Triệu Công nghe xong lời nói ngạo mạn của anh, suýt nữa tăng xông: “Thằng chó? Đây là những vệ sĩ hàng đầu được thuê bằng cả đống tiền, mỗi người đều có thể một đánh năm!”
“Thằng nhóc, đợi chút, tôi sẽ đánh từng cái răng miệng của cậu, cho cậu biết cái giá phải trả của việc giả ngơ là như thế nào!” “Đánh nó!”
Ngay khi giọng nói vừa hết, lập tức một bóng đen đang nhảy ra trước mặt Diệp Phùng, sau đó là một tiếng vang, dáng người uy nghiêm bay lên trời, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cái gọi là vệ sĩ được thuê dày đặc, từng người này đến người khác bay ra, một lúc sau đã không còn sót lại, ngoài tiếng than khóc.
Diệp Phùng dường như đã biết từ lâu, nhẹ giọng nói: “Đến cũng nhanh ha! Mọi chuyện đã sắp xếp rồi?”
Bóng đen quay người lại, cung kính củi đầu, “Mọi việc sắp xếp ổn thỏa!”
Diệp Phùng gật gật đầu, sau đó đi về phía Triệu Công đang ngơ ngác, nhìn ông ta cười nói: “Răng của tôi, ông khả năng không thể lấy được rồi, nhưng cái miệng hôi thối của ông khá là khó chịu..”
Người áo đen chợt hiểu ra, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, đột nhiên đi tới bên cạnh Triệu Công, túm lấy cổ hắn, đột ngột nâng Triệu Công cao hơn hắn một cái đầu lên khỏi mặt đất! “Anh! … anh muốn làm gì?!” “Tôi là cậu chủ nhà họ Triệu!”
“Anh dám làm gì tôi, Triệu gia không cho anh yên đâu! Ở đế đô, anh sẽ không có chỗ lùi đâu!” Diệp Phùng lắc đầu, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo, “Trần Huấn! miệng!” Người áo đen chính là học trò thứ 47 của Diệp Phùng, vua sói Trần Huấn! “Vâng!”
Đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Phùng, Trần Huấn dơ tay ra và tát thằng vào mặt Triệu Công không chút do dự!
Bang bang bang bang!
Một tiếng la hét vang vọng khắp khán đài, một lúc sau, trên sàn nhà đều là răng, Trần Huấn thản nhiên ném hắn đi, Triệu Công mặt đầy máu, mặt sưng lên như đầu heo, không còn cái vẻ kiêu ngạo trước đây!
Ngay sau lúc đầy ở trước mặt tất cả mọi người, Diệp Phùng đã làm một điều mà mọi người không thể tưởng tượng được! Anh đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy eo thon của Sở Kiều Thanh, tĩnh giọng nói trầm thấp nhưng có chút âm u, nói: “Tôi không quan tâm trước đây mấy cậu thích Kiều Thanh như thế nào, nhưng hiện tại, hãy bỏ ngay những ý nghĩ lệch lạc đấy đi.!
“Dựa vào mấy cậu, không xứng xi nhục người con gái của tôi!” Giọng nói vang dội, khàn khàn như một vị cường giả!
Sở Kiều Thanh, vì để giải quyết cho em về vấn đề này, thầy thật sự đã chơi lớn rồi… Về phần Sở Kiều Thanh, ánh mắt lóe lên, lời tuyên bố độc đoán vừa rồi khiến lòng người khẽ động! Đế Sư, ngài có biết rằng vừa rồi ngài suýt nữa khiến tôi rơi vào lưới tình không..
Triệu Công bị vệ sĩ khiêng đi, người xem cũng dần tản đi, Diệp Phùng lập tức buông ra, cảm nhận được hương thơm lưu luyến trong cánh tay, lập tức rùng mình bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được rồi, phiền phức này của cô, tôi đã giải quyết xong cho cô rồi, bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?” Sở Kiều Thanh cười nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Này, định đổi ý sao?”
Sở Kiều Thanh lập tức làm ra vẻ tủi thân: “Tôi chỉ muốn anh đưa tôi về nhà thôi mà, không được sao?”
“Đưa cô về nhà? Tôi nhớ, cô không phải sống ở bên Thành Đô sao?” Sở Kiều Thanh nhẹ lắc đầu: “Không phải Thành Đô, là ở Thủ Đô. Nói đến chỗ đấy cũng không xa nơi anh ở cho lắm!” Nghe đến đây, Diệp Phùng gần như muốn cắn lưỡi.
“Sao… sao? Cô định cư ở Thủ Đô rồi? Cô muốn làm gì?!” Sở Kiều Thanh đột nhiên đứng dậy trước mặt anh, nhắm mắt thở dài: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là muốn ở gần người đàn ông của mình rồi!” Đầu của Diệp Phùng lập tức bùng nổ, anh là người không bao giờ sợ hãi, bây giờ đang cảm thấy rằng mình sẽ bị người phụ nữ này chơi đùa cho đến chết!
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của anh, Sở Kiều Thanh đột nhiên cười tủm tỉm: “Được rồi, em sẽ không trêu chọc thầy nữa!”
“Trước tiên phải cắm rễ ở Thủ Đô đã, cho nên tôi sẽ ở đây theo dõi một đoạn thời gian. Còn về việc có đi làm phiền cô vợ thân yêu của anh không thì còn phải xem người Thầy thân mến của tôi, đối xử với tôi thế nào đã…”
Một tia oán hận nhàn nhạt lóe lên trong mắt Diệp Phùng, tự dưng trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng, anh đột nhiên quay đầu lại: “Trần Huấn, Thầy ra lệnh cho con, đưa Sở Kiều Thanh về nhà!” Trần Huấn đang định lén bỏ chạy bỗng nhiên cứng đờ, đờ người quay đầu lại, một đôi mắt mang theo mùi cảnh cáo nồng đậm, tại sao lại nhìn anh ta! Thân là Vua FOL của loài sói, một tên yêu quái dính đầy máu trên tay, nhưng nụ cười trên mặt còn xấu hơn khóc: “Thầy. Thầy, con đau bụng. Con đang vội đi vệ sinh. Vẫn là nên đi trước thì hơn!”
Nói xong, không đợi Diệp Phùng phản ứng, anh ta rụt chân lại và biển mất ngay lập tức! Thật là một câu chuyện hài hước! Đều là Sở Kiều Thanh! Sở Kiều Thanh! Hầu hết các học trò của Thầy đều không quen biết nhau, nhưng đối với Sở Kiều Thanh, ai cũng có thể biết đến cô ấy như một ma nữ! Một người phụ nữ đến Đế Sư cũng không còn cách nào, một nữ ác ma, bọn họ không ai dám động vào cơ chứ! Các học trò của Đế Sư về cơ bản đã đạt được sự đồng thuận! Diệp Phùng sớm muộn gì cũng sẽ xử lý Sở Kiều Thanh!
Không ai dám đụng đến một người con gái có khả năng trở thành vợ hai của thầy mình bất cứ lúc nào, còn là người thù dai? Nhìn thấy Trần Huấn chạy không để lại dấu vết, Diệp Phùng hận đến tận chân răng, Sở Kiều Thanh đi tới trước mặt anh thư thế đắc thắng, khẽ nâng cằm: “Đi thôi, Thầy thân mến!”