Đế Sư Xuất Sơn

Chương 503: Chương 503




Gấp rút lên đường, rất nhanh đã đi đến trụ sở của mỏ dầu Tháp Lí.

Đã nhận được thông báo từ lâu, cả mỏ dầu đã bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.

Người làm dẫn Diệp Phùng đến trước mặt một người da trắng cao lớn, nói nhỏ bên tại ông ta vài câu, sau đó, vẻ mặt của người đàn ông da trắng thay đổi, biểu cảm lập tức trở nên cung kính, ôm quyền vái lạy Diệp Phùng: “Xin chào Anh Diệp, tôi tên là Hasa, là người phụ trách của mỏ dầu Tháp Lí”

Diệp Phùng khẽ gật đầu, tiếp theo ánh mắt anh từ từ lướt qua xung quanh. Diện tích của mỏ dầu này rất lớn, mắt nhìn sang, không dưới mấy trăm giếng mỏ đang hoạt động.

Nhưng mà những công nhân theo ngày thường đáng lẽ phải đang bận rộn làm việc, lúc này ngay cả một cái bóng cũng không thấy, thay vào đó là hơn một trăm chiến sĩ tay cầm súng, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Nhìn thấy khung cảnh này, Diệp Phùng hơi nhíu mày lại: “Trước mắt lực lượng bảo vệ trụ sở chỉ có vài người như này sao?”

Trên gương mặt Hasa xẹt qua một tia đẳng chát: “Đây là mỏ dầu của Tam vương tử, ở Á Rập, bình thường căn bản sẽ không xảy ra chuyện! Đám người chúng tôi, cũng chỉ là công nhân bảo vệ mỏ dầu mà thôi, bảo vệ mỏ dầu tránh khỏi cuộc tấn công của quân khủng bố liều chết. Nhưng ai mà ngờ được, chiến tranhđến nhanh quá!

“Chúng tôi vừa nhận được thông tin mới nhất, quân đội đại vương tử Trát Mộc Lí, đã cách mỏ dầu không đến 300km, ở nơi sa mạc Gobi hẻo lánh không người này, 300km, cũng chỉ cần chưa đến hai tiếng mà thôi!”

“Hiện tại các ông có bao nhiêu người?”

“Lực lượng vũ trang bảo vệ có chín mươi tám người, trong đó sáu mươi người có vũ khí”

“Nhưng, nhân viên làm việc trong khu mỏ lại có khoảng hơn hai trăm người!”

“Đối phương đến quá nhanh, bọn họ cơ bản là không kịp rút lui.”

“Trong số những công nhân đó, còn có rất nhiều chuyên gia liên quan đến nghiên cứu dầu mỏ, bọn họ mới phải là nhân vật quan trọng quý giá nhất ở đây.”“Nếu như đề cho Đại vương tử cướp mất mỏ dầu và nhân viên, bọn họ hoàn toàn có thể không ngần ngại mà lại tiếp tục vận chuyển hết mỏ dầu Tháp Li đi, đây mới là chuyện phiền phức nhất

Diệp Phùng hơi gật đầu, tuy Hasa nhìn có vẻ cao lớn vạm vỡ, nhưng mà ông ta phân tích lại rất hợp lý và logic.

Ở Ả Rập, sản nghiệp của Đại vương tử chủ yếu là đá quý và các loại mỏ quặng, Tam vương tử lại nằm giữ gần 70% tài nguyên đầu mó.

Nếu như là lúc bình thường, mặc kệ là mỏ quặng hay là mỏ dầu, đều là những ngành sản xuất mang lại lợi nhuận kếch xù, nhưng một khi xảy ra chiến tranh, vậy giá trị của dầu mỏ, không thể nghi ngờ là đã cao còn cao hơn.

Vốn dĩ Trát Mộc Lí không chiếm ưu thế trênphương diện dầu thô, nếu như để cho anh ta thành công chiếm được mỏ dầu Tháp Lí và những chuyên gia này, rất nhanh là có thể bù lại sở đoản duy nhất này.

Mà sau khi Trát Mộc Lí tổn thất về dầu mỏ, thực lực của anh ta tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng, tiếp tục kéo dài xuống, vốn dĩ thế lực của hai người ngang nhau, rất có thể sẽ bởi vì mỏ dầu Tháp Lí mà xảy ra tình thế nghiêng về một bên

Sau khi ý thức được tình hình nguy cấp, giọng nói của Diệp Phùng cũng trở nên ngưng trọng hơn: “Đối phương có bao nhiêu người?”

Hasa trả lời: “Chúng tôi sử dụng máy bay không người lái đi điều tra, chỉ tính xe vận tải cải trang thành máy phóng tên lửa đã không dưới hai mươi chiếc, quân bảo vệ khoảng

chừng ít nhất cũng có hơn năm trăm người!””Hơn nữa, tôi còn nhận ra một tên thủ lĩnh trong số đó, đúng là thủ lĩnh của một tổ chức dong binh đoàn lớn ở khu hỗn loạn, là đội trưởng của Dong binh đoàn Huyết Nguyệt

“Dong binh đoàn Huyết Nguyệt rất nổi tiếng ở khu hỗn loạn, đảm người dưới trướng đều nổi tiếng hung hãn, đừng nói là hiện tại nhân lực hai bên không tương đương, cho dù là số người của hai bên xấp xỉ nhau, những người của bên ta, cũng không phải là đối thủ của Dong binh đoàn Huyết Nguyệt

Không trách trong lời nói của Hasa đầy bi quan, xem xét tình hình trước mắt, hai bên căn bản là không thể so sánh.

Chỉ là, Diệp Phùng trái lại không có một chút lay động, mà lại đi đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Cả khu dầu mỏ được xây dựng trong hoangmạc, ánh mắt nhìn đến đâu cũng chỉ có khung cảnh sa mạc mờ mịt, cơ bản là không có vật che chắn.

Cũng có thể nói rằng, đối phương cơ bản là không cần bất kỳ chiến lược gì, chỉ cần dựa vào ưu thế chiến đấu tuyệt đối về hỏa lực tiến hành xung kích, tất cả mọi người ở đây đều trở thành bia ngắm!

Đột nhiên, trong đầu Diệp Phùng lóe lên một suy nghĩ, tiếp đó, trên gương mặt anh hiện lên một nụ cười bình tĩnh

Trong lòng anh đã có kế hoạch rồi!

Tiếp theo, anh mở miệng nói: “Đội trưởng Hasa, trong khu mỏ có xe đẩy không?”

Hasa bỗng sửng sốt: “Xe đẩy?”

Mặc dù không biết tại sao Diệp Phùng bất chợt hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thực trả lời:“Có! Có một số mỏ cần công nhân phải tự mình tiến vào quặng mỏ khai thác, cho nên trong khu mỏ, số lượng xe đẩy là nhiều nhất

“Hay làm! Đầu tiên chọn ra ba đến bốn người, cùng tôi đi ra ngoài tầm ba dặm, đi đón tiếp những vị khách của chúng ta!”

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy, Hasa không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng nói: “Anh Diệp, nếu như chúng ta dựa vào mỏ dầu để phòng thủ, đối phương có khả năng sẽ kiêng dè một chút, bởi vì nếu như đạn lạc không cẩn thận bắn vào mỏ đầu thì sẽ dẫn đến nổ tung, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị thương.

“Dưới tình hình đó, chúng ta tốt xấu còn có một chút sức lực!

“Nhưng mà nếu như cách khu mỏ ba dặm, không chỉ e là đến hai dặm thôi, đó chính là một vùng hoang mạc mờ mịt, chúng ta hoàn toàn chính là bia ngắm bắn bại lộ trước nòng súng của quân địch, cơ bản là không có hy vọng chiến thắng!”

Nghe xong lời ông ta nói, Diệp Phùng lại thản nhiên mỉm cười: “Ông cảm thấy tôi là người tự đi tìm chết sao?”

“Những người còn lại, nghe theo lời tôi mà làm…

Sau đó, Diệp Phùng nói hết kế hoạch của mình ra, sau khi nghe xong, hai con mắt của Hasa trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc: “Làm như vậy thật sự được không?”

“Ha ha, binh pháp của nước tôi, từ trước đến nay là như thật mà giả, như có như không, người man di ngoại tộc làm sao có thể hiểu được thâm ảo trong đó?” Nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của Diệp Phùng, Hasa cũng cắn răng gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi cùng ngài!”

“Ngài là khách mời quan trong nhất của Tam vương tử điện hạ, tôi tuyệt đối không thể nhìn ngài xảy ra bất kỳ thương tổn nào trước mắt tôi!”

Câu nói này thể hiện rất rõ ràng hàm ý trong đó!

Nếu như là kết cục phải chết, tôi cũng nhất

định sẽ chết trước mặt ngài!

Diệp Phùng tán thưởng nhìn sang ông ta, nhẹ nhàng gật đầu.

Muốn biết chủ thế nào thì phải xem người làm, Hasa trung thành tuyệt đối với Tam vương tử như vậy, có thể nhìn thấy được, chủ nhân của anh tâm cũng là một chủ nhân tốtMà giờ phút này, dưới ánh mặt trời chói chang, gần hai mươi chiếc xe bán tải vũ trang chạy rầm rập trên sa mạc

Trên khung xe bán tải là một nhóm đàn ông hung ác, tay cầm súng AK, tiếng cười điên cuồng, vang vọng trong hoang mạc

Trong chiếc xe đi đầu, một người đàn ông da đen, gương mặt dữ tợn, nhìn về phương xa lờ mờ đã có thể thấy được tháp dầu mỏ Tháp Lí, trong mắt xoẹt qua một tia toan tính

Kẻ này, chính là thủ lĩnh dẫn quân, đội trưởng của Dong binh đoàn Huyết Nguyệt, Lợi Long!

“Lão đại! Con mẹ nó vẫn là tên Đại vương tử Ả Rập này lắm tiền, chỉ có chút chuyện cỏn con thôi mà tùy tiện quăng ba mươi triệu đô!”

“Có số tiền này, chúng ta lại lôi kéo thêmmột đám người mới, còn có thể thay trang bị tân tiến hơn, nói không chắc, còn có thể cạnh tranh vị trí số một với Dong binh đoàn Overlord của Vương Khinh Lâm!”

“Đừng sơ ý!”

“Chiến tranh, luôn luôn tràn ngập biến số!”

“Dong binh đoàn Huyết Nguyệt của chúng ta có thể đi đến hiện tại, ngoại trừ không sợ chết ra, càng nhiều hơn là biết cẩn thận và bình tĩnh!”

“Vâng vâng lão đại, anh nói đúng!”

Nhưng mà hiển nhiên gã tay sai này cũng không nghe lọt tai, dù sao thì theo thông tin tình báo của Đại vương tử cung cấp, đối phương chỉ có tầm một trăm người, nhưng lại không có viện trợ

Nói đây là một cuộc chiến tranh, chẳngbằng nói đây là một cuộc nghiền ép của một bên lên một bên khác!

Tiếp theo, gã tay sai lấy một tấm ảnh từ trong lòng ra, người trong ảnh là một người châu á trẻ tuổi, tay sai duỗi tay lau qua bức ảnh, không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Lão đại, anh nói chàng trai người châu Á này đến đây là có nguyên nhân gì?”

“Đại vương tử thế mà lại nói nếu như có thể lấy được đầu của anh ta, sẽ cho chúng ta thêm ba mươi triệu!”

“Một mình anh ta, chẳng lẽ có thể đáng giá bằng cả một mỏ dầu hay sao?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên, xe phanh gấp lại, gã cấp dưới không kịp bám chắc, suýt chút nữa thì đập vào kính chắn gió!

Không đợi anh ta mở miệng chửi tài xế, đãthấy vẻ mặt của thủ lĩnh trở nên nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Anh ta tò mò nhìn theo, chỉ thấy cách xe khoảng hai trăm mét về phía trước, có bày một chiếc ghế nằm, một cái dù che nắng, trên chiếc bàn bên cạnh còn đặt nước ép và đồ ăn vặt.

Trên ghế là một người đang nằm thảnh thơi trên đó, hai bên là hai vệ sĩ mang theo súng, nhìn có vẻ như là đang nghỉ mát

Khoan đã!

Tại sao người nằm trên ghế kia nhìn có vẻ quen quen thế?

Tay sai nhìn người nọ lại nhìn tấm ảnh trên tay, đồng tử bỗng co rụt lại!

Là người đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.