Đế Sư Xuất Sơn

Chương 155: Chương 155




Hoàng Long chỉ vào toàn bộ bến cảng rồi tự hào nói: “Nơi này, có cả ba trăm cao thủ của hội Thương Long tao, trang bị đầy đủ, từ chỗ mày không thể nhìn thấy, miễn là có hơn mười nòng súng chĩa vào đầu mày, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, ngay lập tức mày sẽ bị đánh thành sàng!”

Nói xong, trên mặt gã ta hiện lên nụ cười hung ác: “Mày bây giờ, còn lấy được cái gì để đấu với tao?”

Diệp Phùng giả bộ lộ ra biểu cảm sợ hãi, chẳng qua trong mắt vẫn có ý cười, lại còn càng lúc càng nhiều: “Ba trăm cao thủ? Tôi sợ quá! Ngài Hoàng Long, ngài có thể thả tôi ra được không?”

Hoàng Long cười lớn, trên khuôn mặt mang vẻ kiêu ngạo liều lĩnh: “Hiện tại đã biết sợ rồi? Mày vừa mới kiêu ngạo lắm mà?”

“Bây giờ tao ra lệnh cho mày! Quỳ xuống cho tao!”

“Nếu mày biểu hiện tốt, có lẽ tao còn có thể tỏ lòng nhân từ, giữ lại mạng cho mày!”

“Ha ha..”

Diệp Phùng dùng ánh mắt khinh thường kẻ ngu xuẩn quét người gã ta từ trên xuống dưới, cười nói: “Hở một tí là lại cứ thích bắt người ta quỳ xuống. Chẳng lẽ ngày thường mày quỳ lâu rồi, đã thành thói quen?”

Đối diện với những lời giễu cợt sắc bén của Diệp Phùng, đôi mắt của Hoàng Long đỏ bừng, giận dữ hét lên: “Người thiên triều đã hèn mọn mà còn tự đại, mày đây là đang tìm chết!”

Diệp Phùng ngạo nghễ cười: “Tao đúng là đang tìm cái chết đấy, mày làm được gì nào?”

“Ha ha…”

Hoàng Long đột nhiên bật cười, đứng lên: “Nghe Diệp Thiên Linh nói, mày được gọi là Đế sư Thiên Triều, là nhân vật giỏi giang biết bao nhiêu!”

“Nhưng hôm nay nhìn thấy, mày chẳng qua cũng chỉ là một kẻ to lớn mà ngu xuẩn, không có đầu óc thôi!”

“Chẳng lẽ mày không hiểu rõ tình huống hiện tại là thế nào sao?

“Dùng một câu nói cổ ở đất nước của bọn mày mà nói, gọi người là kẻ mổ cá, tao làm thịt cá, mày vẫn còn cao ngạo như vậy, tao đây sẽ đánh mày tới lúc mày phải cúi đầu khuất phục!”

Nói xong hai mắt đỏ lên, chợt gào to một tiếng: “Bắn!”

“Bắn gãy hai cái xương bánh chè của hắn cho ta!”

Bang bang!

Hai viên đạn rít lên, xé rách không khí, sau đó một tiếng hét thảm nhất thời cắt ngang màn đêm yên tĩnh, Hoàng Long “bịch bịch té lăn xuống đất, xương bánh chè trên hai chân bị bắn vỡ ngay khi gã ta còn đang sống, máu tươi đầm đìa!

“Chậc chậc…”

Diệp Phùng chậm rãi đi tới bên người gã ta, từ trên cao nhìn xuống: “Hoàng Long, kỹ thuật bắn súng của ba trăm vị cao thủ này của mày hình như có chút không được chuẩn xác lắm!”

“Bằng không thì chúng ta thử lại một lần nữa, có điều lần này đừng bắn đầu gối mà sang chỗ khác thử xem, ví dụ như là, đầu chẳng hạn!” Lúc giọng nói truyền đến, cả người Hoàng Long run lên, trên mặt lập tức lộ ra ánh mắt sợ hãi!

Gã ta cũng không phải là kẻ ngốc, gã ta biết rất rõ thực lực của những cao thủ đang âm thầm mai phục là như thế nào!

Cho dù có thể bắn lệch, nhưng tuyệt đối sẽ không bắn đến người mình!

Như vậy thì chỉ còn có duy nhất một cách giải thích, đó là những người đang mai phục trong bóng tối kia từ lâu đã không còn là người của gã ta nữa!

Thế không phải của mình, còn có thể là của ai?

Nghĩ đến đây, tầm mắt của gã ta không khỏi nhìn về phía Diệp Phùng, trên mặt bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh!

Đó chính là ba trăm cao thủ bậc nhất của hội Thương Long, mỗi một người đều là cao thủ lấy một chọi ba, giữa lúc im hơi lặng tiếng như vậy, lại biến mất hết rồi?

Diệp Phùng rốt cuộc đã mang theo nhóm người đáng sợ đến mức nào!

Quả nhiên, có tiếng bước chân nặng nề và mạnh mẽ vang lên từ phía sau lưng, sau đó, năm trăm tinh cao thủ bậc nhất trang bị đầy đủ xếp hàng ngay ngắn đứng phía sau Diệp Phùng, thậm chí không ít người, còn có máu tươi đang nóng trên người, sát khí ngút trời, như thể muốn chọc thủng màn đêm tối đen này!

Thiết Chinh Nhạc tiến tới phía trước, nửa người nhuốm máu tươi, nhếch miệng cười: “Thầy, toàn bộ kẻ địch đã bị xóa sổ sạch sẽ, không chừa lại một tên nào!”

“Cái gì?”

Hoàng Long kinh ngạc nói: “Vậy là tất cả ba trăm cao thủ của hội Thương Long tao đã bị bọn mày bắt hết?”

Thiết Chinh Nhạc nhìn sang gã ta, con ngươi nham hiểm và tàn bạo lóe lên sát khí khát máu, mặc dù là đang cười, nhưng tiếng cười ấy lại lạnh lẽo như ma quỷ dưới địa ngục. Đối với những phần tử giúp nước khác làm trái luật thế này, thân là chiến thần Thiên Triều, quả thật trong lòng rất chán ghét…

“Hình như mày nghe không hiểu những lời tao nói thì phải!”

“Tao nói là đã xóa sổ, là xóa sổ không chừa một tên nào!”

“Giống như pháo hoa, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không còn lại chút dấu vết gì!”

Đột nhiên rùng mình, cả người ớn lạnh, từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu!

Tất cả đều… đều đã chết?

Tổng cộng ba trăm người, không hề nghe thấy động tĩnh gì, vậy mà đã chết rồi?

Gã ta sợ! Gã ta thực sự sợ hãi!

Giờ phút này, trong mắt gã ta, Diệp Phùng chính là một con ác quỷ sống giữa xã hội loài người!

Nhìn thấy bóng dáng từng bước đi về phía mình, Hoàng Long đột nhiên run rẩy: “Mày… mày đừng qua đây!”

“Tao nói cho mày biết! Trong hội Thương Long vẫn còn có không dưới tám trăm người, đang hết sức chạy đến đây rồi. Tao là nhân vật số ba trong hội Thương Long. Nếu mày dám làm gì tao, hội Thương Long nhất định sẽ không tha cho mày!”

Diệp Phùng dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu: “Còn có tám trăm người?”

Trông thấy dáng vẻ này của anh, Hoàng Long tưởng rằng anh đang sợ hãi, sắc mặt nhất thời khôi phục vẻ kiêu ngạo lúc trước: “Đúng vậy! Tám trăm người trang bị đầy đủ!”

“Tao nói cho mày biết! Tốt nhất là nên lễ phép với tao một chút, nếu không, đợi đến khi đội ngũ đại quân của tao tới, sẽ khiến mày khổ sở!”

“Đại quân của mày, e rằng cả đời này cũng không đến được!”

Một giọng nói u ám khác vang lên, trong bóng tối, một bóng người bước ra, cả người đẫm máu, đi tới trước mặt Diệp Phùng, quỳ một gối xuống: “Học trò Cố Trọng Cung, tới gặp mặt thây!”

Học trò thứ mười lăm của Đế sư, chiến thân phương nam, Cố Trọng Cung!

“Học trò đang trên đường tìm kiếm đàn em thì trùng hợp gặp phải một con tàu từ nước ngoài chở một lượng lớn vũ khí, đã thương lượng nhưng không có kết quả, cho nên xung đột rồi tuyên chiến!”

“Lang ky phương nam cân nhắc không gây tổn hại cho bất kỳ ai, đã tiêu diệt hết toàn bộ tám trăm quân địch! Qua kiểm tra, con tàu đó đúng là thuộc về sản nghiệp của cờ hiệu hội Thương Long!”

Hoàng Long run run chỉ vào Cố Trọng Cung: “Mày đã giết hết tất cả người của bọn tao?”

“Mày… mày thật sự là ác quỷ, vô cớ, giết hại người nước ngoài, tao… tao phải lên tòa án thế giới tố cáo bọn mày!”

Cố Trọng Cung nhìn gã ta, cười một cách ghê sợ: “Tố cáo bọn tao? Chẳng lẽ mày còn chưa từng nghe qua một câu nói cổ của thiên triều bọn tao sao?”

“Bọn man rợ nước ngoài, dám gây rối với người thiên triều ta, dù xa đến đâu cũng phải giết!”

“Còn có… mày cho rằng, sau chuyện ngày hôm nay, mày vẫn có cơ hội còn sống để nói ra sao?”

Âmf Sắc mặt Hoàng Long tái nhợt, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, cả người run cầm cập!

Diệp Phùng dời tâm mắt khỏi gã ta, hướng về phía Diệp Thiên Linh, bị ánh mắt của anh nhìn đến, Diệp Thiên Linh vô thức run lên, người tiến lên trước, khóe miệng hơi cong lên: “Diệp Thiên Linh, ông có thể nói cho tôi biết, đêm hôm khuya khoắt, vì sao ông và người của hội Thương Long lại ở cùng nhau? “

“Và trên con thuyền kia, đang chở cái gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.