Vẻ mặt Khổng Hàm Tuấn tràn đầy bất đắc dĩ, quả nhiên là bị phân biệt đối xử giữa các thế hệ, có cháu gái rồi thì người chồng bốn mươi năm không gặp này lập tức không có địa vị.
Vẻ mặt Hà Tố Nghi cũng trở nên đen xì, không phải ông ngoại nói bà ngoại là một cô gái nhỏ ôn nhu hiền lành sao?
Vậy mà hôm nay gặp lại có cảm giác bà giống một cô gái mạnh mẽ hơn, cô vội vàng nói: "Bà ngoại, đừng trách ông ngoại, lúc trước ông ngoại cũng không biết tình cảnh của Nghi, hơn nữa bây giờ Nghi không phải vẫn rất tốt đây hay sao, bà ngoại đừng tức giận!" "Hừ!"
Đỗ Chi Tú hung hăng chừng khổng Hàm Tuấn một cái: "Đừng tưởng rằng tôi ở nước ngoài thì không biết chuyện của ông! Tôi cho ông biết, mỗi một hành động của ông và nhà họ Khổng, bà đây đều biết hết, may cho ông là không làm chuyện gì có lỗi với bà đây, hôm nay nể mặt cháu gái yêu quý của tôi, tôi không tính toán với ông!"
Khổng Hàm Tuấn có chút khóc không ra nước mắt, ai có thể nói cho tôi biết vì sao cô vợ nhỏ ôn nhu hiền lành của tôi lại đột nhiên biến thành cái dạng này không? Thời gian bốn mươi năm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Có vẻ như lần này mình đến đây, hình như không phải là một hành động sáng suốt gì...
Đương nhiên lời nói này Khổng Hàm Tuấn chỉ dám để ở trong lòng, ông cũng chỉ là nghĩ mà thôi, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng!
Đỗ Chi Tú lôi kéo Hà Tố Nghi nói động một câu tây một câu, giống như có chuyện nói không hết, lúc này, tên mập lúc đầu ở trên bờ biển chặn đường bọn họ, nhăn nhó đi tới kiên trì nói: "Bà cổ, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, ba cháu gọi bà qua đó!"
Đỗ Chi Tú dừng lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu ta một cái: “Chín à, nói với cháu biết bao nhiêu lần rồi ăn ít một chút! Cháu xem cháu đi, đều béo cái thành hình dạng gì rồi!"
Vẻ mặt cậu béo có chút gượng gạo, không dám nói lời nào.
Đỗ Chi Tú kéo tay Hà Tổ Nghi, thay đổi vẻ mặt cười ha hà nói: "Đứa cháu ngoan để bà ngoại dẫn cháu đi làm quen với một số người nhà họ Đỗ nhé!" Đỗ Chi Tú nằm tay của Hà Tố Nghi gọi Khổng Hàm
Tuấn, nhưng chỉ quên duy nhất một người đó chính là Diệp
Phùng.
Từ đầu tới cuối, Diệp Phùng giống như là không khí, không cảm giác được sự tồn tại của mình một chút nào, ngồi ở trên ghế không có động tác gì cũng không nói gì, nhưng với tính tình cao ngạo của anh thì đương nhiên sẽ không đuổi tới dán mặt, hơn nữa anh tin tưởng Hà Tố Nghị sẽ không để anh rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy!
Quả nhiên, Hà Tố Nghi hào hứng hừng hực vẫy tay với Diệp Phùng: "Diệp Phùng mau đi thôi! Em dẫn anh đi ăn đồ ăn ngon!"
Cô vừa nói xong Đô Chi Tủ nhưởng mày, thản nhiên noi Tô Nghi, đây là bữa tối của người một nhà chúng ta, cứ để vị khách này đi nghỉ ngơi trước đi
Nghe được kiểu nói này của bà, Hà Tố Nghi lập tức nghe ra được có chỗ không thích hợp, nhưng cô vẫn không muốn suy nghĩ theo chiều hướng không tốt, khỏe miệng gượng ép kéo lên một nụ cười: "Bà ngoại bà nói cái gì đó, anh ấy là chồng của cháu, cũng không phải là người xa lạ gì!"
Nghe đến đây Đỗ Chi Tú chuyển ánh mắt lên trên người Diệp Phùng: "Bậc thầy Thiên Triều nổi tiếng khắp thế giới, để sư Diệp Phùng, bà già này cũng đã từng nghe nói qua
Lúc này Diệp Phùng mới chậm rãi đứng dậy, không kiêu ngạo cũng không tự ti nhìn bà, chậm rãi nói: "Diệp Phùng xin chào bà chủ nhà họ Đỗ!"
Về công về tư, thân phận của Đỗ Chi Tủ đều đáng nhận được sự kính trọng của Diệp Phùng! "Bà già này rất cảm ơn khoảng thời gian mà cậu đã chăm sóc Nghi, nhưng mà cuộc hôn nhân này của các người bà già này sẽ không đồng ý!" "Mục đích hôm nay cậu tới đây, bà già này cũng có thể đoán được một hai phần, có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng nhà họ Đỗ có thể làm được tuyệt đối không từ chối, chỉ là sau khi cậu đạt được mục đích lập tức rời khỏi nơi này, hạnh phúc của Nghi cậu cho không được!"
Nghe được một loạt lời này xong Khổng Hàm Tuấn và Hà Tổ Nghi đều trợn mắt há hốc mồm
Đặc biệt là Khổng Hàm Tuấn, ông ta căn bản không thể tin được, những lời nói mà ông vừa nghe được lại là từ trong miệng bà vợ của mình nói ra, Đỗ Chi Tú trong trí nhớ của ông là một người phụ nữ bình thường dịu dàng động lòng người chỉ biết giúp chồng dạy con, thời gian bốn mươi năm này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì kích thích bà, mà khiến bà thay đổi nhiều như vậy? Ủng hộ team chún*g mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Ánh mắt của Diệp Phùng có chút nheo lại, anh không thể không nói ánh mắt của Đỗ Chi Tú vô cùng độc ác!
Không sai, lúc đầu chuyến đi này đúng là có mục đích mới đến, nhưng mà anh lại không thể không nói, Đỗ Chi Tú đã đánh giá thấp Diệp Phùng anh rồi, nếu như bà nghĩ anh muốn hi sinh Hà Tố Nghi để đạt được mục đích của mình, vậy thì bà vô sai rồi! "Bà ngoại!"
Hà Tố Nghi vẻ mặt không thể tin được, buông lỏng tay Đỗ Chi Tú ra: "Bà... Sao bà có thể nói như vậy? Bà là bà ngoại của cháu, anh ấy là chồng của cháu, các người đều là người mà Tố Nghi yêu thương nhất!" "Cháu gái của tôi!"
Đỗ Chi Tú vẻ mặt thương tiếc nhìn cô: "Cháu chịu khổ nhiều năm như vậy, bây giờ hai cháu bà chúng ta gặp nhau, bà ngoại tuyệt đối sẽ không lại để cháu chịu một chút tủi thân nào nữa!" "Mặc dù bà ngoại ở nước ngoại nhiều năm, nhưng chuyện trong nước bà cũng vẫn nghe được, danh tiếng của Diệp Phùng không nhỏ, nhưng muốn làm con rể nhà họ Đỗ, còn kém lắm không đủ trình!" "Mười dòng họ nước ngoài, mười dòng họ ẩn môn trong nước, có rất nhiều thanh niên tài sắc vẹn toàn, chỉ cần cháu bằng lòng, có rất nhiều người tùy cháu chọn, đừng nói cậu ta chỉ là một tên để sư nhỏ nhoi, cho dù là chủ của một nước cũng không xứng với thân phận của cháu!" "Chi Tú! Đủ rồi!"
Khổng Hàm Tuấn lúc này nhịn không được đứng dậy: “Sao bà có thể nói ra những lời ấy chứ!" "Tố Nghi chịu tủi nhục đẳng cay nhiều năm như vậy chẳng lẽ bà không biết? Suy nghĩ trong lòng nó bà có biết không? Nếu không phải là Diệp Phùng, có lẽ hôm nay ngày cả gặp mặt Nghi, chúng ta cũng không có cơ hội đấy!"
Đỗ Chi Tủ hừ lạnh một tiếng: "Tôi không biết! Tôi cũng không muốn biết "Ơn mà Diệp Phùng cho Nghi, nhà họ Đỗ tôi sẽ trả, nhưng đó không phải là lý do để tôi có thể giao Nghi cho cậu ta được!" "Ông cũng biết là khi còn bé Nghi chịu rất nhiều cực khổ, cho nên từ hôm nay trở đi tôi nhất định sẽ đền bù gấp đôi cho nó! Còn Diệp Phùng người này, tạm thời không nói đến thân phận với bản tính của cậu ta, chẳng lẽ có thể khiến Nghi hạnh phúc sao?"