Khổng Hàm Tuấn nhất thời yên lặng, để tay lên ngực tự hỏi, lúc đầu biết hai người bọn họ ở bên nhau, Khổng Hàm Tuấn cũng rất bài xích từ đáy lòng.
Dù sao phong cách giáo dục của Diệp Phùng, quá mức giống mấy loại người vô giáo dục, căn bản là không có cách khiến ông tin tưởng, giống như cậu ta làm sao có thể che chở cho một cô gái được.
Ở trong học viện Thiên Cơ, chuyện Hà Tố Nghi mất tích, khiến ông thấy được sự bảo vệ của Diệp Phùng dành cho Hà Tố Nghi, thế nhưng sau khi nghe những lời mà Đỗ Chi Tú nói, ông cũng có chút do dự, chỉ là một chuyện đẩy thật sự có thể đảm bảo tương lai sau này cũng như vậy sao?
Chính là bởi vì vậy, vấn đề mà cho dù là một chút ông cũng không muốn nghĩ đến, lại lần nữa hiện lên ở trong đầu của ông, khi Hà Tố Nghĩ không biết thân phận thật sự của mình, với thế lực của Diệp Phùng chẳng lẽ anh không điều tra ra sao?
Nếu không với thân phận của Diệp Phùng, tại sao lại đi cưới một cô gái chợ búa chứ?
Hơn nữa còn che chở đùm bọc như thế?
Trước đó nhà họ Khổng, tất cả mọi chuyện, nếu thật sự là vì không biết chuyện gì chỉ là trùng hợp thôi thì còn tốt, nhưng nếu như thật sự là do anh có mưu gì đó, vậy tâm cơ của tên Diệp Phùng này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của chính mình!
Dù sao bọn họ cũng đã mất đi con gái, thật vất vả mới đón được cô cháu gái này, cho dù phải liều cái mạng già này của mình, ông cũng tuyệt đối không thể để cho cô chịu thêm một chút tổn thương nào nữa! Đỗ Chi Tú nhìn thấy Khổng Hàm Tuấn đang chần chờ đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Chắc là ông cũng đã nghĩ đến vấn đề mà trong lòng mình đang lo lắng, bây giờ Đỗ Chi Tú đã không phải là một người phụ nữ khổng hiểu chuyện đời nữa rồi, bốn mươi năm trước khi bà trở lại nhà họ Đỗ cũng không lâu lắm thì dòng họ xảy ra biến cố, ba qua đời, anh trai tiếp nhận cai quản dòng họ nhưng bất hạnh bị người ta hãm hại, chỉ để lại một đứa con chưa trưởng thành, mắt thấy dòng họ có nguy cơ sụp đổ Đỗ Chi Tủ rơi vào đường cùng, chỉ đành tự mình đứng dậy chống đỡ và gây dựng lại toàn bộ nhà họ
Từ một cô gái yếu đuối, từng bước từng bước dẫn dắt nhà họ Đỗ từ vực sâu đi lên, lại lần nữa là một trong mười dòng họ mạnh nhất nước ngoài, thời gian bốn mươi năm này, bà đã trải qua rất nhiều lần sống chết và mấy chuyện tôi lừa anh gạt trên thương trường, cũng làm cho bà hoàn toàn thay đổi, có thể lấy thân phận một người phụ nữ trở thành người lãnh đạo của nhà họ Đỗ, chuyện này càng chứng tỏ bà không đơn giản
Bà tự nhận là mình quen biết rất nhiều người, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phùng liền biết đây là một người đàn ông có dã tâm bừng bừng, cộng thêm một chút tin tình báo về anh, bà không thể tin được, một người như vậy sẽ thật tâm thật ý đi yêu một người con gái!
Cho dù tỉ lệ chỉ là một phần nghìn, bà cũng không dám lấy hạnh phúc của Hà Tố Nghi đi đặt cược
Có lẽ bọn họ hiện tại là tình yêu thật sự, thế nhưng bà không dám chắc, dạng người như Diệp Phùng sẽ yêu Hà Tố Nghi suốt cuộc đời, bà già rồi không bảo vệ được Hà Tổ Nghi cả đời, nhưng nhân lúc bà còn sống, bà có thể vì Hà Tổ Nghi lựa chọn một người đàn ông có khả năng chống đỡ và bảo vệ được cho cuộc sống sau này của cô, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Diệp Phùng! "Bà ngoại...
Hà Tố Nghi thất vọng cúi đầu xuống, chân không tự chủ lùi ra sau hai bước, giọng điệu vô cùng rầu rĩ: "Tố Nghi cho là sau này mình sẽ không còn phải cô đơn lẻ loi một mình nữa, có một người chồng yêu thương mình, có ông ngoại bà ngoại cưng chiều, thế nhưng cháu tuyệt đối không ngờ rằng chuyện lại sẽ biến thành như vậy, tất cả chuyện này đều không phải kết quả mà cháu muốn... "Diệp Phùng, chúng ta đi thôi!"
Hà Tố Nghi quay đầu không nghe ra bất cứ tia cảm tình nào, cô nói với Diệp Phùng.
Diệp Phùng đứng lên nhìn thật sâu Đỗ Chi Tú một cái, lúc chuẩn bị theo cô rời đi, giọng nói của Đỗ Chi Tú lại lần nữa vang lên: "Diệp Phùng, bà già này có thể cho cậu một cái hứa hẹn, lúc cậu cần trong mười dòng họ nước ngoài sẽ có ít nhất ba thế lực dòng họ trợ giúp cậu vô điều kiện, cậu có bằng lòng hay không?"
Diệp Phùng chấn động, anh không thể không nói, Đỗ Chi Tú thật sự là một nhân vật lớn ra điều kiện cũng rất hấp dẫn, nếu như anh thật sự có thể có được ba dòng họ trong mười dòng họ nước ngoài hết sức giúp đỡ, như vậy đối với anh mà nói là có lợi chứ không có hại
Thế nhưng muốn có được những thứ này phải trả giá bằng Hà Tố Nghi, đem cô đổi những thứ này, anh chỉ có thể nói bà nhìn nhầm Diệp Phùng tôi rồi! "Bà Đỗ, tôi thừa nhận hôm nay tôi tới đây là có mục đích, là vì muốn xin hợp tác với bà cho nên mới tới đây! Nhưng nếu như vì có được sự giúp đỡ của các người, mà bắt tôi từ bỏ người yêu của mình, xin lỗi Diệp Phùng tôi làm không được!" "Diệp Phùng, bà già này cũng phải thừa nhận với tuổi tác của cậu có thể đạt tới loại trình độ này, cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao!" "Nhưng mà cậu chắc là cũng biết, thế giới này rất lớn, những người được gọi là chủ của quốc gia cũng không phải là chúa tể của thế giới, nếu như so sánh cậu với những dòng họ đang ẩn nấp kia, thì cậu vẫn còn kém xa lắm!" "Hơn nữa bà già này tự hỏi cũng có một chút mắt nhìn, Diệp Phùng cậu dã tâm quá lớn, nếu để Nghi đi theo cậu sống một cuộc sống đầu đường xó chợ, không biết sống chết thế nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" "Hơn nữa nếu như cậu muốn lợi dụng Nghi buộc chặt nhà họ Đỗ bên người, vậy bà già này cũng nói cho cậu biết luôn, cậu đang có một suy nghĩ vô cùng sai lầm rồi đấy!" "Đủ rồi!"
Lúc này Hà Tố Nghi hét lên, vẻ mặt của cô đau đớn, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nhìn bà cụ đang đứng trước mắt này vô cùng lạ lẫm: "Bà ngoại, cháu gọi người một tiếng bà ngoại, chỉ là bởi vì bà là người thân của cháu, trong thân thể của chúng ta đều chảy cùng một dòng máu!" "Nhà họ Đỗ rất mạnh ư? Cháu không biết, cháu tới đâycũng chỉ vì muốn tìm kiếm người thân của mình, chứ không phải tìm kiếm một chỗ dựa mạnh, chỉ thế thôi!" "Cháu không biết Diệp Phùng có phải có tâm cơ giống như mọi người nói hay không, cháu chỉ biết là lúc cháu bất lực nhất, đau khổ nhất, là người đàn ông trước mắt này vẫn luôn đứng ở bên cạnh cháu, cháu chỉ biết là lúc cháu bị bắt nạt nhưng căn bản là không có cách nào chống lại kẻ địch, là người đàn ông trước mắt này một lần lại một lần vì cháu che gió che mưa!" "Lúc đó, các người ở chỗ nào?!" "Còn bây giờ mỗi một câu các người nói đều lấy cớ là vì muốn tốt cho cháu, bảo cháu rời xa người đàn ông cho cháu một cuộc sống mới này, bà ngoại, bà cũng từng trải qua sinh ly tử biệt với người thân, người yêu của mình, chẳng lẽ bà đã từng rồi bây giờ còn muốn để cho chuyện này tái diễn lại một lần nữa trên người cháu hay sao?" "Đứa bé ngoan!"
Đỗ Chi Tú vẻ mặt đau lòng, liên tục nói: "Nghi, cháu nghe bà ngoại nói, Diệp Phùng người này, cháu không khống chế được cậu ta đâu, lòng cậu ta ở... "Cháu không muốn biết anh ấy có mưu đồ gì, cháu cũng không muốn khống chế anh ấy! Cháu là người phụ nữ của anh ấy, cháu chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh anh ấy, vì anh ấy chia sẻ phiền muộn" "Tất cả mưa gió anh ấy sẽ che chắn cho cháu, cháu chỉ là một người phụ nữ bình thường, lúc trước đã vậy, sau này cũng sẽ là như vậy, cháu gái của chủ nhân nhà họ Khổng Khổng Hàm Tuấn sao? Cháu gái của nhà họ Đỗ ở nước ngoài Đồ Chi Tủ ư? Ha ha, những thân phận cao quý đó, cháu không cần!"