Đế Sư Xuất Sơn

Chương 149: Chương 149




Lúc Diệp Phùng đến Tập đoàn Diệp thị, đã đem tất cả bằng chứng chứng minh Hội Tam Hoàng hãm hại Hà Tố Nghi bày ra trước mặt các cổ đông và quản lý cấp cao. Mọi người nhìn đống bằng chứng rõ ràng trước mắt kia, tất cả đều á khẩu không nói nên lời!

Hà Tố Nghi vui vẻ thưởng cho Diệp Phùng một cái ôm. Những vị cổ đông cùng quản lý cấp cao sau một trận ầm ĩ kia, ai nấy đều cảm thấy xấu hổ, hậm hực bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

“Thật không ngờ là Tổng giám đốc bị oan!”

“Đúng vậy, sáng sớm đã tìm Tổng giám đốc khởi binh hỏi tội, thật sự không nên một chút nào!”

Mọi người đều đang hối hận vì hành động bốc đồng của mình lúc sáng, không ai biết, vị quản lý cấp cao ầm ĩ nhất lúc sáng kia, đã lặng lẽ rời đi đoàn người không một tiếng động.

Bên trong cầu thang tối tắm, bốn bề yên tĩnh vắng lặng, anh ta lấy điện thoại ra gọi đi. Sau khi điện thoại được kết nối liền dùng âm thanh lo lắng nói: “Anh Thiên Tình, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi!”

“Hội Tam Hoàng kia, đã nói hết sự tình ra rồi!”

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh tức giận của Diệp Thiên Linh vang lên: “Tôi đã sớm biết rồi!”

“Hừ! Còn dám tự xưng là băng hội nổi tiếng nhất thủ đô, vậy mà ngay cả một tên giáo viên yếu ớt cũng không xử lý được. Thật sự là một lũ ngu ngốc ăn hại mà!”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tôi thấy, Quản lý Đoạn này, những người sáng sớm nay bị chúng ta xúi giục hiện tại đều sinh ra cảm giác ấy náy đối với Hà Tố Nghi. Nếu như không nắm chắc thời gian để đối phó với bọn họ, chỉ sợ không bao lâu nữa, lòng người của Tập đoàn Diệp Thị chúng ta sẽ sớm bị cô ta mua chuộc sạch sẽ!”

“Anh cho rằng tôi không muốn đối phó với bọn họ hay sao? Hừ! Hiện tại những tài sản còn lại của nhà họ Diệp đột nhiên bị một thế lực nào đó tấn công, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, căn bản tôi không thể nào không để ý đến bên này được!”

“Vậy…Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trên mặt Diệp Thiên Linh đột nhiên hiện lên một tia hung tợn: “Bọn họ không phải còn có một cô con gái năm tuổi hay sao?”

“Vâng, nghe nói là vậy!”

“Đoạn Mạnh, cậu phải ẩn nấp thật tốt, nhất định không được để bại lộ!”

“Bất cứ lúc nào cũng phải chờ sự phân phó của tôi. Không bao lâu nữa, Tập đoàn Diệp Thị sẽ một lần nữa trở về dưới tay nhà họ Diệp. Đến lúc đó, chức vụ Phó Tổng giám đốc chắc chắn sẽ là của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”

“Em biết rồi!”

Thời gian từ từ trôi qua, Tập đoàn Diệp Thị dưới sự lãnh đạo của Hà Tố Nghi, nghiệp vụ dần dần đi vào nề nếp quỹ đạo, lợi nhuận so với năm trước đó cũng được tăng rõ rệt!

Trên mặt Diệp Thiên Linh đột nhiên hiện lên một tia hung tợn: “Bọn họ không phải còn có một cô con gái năm tuổi hay sao?”

“Vâng, nghe nói là vậy!”

“Đoạn Mạnh, cậu phải ẩn nấp thật tốt, nhất định không được để bại lộ!”

“Bất cứ lúc nào cũng phải chờ sự phân phó của tôi. Không bao lâu nữa, Tập đoàn Diệp Thị sẽ một lần nữa trở về dưới tay nhà họ Diệp. Đến lúc đó, chức vụ Phó Tổng giám đốc chắc chắn sẽ là của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”

“Em biết rồi!”

Thời gian từ từ trôi qua, Tập đoàn Diệp Thị dưới sự lãnh đạo của Hà Tố Nghi, nghiệp vụ dần dần đi vào nề nếp quỹ đạo, lợi nhuận so với năm trước đó cũng được tăng rõ rệt!

Ánh mắt Thi Nguyệt sáng lên, lập tức nhào vào trong lòng Hà Tố Nghi. Nhìn thấy con gái, khuôn mặt mệt mỏi của Hà Tố Nghi cũng lộ ra ý cười, đem Thi Nguyệt ôm vào lòng, ôn nhu hỏi: “Bảo bối của mẹ, con có nhớ mẹ không?”

Trên mặt Thi Nguyệt nhất thời lộ ra vẻ đáng thương: “Con đương nhiên là rất nhớ mẹ rồi!”

“Mẹ, mẹ đã thật lâu rồi không có chơi cùng Thi Nguyệt!”

Khuôn mặt Hà Tố Nghi hiện lên vẻ hổ thẹn!

Công việc quá bận rộn liền bỏ bê con gái, mỗi lần Thi Nguyệt còn chưa ngủ dậy cô đã ra khỏi nhà, chờ khi cô trở về thì Thi Nguyệt cũng đã sớm đi ngủ rồi.

Mặc dù ở cùng một nhà, nhưng đã một tháng nay, số lần hai mẹ con họ gặp nhau, có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Cô là Tổng giám đốc phụ trách một công ty, nhưng một tháng nay, cô lại cảm thấy hổ thẹn với chồng và con gái.

“Diệp Phùng, em…”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đẩy cửa bước vào, tươi cười nói: “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, vừa rồi không cần thận đã nghe được cuộc trò chuyện của cô và gia đình.”

“Một tháng này, cô đã thật sự rất vất vả rồi, mọi người cũng đều đã thấy được.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy từ trong áo ra ba tấm vé, đưa cho bọn họ: “Đúng lúc tôi có ba vé vào cửa Công viên Thế Kỷ, hôm nay cô cùng người nhà đều ở đây, không bằng thừa dịp này, cô dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với gia đình đi!”

Hà Nghi liên tục xua tay: “Quản lý Đoạn, tấm lòng của anh tôi xin nhận, nhưng làm sao tôi có thể nhận vé của anh được?”

Đoạn Mạnh cương quyết nhét vé vào tay Hà Tố Nghi: “Tổng giám đốc, vốn dĩ vé vào cửa này tôi mua cho tôi, nhưng chẳng may con tôi lại bị ốm, không thể nào đi được!”

“Nếu hôm nay còn không đi nữa, vé này sẽ hết hạn, bỏ phí lắm. Nếu cô thật sự cảm thấy không ổn thì có thể chuyển lại tiền vé cho tôi!”

Mà ánh mắt Thi Nguyệt ở một bên nhất thời hiện lên một tia hy vọng to lớn: “Mẹ ơi! Đó là vé vào cửa Công viên Thế Kỷ đó!”

“Các bạn ở trong lớp đều nói, nơi đó chơi rất vui nha! Con cũng muốn đi….”

Trong mắt Hà Tố Nghi hiện lên một tia lưỡng lự, mà lúc này Diệp Phùng nhận vé, cười nói: “Quản lý Đoạn, cảm ơn anh, tiền vé vào cửa tôi sẽ chuyển lại cho anh sau!”

“Không sao, không có việc gì!”

Đoạn Mạnh cười thật thà: “Vừa lúc dự án mới cũng coi như đã được xử lý xong, công việc hoàn thiện phía sau đó, cô cứ giao cho chúng tôi làm là được rồi!”

“Tổng giám đốc, cô cứ yên tâm đi chơi với gia đình hôm nay đi!”

Trong ánh mắt mong đợi của Thi Nguyệt và Diệp Phùng, Hà Tố Nghi đành phải gật đầu: “Vậy được rồi, quản lý Đoạn, hôm nay đành phải khiến anh vất vả rồi!”

“Mẹ tốt nhất!”

Thi Nguyệt kinh ngạc vui mừng nhào vào lòng Hà Tố Nghi. Trong ánh mắt của Đoạn Mạnh, một nhà ba người cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Chờ khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất, vẻ thật thà trên mặt Đoạn Mạnh chậm rãi biến thành vẻ u ám!

Anh ta không hề cố kỵ mà ngồi lên ghế Tổng giám đốc trong văn phòng, lấy điện thoại ra, gọi điện nói: “Anh Thiên Tình, dựa inn theo sự sắp xếp của anh, ba tấm vé đó đã được đưa cho bọn họ rồi!”

“Tốt lắm!”

“Đoạn Mạnh, chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ Tập đoàn Diệp Thị thôi nào, bởi vì kế tiếp, chỉ sợ Diệp Phùng bọn họ, không còn tinh lực mà chú ý đến bên này rồi…”

Đến công viên trò chơi, Thi Nguyệt tựa như con chim số lồng, vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ đã lâu mới xuất hiện trên mặt cô bé, Hà Tố Nghi và Diệp Phùng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Mẹ ơi! Ba ơi! Nhìn kìa, là chuột Mickey đó!”

Trùng hợp gặp được màn biểu diễn búp bê trước mắt, Thi Nguyệt hét lên một tiếng, cùng với nhiều bạn nhỏ, lao vào chính giữa đám đông.

“Ai da, con chậm lại chút!”

Nhìn bóng dáng chạy băng băng của Thi Nguyệt, Hà Tố Nghi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ha ha…”

Nhìn con bé cùng búp bê chơi đùa loạn xạ, Diệp Phùng cũng cười theo: “Thật vất vả lắm mới ra ngoài chơi một lần, cứ để cho Thi Nguyệt chơi đùa vui vẻ một chút đi!”

Hà Tố Nghi khẽ bĩu môi, lộ ra một tia đáng yêu dễ thương như con gái: “Hừ! Anh cứ cưng chiều con gái như vậy. Anh xem anh nuông chiều Thi Nguyệt thành cái dạng gì rồi kìa!”

Khóe miệng Diệp Phùng đột nhiên khẽ nhếch lên, cánh tay đột nhiên dùng sức, trực tiếp ôm lấy eo thon của Hà Tố Nghi vào trong lòng, trên mặt lộ nụ cười xấu xa: “Vậy thì, anh cũng nuông chiều em như vậy được không?”

Trước mặt mọi người, động tác thân mật như vậy khiến khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi nhất thời đỏ bừng một mảng!

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu mê người như vậy của cô, hô hấp của Diệp Phùng có chút dồn dập, hướng về đôi môi đỏ mọng dụ hoặc kia, từ từ cúi người xuống.

Hà Tố Nghi “ư” một tiếng, cảm thấy mặt mình nóng bừng, hơi nhắm mắt lại.

Ngay lúc hai người sắp hôn, đột nhiên “bang” một tiếng, một bóng người bất ngờ trực tiếp đụng vào người hai người làm bọn họ không kịp đề phòng. Nếu không phải Diệp Phùng phản ứng kip thời, chỉ sợ cả hai đều té lăn ra đất!

Một chàng trai trẻ mặc quần áo màu xám, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi! Vừa rồi chen chúc đông quá! Không làm hai người bị thương chứ?”

Bản tính Hà Tố Nghi hiền lành, vuốt vuốt tóc, cười nói: “Không sao, chúng tôi không sao.”

Chàng trai trẻ cũng thật thà cười, xoay người muốn rời đi. Đột nhiên, một bàn tay lớn vươn ra năm chặt vai cậu ta.

Âm thanh xa xăm, vang lên bên tai cậu ta: “Người anh em, người thì có thể đi, nhưng đồ của chúng tôi, có phải cũng nên trả lại cho chúng tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.