Đế Sư Xuất Sơn

Chương 154: Chương 154




Mà vào lúc này, thủ đô gần với thành phố Tân Hải, một trong bến cảng lớn nhất toàn quốc, bến cảng Tân Hải, tại một kho hàng không có nổi bật lắm, có một người đang quỳ trên mặt đất, đau khổ xin tha: “Không! Đừng có giết tôi!”

“Mấy người bảo tôi làm việc, tôi cũng đã làm rồi, không có công lao thì cũng phải có khổ lao chứ!

Trong mắt Diệp Thiên Linh không có cảm tình nào, lắp nòng giảm thanh cho súng lục, dứt khoát giơ lên, sau một tiếng vang trầm thấp, một bóng người, nặng nề ngã xuống đất!

Nhìn khuôn mặt không có nhắm mắt kia, nếu như Diệp Phùng có ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đây chính là Vương Cường mà anh đang vất vả tìm kiếm!

Cất súng đi, Diệp Thiên Linh mở miệng nói: “Ngài Hoàng Long, Diệp Phùng đã phái người giới nghiêm toàn bộ thủ đô rồi, vậy chắc hẳn sẽ đến nơi này nhanh thôi!”

“Tôi đã phí rất nhiều công sức để cho mấy người có thể tranh thủ một chút thời gian, việc này không nên chậm trễ, phải nhanh rời đi.”

Một người đàn ông vô cùng cường tráng đi đến, lúc nghe thấy cái tên này, trên mặt lóe lên vẻ khinh thường, nói tiếng phổ thông có chút cứng ngắc, mở miệng nói: “Tôi không biết Diệp Phùng trong miệng cậu là ai!”

“Thế nhưng ở trước mặt của hội Thương Long tôi, cũng không đáng nhắc đến!”

“Ngài Diệp, cậu yên tâm đi, hội Thương Long của bọn tôi, vô cùng coi trọng chữ tín!”

“Nếu đã nhận tiền của cậu, vậy tất nhiên sẽ xử lý chuyện của cô ổn thỏa!”

“Ngài Hoàng Long, tôi biết hội Thương long của các anh rất lợi hại, nhưng dù sao thì ở đây cũng là Thiên Triều, một khi bị Diệp Phùng để ý tới, anh bắt con gái của anh ta, cũng là một phiền phức lớn! Coi như là tôi van xinh anh đi, anh cũng nhanh chóng rời đi đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên Linh lo lắng như vậy, khinh bỉ trong mắt Hoàng Long càng tăng thêm: “Người Thiên Triều thật sự là nhát gan!”

“Được rồi, xem số tiền này, đêm nay chúng ta sẽ rời bến!”

Không để ý đến vẻ coi thường của Hoàng Long, trên mặt Diệp Thiên Linh lóe lên một tia sáng rồi biến mất!

Người là do hội Thương Long bắt đi, chỉ cần bọn họ rời khỏi Thiên Triều, đó chẳng khác gì là cá vào biển rộng, cho dù Diệp Phùng muốn tìm, cũng phải phí không ít công sức!

Hơn nữa, coi như lúc đó có tìm thấy, đứa nhỏ kia nhất định sẽ không sống sót được, đến lúc đó, mượn dao giết người, khiến cho Diệp Phùng và hội Thương Long đối chọi với nhau, hơn nữa hai người tốt nhất là nên lưỡng bại câu thương, vậy việc mình làm, cũng sẽ không có người nào biết!

Đêm khuya lạnh lẽo, một con tàu chở hàng không có bật ánh đèn nào cả, độ nhiên có một tiếng còi hơi kêu to, mỏ neo đã được nhấc lên, tàu chở hàng chậm rãi rời cảng, nhìn con tàu dần dần rời khỏi bến cảng, trên mặt Diệp Thiên Linh, cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười yên tâm.

Nhưng mà, đột nhiên lại xảy ra dị biến!

Bên tai chỉ nghe một tiếng ầm, một đường sáng mang theo tia lửa bay vèo qua trước mắt mình, chỉ thấy một tia sáng lộng lẫy, khoang khởi động của con tàu chở hàng lập tức bị thủng một lỗ to, không có một tiếng động nào.

Quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Diệp Thiên Linh vô cùng hoảng sợ, Diệp Phùng ném khẩu bazooka ở trong tay xuống, sải bước đi đến.

Đêm lạnh, giọng lại càng lại: “Cậu cả Diệp, thật là khéo nha, ban đêm gió lớn này, ông định đi đâu vậy?”

“Diệp… Diệp Phùng! Sao mày lại ở chỗ này vậy?”

Nhìn thấy Diệp Phùng xuất hiện, trên khuôn mặt của Diệp Thiên Linh toàn là sợ hãi, rít lên một tiếng rồi lùi về phía sau!

Diệp Phùng cười khinh bỉ nhìn ông ta: “Ồ? Cậu cả Diệp nhìn thấy tôi, giống như là rất kinh ngạc nha, không đúng, biểu cảm này, đã không thể gọi là kinh ngạc nữa rồi, càng giống như là sợ hãi..”

Diệp Phùng chậm rãi đi về phía Diệp Thiên Linh, mãi đến khi cách ông ta ba bước, trên mặt, xuất hiện vẻ lạnh lẽo: “Diệp Thiên Linh, ông đang sợ cái gì sao?”

Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Thiên Linh lập tức chảy ra, trên mặt lộ ra một nụ cười cứng ngắc: “Không có… không có gì…”

“Tao… tao sao có thể sợ chứ!”

“Là ai? Ai dám làm nổ tàu chở hàng của tao hả?”

Đột nhiên, có một âm thanh mang theo lửa giận ngút trời từ phía sau vang lên, sau đó, một đám người lao ra, bao vây lấy Diệp Phùng!

Theo sau, là Hoàng Long vốn dĩ nên rời đi, vậy mà lại quay lại!

Hai mắt Diệp Thiên Linh lập tức tối sầm lại!

Hoàng Long, có phải anh bị thiểu năng trí tuệ không hả!

Đã đi rồi, còn quay trở lại làm cái gì? Sợ Diệp Phùng không tìm được anh hả?

Khi nhìn thấy Hoàng Long nổi giận đùng đùng, Diệp Phùng đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mỉm cười: “Đây là tàu chở hàng của anh?”

“Là tàu chở hàng của tôi, thì làm sao?”

“Thì cũng chả có chuyện gì lớn, để tôi khám xét một chút, nếu như không có người tôi cần tìm, vậy thì tôi sẽ đền cho anh một cái tàu chở hàng mới tinh!”

“Khám xét?”

Hoàng Long đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra vẻ khinh thường: “Mày là cái thá gì, cũng xứng khám xét tàu hàng của tao sao?”

Giọng nói của Diệp Phùng lập tức lạnh xuống: “Ý anh là, không đồng ý sao?”

“Ha ha…”

Hoàng Long đột nhiên cười ha ha: “Thằng nhóc, đầu mày có phải bị hỏng rồi không?”

“Ông đây nói cho mày biết, mặc kệ mày ngu thật hay là giả ngu, mày phá hỏng tàu của tao, bây giờ, tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi ông đây, sau đó đền bù bảy trăm nghìn đô, chuyện này, tao có thể tha thứ cho mày!”

“Mày bảo tao quỳ xuống?”

Diệp Phùng giống như là nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, cười lớn lên, nụ cười ở trên mặt, cực kỳ xán lạn!

Mà Hoàng Long lại giống như như là bị mỉa mai vậy, lập tức thẹn quá hóa giận: “Im miệng! Không cho cười!”

“Nếu như mày không có quỳ xuống xin lỗi tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày phải hối hận!”

Ánh mắt của Diệp Phùng hơi ngưng lại: “Mày đang uy hiếp tao sao?”

Trong mắt Hoàng Long, lập tức xuất hiện vẻ khinh thường!

“Uy hiếp mày thì làm sao chứ, mày biết ông đây là ai không?”

“Tao cho mày biết, thế lực của hội Thương Long bọn tao trải rộng trên khắp toàn quốc, danh tiếng lừng lẫy!”

“Còn có một ít tổng thống của tiểu quốc gia thấy ông đây đều phải cung kính, càng nói gì mày là một tên bình thường?”

“Ông đây nói cho mày biết, hôm nay nếu mày không có quỳ xuống cho tao, ông đây sẽ ném mày xuống biển cho cá ăn!”

Nghe Hoàng Long vênh váo kiêu ngạo nói, Diệp Phùng dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn gã ta, sau đó chỉ vào đầu của mình, mở miệng nói: “Chỗ này của mày, có phải có vấn đề gì không?”

“Có bệnh thì đừng có kéo dài, nhanh đến bệnh viện khám não đi!”

“Thằng khốn!”

Hoàng Long quát lớn, lập tức đã bị Diệp Phùng chọc giận đánh mất đi lý trí: “Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”

“Nhân vật đứng thứ ba của hội Thương Long, Hoàng Long!”

Không biết gã ta từ đâu lại có vẻ tự cho mình hơn hẳn người khác nồng nặc, Diệp Phùng trực tiếp không còn gì để nói: “Cho nên, thì làm sao chứ?”

“Mày…”

“Thật sự là tức chết tao rồi, đến vả miệng nó cho tao!”

Đối mặt với sai bảo của Hoàng Long, bên cạnh Hoàng Long, bỗng nhiên lại có thêm hai người đàn ông da đen vạm vỡ, từng người từng người giống như là tiêm máu gà vậy, gào lên rồi xuống về phía của Diệp Phùng!

Đáy mắt của Diệp Phùng, xuất hiện vẻ khinh thường, sau đó sải bước đi đến!

Rầm rầm rầm!

Âm thanh kêu lên thảm thiết, ở trong đêm tính lặng này nghe cực kỳ vang dội!

Mùi máu tanh nồng nặc, tràn ngập khắp nơi, tất cả những người đàn ông vạm vỡ ngã xuống đất, vậy mà không ai có thể đánh quá một hiệp với Diệp Phùng!

Sau đó, trong ánh mắt của Hoàng Long xuất hiện sợ hãi, Diệp Phùng từng bước từng bước đi về phía gã ta, vẫn luôn cách gã ta chưa đến một bước, dừng lại.

“Mày… Mày muốn làm gì?”

Hoàng Long nuốt một ngụm nước bọt, gã ta chủ yếu phụ trách chuyện làm ăn của hội Thương Long, mặc dù cao to vạm vỡ, thế nhưng mà sức mạnh của gã ta chỉ có thể đánh được năm tên cặn bã mà thôi…

Nhưng mà, lòng tự trọng mạnh mẽ chống đỡ, gã ta vẫn cứng rắn mở miệng nói: “Tao là nhân vật lớn ở hội Thương Long…’ Bốp!

Diệp Phùng mặt không cảm xúc, giơ tay lên tát một cái!

Hoàng Long bối rối!

Mình bị đánh rồi?

Bản thân mình cao quý như vậy, đi đến đâu cũng đều coi như là khách quý, vậy mà bị người khác đánh sao?

“Mày lại dám đánh cao quý…’ Bốp!

Mặt không cảm xúc tát cái nữa!

“Mày “Bốp!

“Tao…

Bốp!

Sau khi ăn mấy cái tát, Hoàng Long liên tục lui về phía sau, cuối cùng bưng khuôn mặt đã sưng phù lên như cái đầu heo, lý trí cuối cùng, cũng hoàn toàn biến mất!

Gã ta nhìn Diệp Phùng, trong nháy mắt xuất hiện lửa giận hừng hực, khàn giọng gầm gừ, vang vọng cả trời: “A a al Mày đã hoàn toàn chọc giận tao rồi!”

“Hôm nay. Mày nhất định phải chết!”

“Người của hội Thương Long, ra hết đi cho tao!”

Răng rắc!

Một âm thanh đồng đều, đột nhiên vang lên!

Nhìn bóng tối vô tận, trong mắt Diệp Phùng, không chỉ xuất hiện vẻ sợ hãi, ngược lại còn chậm rãi xuất hiện một độ cong: “Cuối cùng, cũng không nhịn được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.