏ qua. Trên thực tế, chính lực lượng này mới thật sự làm cho Thiển Thủy Thanh cảm thấy kiêng kỵ và đau đầu nhức óc.

Đó chính là mười vạn đại quân thủ của thành Đại Lương nay đã đầu hàng.

Vận mệnh của bọn họ sẽ đi theo con đường nào?

Trong buổi chiều gió lạnh thấu xương ấy, sau khi Thiển Thủy Thanh chiếm giữ được thành Đại Lương rồi, lập tức cho đòi Sở Hâm Lâm.

Hắn đưa ra một vấn đề quan trọng với Sở Hâm Lâm, chính là xử lý ra sao với mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương khi trước?

Tuy rằng bọn chúng đã buông vũ khí đầu hàng, nhưng dù sao bọn chúng cũng là quân nhân.

Nếu như có người nào đó kêu gọi bọn chúng đứng lên phản kháng, vậy Thiết Phong Kỳ sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Vào lúc ấy, Sở Hâm Lâm biết rằng đó là một khảo nghiệm. Khảo nghiệm này quyết định hắn sẽ có một chỗ đứng trong thời đại mới, Đế quốc mới, trước mặt chủ nhân mới hay không.

Rất nhiều người không phải không có tài năng, bọn họ chỉ thiếu một cơ hội để có thể phát huy chính bản thân mình. Hiện tại, Thiển Thủy Thanh thấy Sở Hâm Lâm từng lập công lao lớn, cho nên bày ra một cơ hội cho hắn.

Sở Hâm Lâm đáp lại:

- Một lần giết hết bao nhiêu người như vậy trừ hậu hoạn vĩnh viễn, đương nhiên có thể làm cho mình yên tâm, nhưng vì vậy cũng sẽ bị mất lòng dân trong thiên hạ. Tướng quân từng có hung danh làm cho ai nấy nghe tới là phải sợ run, nhưng trong lúc đó, đang hồi chiến tranh nguy hiểm, hết thảy đều phải vì mục đích cuối cùng là thắng lợi. Hiện giờ quân Đế quốc Thiên Phong đã chiến thắng, nếu như Tướng quân vẫn tiếp tục giơ cao con dao đồ tể, ắt sẽ kết thù oán rất sâu với người Chỉ Thủy. Bất kể sau này có lập công lao lớn tới mức nào, sớm muộn gì Tướng quân cũng bị Dã Vương vứt bỏ, trở thành một con dê mang tội lớn chờ thiên hạ xuống tay. Cho nên, số quân trấn thủ này tuyệt đối không thể giết!

- Nếu đã là như vậy, phải làm sao để có thể cao gối ngủ yên?

Lúc ấy Thiển Thủy Thanh hỏi hắn.

Sở Hâm Lâm cười đáp:

- Thật ra trong lòng Tướng quân đã sớm có câu trả lời, cần gì phải hỏi ta? Tướng quân cũng không định giết nhiều người như vậy phải không? Tuy rằng hiện giờ người người trong thiên hạ đều gọi Tướng quân là đồ tể, nhưng trong mắt ta, Thiển Tướng quân cũng là bậc tướng tài chỉ cần mục đích cho nên bất chấp thủ đoạn mà thôi. Xưa nay chinh chiến, trong thiên hạ có cuộc chiến tranh nào mà không chết trên trăm vạn mạng người, thế nhưng Tướng quân đã làm cho thương vong của trận chiến tiêu diệt cả một quốc gia này xuống tới con số thấp nhất. Người ta gọi Tướng quân là người hung ác, nhưng ta gọi Tướng quân là một người vô cùng lương thiện. Tuy nhiên nếu như Tướng quân đã hỏi, Hâm Lâm sẽ đáp phải làm sao, đúng hay không đúng, Tướng quân cứ nghe cho hết lời!

Nói đến đây, Sở Hâm Lâm đằng hắng lấy giọng rồi mới nói tiếp:

- Hiện giờ đã đánh chiếm được thành Đại Lương, lòng dân tan rã, mặc dù nhân số của đám quân trấn thủ này đông, nhưng không ai còn ý chí chiến đấu. Bọn chúng cũng giống như rắn không đầu, nếu như không có người lãnh đạo, đại quân dù nhiều cũng chỉ chia năm xẻ bảy mà thôi. Nếu đã là như vậy, không bằng đem hơn ngàn tướng sĩ chỉ huy của quân trấn thủ thành Đại Lương tới dưới trướng Thiết Phong Kỳ, để cho trọng binh coi giữ, phá bỏ biên chế của toàn bộ mười vạn đại quân, chia ra khắp nơi. Thiết Phong Kỳ có thể phái tướng sĩ lo liệu, sai khiến binh sĩ, giám sát làm việc. Phàm chuyện nào điều động hơn trăm người trở lên, quân nhu phải qua tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đồng ý mới có thể tiến hành, làm như vậy sẽ không lo hậu hoạn, dẹp yên mối họa trong thành. Thiết Phong Kỳ chỉ biết nghe theo lệnh của Tướng quân, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sau này khi uy danh Tướng quân đã đi vào lòng người, mười vạn tướng sĩ này chính là căn bản để Tướng quân đứng vững giữa triều đình!

Không thể không nói rằng đề nghị này của Sở Hâm Lâm quả thật rất hợp ý Thiển Thủy Thanh, nhưng lúc đó Thiển Thủy Thanh chỉ liếc nhìn Sở Hâm Lâm một cái thật sâu, sau khi trầm tư một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Sau đại loạn, ắt có đại trị, thiên hạ đã định, ắt không cần quân đội nữa. Sau này binh sĩ Chỉ Thủy cũ sẽ bị cắt giảm, mười vạn binh sĩ kia còn có thể giữ lại được một vạn đã là khá lắm. Kế sách hiện tại phải tiến hành là trấn an trên, thu phục dưới. Kế sách của ngươi có thể dùng được, tuy nhiên ý tưởng thu nạp mười vạn hàng binh nên bỏ đi, dù sao ta cũng không muốn cho người ta nói ta là thần tử mà chiêu binh tự lập. Nếu vì chuyện này mà trên đầu ta bị gán cho tội danh mưu phản, không phải là mất nhiều hơn được hay sao?

Những lời này của Thiển Thủy Thanh tuy ngắn ngủi, nhưng đã cho thấy tầm nhìn sâu rộng của hắn.

Thiển Thủy Thanh đã lường trước tất cả những tình huống mà mình có thể gặp sau khi đánh chiếm thành Đại Lương.

Hiện giờ ngày Chỉ Thủy hoàn toàn xưng thần sắp tới, Đế quốc vừa thu được lãnh thổ của một quốc gia, luôn luôn phải hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực để lo việc quản lý. Sau trận chiến tranh kéo dài hao tốn này, cho dù thực lực của Đế quốc Thiên Phong có mạnh đến đâu cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Nếu đã như vậy, có nhiều chuyện bắt buộc phải làm, thí dụ như cắt giảm quân đội, gia tăng lực lượng nông dân. Chắc chắn Thương Dã Vọng sẽ không cắt giảm quân đội của chính ông ta, cho nên chỉ có thể cắt giảm quân Chỉ Thủy. Trên mảnh đất này, ông ta sẽ chỉ để lại lực lượng phòng ngự cơ bản nhất mà thôi.

Cuối cùng mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương có thể giữ lại được một vạn đã là khá lắm.

Tuy nhiên quan trọng nhất là, Đế quốc Thiên Phong không có năng lực phát động chiến tranh trong một khoảng thời gian ngắn.

Đã không có chiến tranh, Thiển Thủy Thanh cũng không có cách làm cho Hoàng đế tiếp tục việc cướp bóc của hắn.

Đã không thể khiến cho Hoàng đế tiếp tục duy trì chiến tranh để mình tồn tại, nếu muốn tìm một chỗ đứng trong chốn quan trường, chỉ dựa vào công lao trong quá khứ không phải là chuyện lâu dài.

Mọi người luôn dễ quên, mà quên đi người tốt sẽ dễ dàng quên đi người xấu rất nhiều.

Thiển Thủy Thanh không quên hắn đã đắc tội với những người nào…

Cho nên dù Thiển Thủy Thanh lập được công lao lớn, nhưng rơi vào tình huống sắp tới cũng chỉ có thể tự mình lo liệu, không thể tùy ý làm bậy như trước, hành sự càng phải cẩn thận hơn. Hắn lập được công lao, Hoàng đế sẽ thưởng cho hắn, hắn gây ra phiền phức, vô số quan lại trong triều cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Mà trong số đó, có một thứ phiền phức tuyệt đối đừng bao giờ dây vào, chính là chiêu binh tự lập, âm mưu tạo phản.

Xưa nay chính trị luôn luôn là một trò chơi nguy hiểm, bởi vậy Thiển Thủy Thanh cũng tuyệt đối không muốn cho đối thủ của mình một cơ hội tốt như vậy.

Sở Hâm Lâm là một nhà chính trị vô cùng lão luyện, cho nên vừa nghe Thiển Thủy Thanh nói như vậy, lập tức hiểu rằng chẳng những Thiển Thủy Thanh là một Tướng quân tài giỏi hơn người, đồng thời trong chính trị hắn cũng có tầm nhìn độc đáo, trong lúc nhất thời cảm thấy bội phục hắn sát đất.

Không lo người không có tài, chỉ sợ không có khả năng thức tỉnh. Nếu đổi lại là một Tướng quân khác, mới vừa lập công lớn ắt sẽ vô cùng đắc ý, nhưng Thiển Thủy Thanh đã thấy được đằng sau công lao của mình có đủ thứ phiền phức. Cũng nhờ chuyện này, đến bây giờ Sở Hâm Lâm mới hoàn toàn chịu phục Thiển Thủy Thanh.

Cũng vào lúc này, Thiển Thủy Thanh mới chậm rãi nói:

- Quan trường hung hiểm, từ trước tới nay ta vốn không thích, nhưng có rất nhiều lúc, chúng ta không thể không đối mặt với nó. Tuy rằng ta rất muốn ra sa trường chiến đấu với quân địch, nhưng về phần trò chơi chính trị này, vẫn không thể nào không cẩn thận một chút, sau lần này, ta phải nhanh chóng về kinh đô gặp mặt rồng. Thiển Thủy Thanh ta là một người thô lỗ quê mùa, chưa từng gặp qua trường hợp rình rang như vậy, nếu như có cử chỉ gì thất lễ sẽ bị người khác chê cười, chỉ là không hiểu biết đạo quan trường, vậy sẽ vô duyên vô cớ gặp phải phiền phức hoặc gặp họa sát thân, quả thật không đáng chút nào. Vừa may có Sở đại nhân ở nơi đây, Sở đại nhân từng là trọng thần trong triều đình Chỉ Thủy, ra vào hoàng cung, diện kiến mặt rồng, tham dự hội nghị là chuyện thường như cơm bữa, hẳn là hiểu biết rất nhiều với việc quan trong triều. Thiển Thủy Thanh có rất nhiều chỗ không rõ, đang cần đại nhân chỉ giùm đường ra khỏi bến mê, xin vui lòng chỉ giáo!

Sở Hâm Lâm cười khổ nói:

- Đạo quan trường chỉ là thuật đê tiện mà thôi, có cái gì gọi là chỉ điểm bến mê! Nói trắng ra, đơn giản chỉ có bốn chữ!

Thiển Thủy Thanh nhướng mày:

- Bốn chữ gì vậy!

Sở Hâm Lâm nghiêm mặt:

- Nương vua là được!

Thiển Thủy Thanh nghe vậy trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói:

- Xin tiên sinh chỉ rõ!

Ngày hôm đó, Thiển Thủy Thanh và Sở Hâm Lâm hàn huyên rất lâu, bọn họ vừa bắt đầu đi vào thành Đại Lương đã nói chuyện, vừa đi vừa nói cho tới hoàng cung thành Đại Lương.

Trong khoảng thời gian này, Sở Hâm Lâm nói sơ lược qua rất nhiều vấn đề về chính trị, để khai sáng cho Thiển Thủy Thanh.

Sở Hâm Lâm nói:

- Chính trị không phức tạp, con người mới là phức tạp!

Hắn còn nói:

- Chính trị không khác quân sự bao nhiêu, quân sự phân thắng bại bằng đao thương, chính trị phân thắng bại nhờ vào quyền lực. Không có quyền lực của quân nhân cũng như nước không nguồn, nhưng chỉ có quyền lực của quân nhân cũng là một dòng chảy bị ngăn chặn.

Hắn còn nói:

- Sự khác nhau lớn nhất giữa chính trị và quân sự chính là: cho tới bây giờ, quân sự đều phân rõ địch ta. Trên sa trường, các chiến sĩ anh dũng chiến đấu, sóng vai giết địch, chiến hữu là đồng bọn đáng tin tưởng nhất. Nhưng chính trị không phân địch ta một cách rõ ràng, bằng hữu trong chính trị bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành địch nhân, địch nhân bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bằng hữu, cho nên chiến tranh càng tanh máu thì quan trường càng tàn khốc. Một bên là giết chóc quân địch, một bên là bán đứng bằng hữu, hai bên hoàn toàn khác xa nhau.

Giọng hắn buồn rầu, tràn đầy cảm khái:

- Con người cần có kẻ địch, vậy mới có thể khiến cho một quốc gia đoàn kết, khiến cho một dân tộc được chấn hưng.

-… Bởi vậy, trên chốn quan trường, khiêm tốn cũng vậy, ương ngạnh cũng vậy, chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Không có người nào là địch nhân vĩnh viễn, cũng không có người nào là bằng hữu vĩnh viễn. Không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng không cần phản đối bất cứ kẻ nào, làm một người ba phải bất tài kém cỏi, đôi khi có thể dễ dàng được thăng quan tiến chức.

-… Bởi vậy, vào thời kỳ không có chiến tranh, thế nào các Tướng quân cũng khởi xướng chiến tranh, trong triều đình không có đồng minh thì phải kiếm đồng minh, một viên quan nào đó không có địch nhân, vậy phải tạo ra địch nhân cho hắn!

-… Bởi vậy, quan viên có năng lực không đáng sợ, đáng sợ chính là không có lập trường, quan viên có lập trường cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không có lập trường chính xác.

-… Bởi vậy, Tướng quân có công lớn với nước cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là có phe phái, Tướng quân có phe phái cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không có được phe phái thắng lợi.

-… Bởi vậy, ngày Tướng quân quay về triều, chỉ cần có thể phân biệt được rõ ràng ai là bằng hữu và địch nhân của mình, có được lập trường của riêng mình, vậy cho dù quan trường có hắc ám, có phức tạp đến đâu cũng không thể làm khó được Tướng quân!

Cuối cùng, Sở Hâm Lâm còn nói một câu vô cùng nghiêm túc:

- Bí quyết quan trọng nhất của kẻ làm quan chính là, mượn tất cả những gì có thể mượn được, chèn ép tất cả những gì có thể chèn ép!

Những lời này chính là Thiển Thủy Thanh đã từng nói với Dịch Tinh Hàn, mà hiện tại lại phát ra từ miệng của Sở Hâm Lâm lọt vào tai Thiển Thủy Thanh trở lại!

Chính trị rất phức tạp, chính trị cũng rất đơn giản.

Quan trường rất hắc ám, quan trường cũng rất rõ ràng minh bạch.

Đối với những lời của Sở Hâm Lâm, Thiển Thủy Thanh thầm cho là đúng.

Có những lý lẽ hắn đã hiểu rõ, có những lý lẽ đến khi Sở Hâm Lâm nói qua, hắn mới hiểu ra. Lúc ấy, đột nhiên Thiển Thủy Thanh nói với Sở Hâm Lâm bằng giọng đầy thâm ý:

- Hiện giờ Đế quốc Thiên Phong đại thắng, lãnh thổ mới sát nhập rất nhiều, phần lãnh thổ này ắt cần phải có người quản lý. Người cũ đi, người mới lại đến, nếu Sở đại nhân có lòng, xin hãy chỉ giúp cho ta người nào có thể dùng được. Sau này đến lúc ta về triều, ắt sẽ nhắc tên bọn họ với Hoàng đế!

Sở Hâm Lâm khom người đáp:

- Sở mỗ bất tài, quả thật cũng có vài người có thể sử dụng được!

- Nếu là như vậy, đại nhân hãy viết tên bọn họ vào trong văn thư trình báo với Dã Vương, nói rằng sở dĩ Vũ Văn Liễu bị buộc phải rời đi cho Thiết Phong Kỳ ta bắt được, trong đó không chỉ có công lao của Sở đại nhân, cũng có công lao của bọn họ âm thầm trợ giúp, ra sức làm việc vì quân Đế quốc Thiên Phong ta, ngươi thấy thế nào?

- Như vậy rất tốt!

- Chỉ là…

Lời Thiển Thủy Thanh còn chưa nói hết, Sở Hâm Lâm đã vui vẻ tiếp lời:

- Chỉ là dù sao những người này phải làm chút gì để chứng tỏ lòng trung thành với Tướng quân, sau đó mới có thể sử dụng được!

Thiển Thủy Thanh hài lòng gật gật đầu, hắn nhìn ra xa xa, nơi đó có một cung điện nguy nga đang dần dần hiện ra.

Đúng là hoàng cung Chỉ Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.