Đế Sư Xuất Sơn

Chương 145: Chương 145




Hì hì!

Sở Kiều Thanh cười cười, nét mặt tràn ngập tình ý, khiến cho những người có mặt ở đó nhìn đến ngây người.

Vài giây sau, Điền Thanh đột nhiên nhận ra, không đúng, trong lời nói của Diệp Phùng quả là mang hàm ý khác.

“Thằng chó! Mày mắng ai là chó hả?”

Diệp Phùng bình thản nhìn hắn: “Tôi tùy tiện nói vậy thôi, có gì mà anh phải kích động?”

“Mày… tao…”

Điền Thanh tức giận thở hồn hển, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, đều có thể hiểu được Diệp Phùng đang dùng phép ẩn dụ để chỉ anh ta là chó, nhưng anh ta cũng không có cách nào nói lại, vì chỉ cần anh ta đáp lại một tiếng, chính là trực tiếp thừa nhận bản thân chính là con chó mà Diệp Phùng nói đến.

Bí lời, Điền Thanh giơ tay lên, đàn em của anh ta liền vây quanh lấy Diệp Phùng, anh ta lạnh lùng nói: “Em trai à, anh đây nói chuyện không mồm mép như em, bất quá, hôm nay chắc phải mời em so với anh một trận cao thấp rồi. Nếu không, cho dù là mày hay là người nhà của mày, cũng không tránh khỏi nhìn thấy quan tài ngay trước mắt đâu.”

“Anh đang uy hiếp tôi sao?”

Con ngươi Diệp Hàm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Thứ mà anh ghét nhất trên đời chính là bị người khác uy hiếp.

“Đúng vậy! Tao đang uy hiếp mày đó, mày định làm gì tao?”

Điền Thanh kiêu ngạo nói, hoàn toàn không ý thức được chính mình đang mang tính mạng của bản thân ra đùa cợt.

Đường đường là Đế Sư Diệp Phùng vang danh thiên hạ, cớ nào lại sợ những lời uy hiếp hèn mọn này.

“y da, thật hết cách với anh, nếu anh %3D đã thành tâm thành ý muốn nếm thử mùi đau khổ, tôi cũng đành giúp anh toại nguyện.”

“Thằng nhãi ranh, đừng trách tụi tao không nhắc nhở mày, đàn em của tao ai cũng là tay đua có tiếng, hơn nữa liên tục ba năm qua đều giành á quân giải đua xe toàn quốc. Như chiếc Ferrari bên cạnh này, là do tuyển thủ cấp quốc tế chính tay nâng cấp, tính sơ sơ cũng đã không dưới tỷ chín mươi tỷ đồng.”

Sở Kiều Thanh đứng một bên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Điền Thanh là quý tử nhà giàu, chiếc xe của anh ta đúng là hàng hiếm, điều này không thể phủ nhận.”

Nghe được Sở Kiều Thanh cũng đồng ý với mình, đáy mắt Điền Thanh nhất thời lộ ra vẻ đắc ý, dùng gương mặt châm chọc nhìn chăm chăm vào Diệp Phùng: “Em trai, em chuẩn bị lấy cái gì đua với anh đây, chẳng lẽ là Beetle tồi tàn bên cạnh em đó hả? Ha ha…”

“Bằng không, mày qua đây quỳ xuống như con chó giữ nhà, lạy ông đây vài lạy, ông đây không chừng còn sinh lòng từ bi, cho phép mày tùy ý chọn một chiếc xe phía sau tao ra thi đấu.”

Diệp Phùng nhếch miệng cười: “Cái này không cần cậu chủ Điền lo lắng, nhưng mà tôi cần vài phút chuẩn bị.”

“Sao, muốn gọi người đem xe tới cho mày hả? Được thôi, chỉ cần mày chịu chơi theo luật của tao, đừng nói là vài phút, mấy tiếng tao cũng cho mày!”

Điền Thanh một lòng muốn thắng Diệp Phùng, hôm nay, phải làm cho Diệp Phùng mất hết mặt mũi trước mặt Sở Kiều Thanh.

Diệp Phùng bình thản đứng đó, vài phút sau liền thấy vài người mặc đồ công nhân màu cam, tay cầm thùng dụng cụ, vội vã đi về phía bên này.

“Thưa thầy!”

Người đi đầu tiến đến trước mặt Diệp Phùng, lễ phép nói.

Diệp Phùng nhìn về chiếc xe Beetle bên cạnh, hỏi: “Chiếc xe này có thể nâng cấp được không?”

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua chiếc xe, chần chừ hai giây, sau đó gật gật đầu: “Không thành vấn đề!”

“Cần bao lâu?”

“Nửa tiếng là đủ.”

“Vậy giao lại cho mọi người.”

Nói xong, người đàn ông vung tay lên, những người còn lại giúp sức đem xe vào bãi đỗ xe, Điền Thanh có chút hoang mang không hiểu, buộc miệng hỏi: “Thằng nhãi, mày định bày trò gì đây?”

Diệp Phùng hờ hững đáp: “Nâng cấp xe!”

“Cái gì?!”

“Nâng cấp xe!”

Mọi người đều giật mình, sau đó bật cười ha hả!

Điền Thanh cười không ngừng được: “Ha ha….. Mày muốn chọc tao cười chết hả? Nếu như là bậc thầy nâng cấp xe đua, ai mà không có tiếng tăm lừng lẫy? Mày cho là từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó kiếm về đây mấy tên thợ cơ khí như thế này là có thể nâng cấp xe đua hả? Đừng có làm ra vẻ chuyên nghiệp nữa, đến lửa cũng đốt không cháy kia kìa!”

Diệp Phùng không đề ý đến sự châm biếm của bọn họ, chưa đến nửa tiếng sau, chiếc Beetle được đưa từ bãi đỗ xe ra, nhìn sơ qua bên ngoài, có vẻ chẳng khác gì so với ban đầu.

“Thế nào?” Diệp Phùng mở miệng nói.

Người đàn ông lau vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, vừa kiên định gật đầu: “Thầy yên tâm đi, không thành vấn đề!”

“Chúng mày xem tụi nó kìa, sửa cả ngày mà chẳng khác gì ban đầu!”

Điền Thanh dùng ánh mắt như bị bệnh thần kinh nhìn chằm chằm người đàn ông: “Muốn nâng cấp xe đua, không nói đến việc thay đổi toàn bộ linh kiện bên trong, nếu muốn thay đổi một vài bộ phận bên ngoài cần ít nhất mấy tiếng đồng hồ, thậm chí, mất vài ngày cũng là điều bình thường. Con xe này của tao, là tự tay bậc thầy nâng cấp xe đua nức danh châu Âu James tự tay sửa sang, ước chừng ba ngày ba đêm mới hoàn thành!”

“Mày gọi tới đây mấy thằng công nhân, đừng nói với tao là chúng nó đem bánh xe bơm cho căng lên rồi nói là nâng cấp xong rồi đấy nhé.”

Những người có mặt nghe vậy liền cười cợt không ngừng, thế nhưng Sở Kiều Thanh đứng một bên nhìn, sâu thẳm trong đôi mắt yêu kiều ánh lên một tia sáng rực rỡ. Người thầy mà cô ái mộ từ trước đến nay đều có thể nắm chắc phần thắng trong

Diệp Phùng không để ý đến những lời châm chọc kia, thản nhiên mở miệng nói: “Nếu là trận đấu, vậy phải có tiền đặt cược, nếu anh thua thì sao?”

“Tao không bao giờ thua mày đâu!”

Điền Thanh đắc thắng nói.

“Vậy nếu như thua thì…”

“Nếu tao thua, tùy ý mày muốn sao cũng được.”

Điền Thanh có thể thốt ra những lời như thế là bởi vì hắn cho rằng bản thân không thể nào thua được.

“Còn nếu mày thua, thì phải quỳ xuống xin tao tha thứ. Còn nữa, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt Kiều Thanh nữa.”

“Được! Địa điểm?”

Điền Thanh hơi chau mày, nghiêng đầu nói với đàn em đứng kế bên: “Mày tra thử xem gần đây có chỗ nào thích hợp thể đua không?”

Tên đàn em nhanh nhẹn lấy máy tính gõ gõ vài cái, gật đầu nói: “Có!”

“Chỗ nào?”

“Ngoại ô phía Tây, dưới chân núi Biên

Lĩnh!”

Là nơi thường xuyên diễn ra những cuộc đua xe của thành phố, chân núi Biên Lĩnh có một địa thế hiếm gặp, đường gấp khúc quanh co vô cùng, quả thật là nơi thích hợp cho những tay đua chuyên nghiệp so tài.

Nơi đây mỗi ngày đều thu hút vô số người yêu thích đua xe đích đến tụ tập, hơn nữa còn có thông tin thần đua xe có chút danh tiếng Điền Thanh cùng với một tên vô danh tiểu tốt nào đó đến thi đấu, quả thật đã thu hút không ít người yêu đua xe đến để mở mang tầm mắt.

Hai chiếc xe đua được đưa vào đường đua, cuộc so tài còn chưa bắt đầu đã nghe thấy những tiếng cười vang dội.

“Tao không bị hoa mắt đó chứ, Beetle đua với Ferrari? Là ai cho cậu trai trẻ này dũng khí to lớn như thế nhỉ?”

“Chậc chậc, xem ra trận này không có gì đáng xem rồi, chiếc Beetle vốn dĩ không thể so được với chiếc Ferrari.”

Mọi người đều đoán rằng Diệp Phùng sẽ thua, lúc này, vô số tên đàn ông đang ngồi đợi xem kịch bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều chầm chậm tiến đến chiếc Beetle, sau đó, ở trước mắt bao người, bình thản mở cửa ngồi vào bên trong.

Yên lặng vài giây, bỗng một tràn “ồ”

lên kinh ngạc. “Để tao nhìn kỹ xem, vừa rồi tao hoa mắt đúng không?”

“Tại sao em gái xinh đẹp kia lại ngồi vào chiếc Beetle chứ?”

“Thằng nhãi kia có tư cách gì mà dùng chiếc xe tồi tàn đó chở em gái xinh đẹp của tao chứ?”

Tuy rằng cách một lớp cửa kính, nhưng vô số lời bàn tán đó vẫn truyền đến tai Diệp Phùng. Anh bất đắc dĩ nhìn Sở Kiều Thanh đang ngồi bên cạnh, thở dài một tiếng: “Cô sẽ không mang phiền phức đến cho tôi đó chứ?”

Sở Kiều Thanh thắt dây an toàn, ánh mắt giận dỗi nhìn Diệp Phùng: “Thì sao, người con gái yêu anh nhất trên đời này, không thể cùng anh kề vai chiến đấu hả?”

Diệp Phùng nhất thời không biết nói gì, cô gái này sẽ theo anh suốt cuộc đua, nói như vậy không phải là muốn giúp cô suy nghĩ lại về sự an toàn của bản thân sao?

Ở bên cạnh, Điền Thanh nhìn thấy người con gái mình thích lại ngồi bên cạnh người đàn ông khác, trong lòng không khỏi dâng lên đố kị, điên cuồng thiêu đốt lồng ngực. Hai tay chặt lấy vô lăng, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải khiến cho Diệp Phùng trả giá đắt.

“Hai tuyền thủ xin mời vào chỗ!”

Một cô gái xinh đẹp cầm chiếc loa nói lớn, hai chiếc xe chầm chậm tiến đến vạch xuất phát.

Điền Thanh hạ cửa kính xe xuống, vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Phùng: “Thằng nhãi ranh, bây giờ nhận thua còn kịp. Đợi đến lúc anh đây cho mày ngửi khói, lúc đó mới nhận thua thì không dễ nữa đâu.”

Diệp Phùng hờ hững nâng kính xe lên, không thèm liếc Điền Thanh một lần.

Nhìn thấy Diệp Phùng coi thường mình như thế, Điền Thanh bỗng chốc giận đỏ cả mặt, vừa nhìn thấy lá cờ trong tay cô gái kia hạ xuống, Điền Thanh lập tức đạp mạnh chân ga, đề lại một câu khiêu khích: “Diệp Phùng đồ phế vật nhà mày, tao cho mày cảm nhận thế nào gọi là sự tuyệt vọng của tốc độ.”

Sau đó, chiếc Ferrari giống như tia chớp màu đỏ, cùng với âm thanh của tiếng xe vang trời, vận tốc từ không lên đến một trăm cây số chưa đến bốn giây, ầm một tiếng, nghênh ngang phóng đi.

Nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện chiếc Beetle màu hồng với tốc độ như một con ốc sên, chậm chạp khởi hành, trong nháy mắt, anh ta liền bỏ rất xa chiếc xe phía sau.

Khóe môi Điền Thanh bất giác nhếch lên một tia cười cợt: “Đem Beetle ra so tài với Ferrari? Đúng là nực cười! Chiếc xe tồi tàn đó tốc độ nhanh nhất cũng chỉ hai trăm cây là cùng, chiếc xe này của mình sau khi nâng cấp cũng đạt đến bốn trăm cây. Chỉ dựa vào điểm này, trận đua này tao nhất định thắng mày rồi Diệp Phùng.”

Nhìn chiếc xe trước mắt từ từ biến mất, Diệp Phùng không gấp gáp cũng chẳng hoang mang, từ từ khiến cho chiếc xe chạy ổn định trên đường, sau đó chầm chậm gia tăng tốc độ. Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Phùng, Sở Kiều Thanh ngồi bên cạnh không nén được cười duyên một tiếng: “Sao rồi Đế Sư của em, anh đang chuẩn bị nhận thua đó hả? Như thế này quả thật không giống phong cách thường ngày của anh chút nào…”

Diệp Phùng nhíu nhíu mày: “Cuộc đua vừa mới bắt đầu, sao lại gọi là nhận thua được.”

Sở Kiều Thanh không nói gì, chỉ chỉ về phía trước: “Nhưng mà anh không nhận ra sao, xe của Điền Thanh không thấy đâu nữa rồi. Dựa vào tốc độ này của anh, đừng nói là đèn pha phía sau, cho dù là tiếng xe của Điền Thanh cũng không nghe được nữa kìa.”

Diệp Phùng khóe miệng hơi nhếch: “Cô bảo tôi lấy chiếc Beetle này đi đua đường thẳng với Ferrari? Đùa tôi sao! Cho dù tôi chạy đến nỗi chiếc xe rã thành từng mảnh cũng không thể so được với Ferrari.”

Sở Kiều Thanh trừng mắt nhìn người bên cạnh, có chút khó hiểu nói: “Vậy anh…”

Diệp Phùng hờ hững cười: “Không gấp! Cứ để cho anh ta dẫn trước một đoạn đầu tiên đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.