Đế Sư Xuất Sơn

Chương 504: Chương 504




“Lão. Lão đại, anh nhìn kìa.

Tên thuộc hạ há hốc mồm ra có chút không tin, sau đó vội vàng đưa tấm ảnh trong tay cho người kia xem.

Lợi Long cầm lấy so sánh một chút, sau đó đôi mắt co rút lại.

“Là anh ta ư?”

“Ba mươi triệu đô, ba mươi triệu đô đó haha”

Sau khi đã khôi phục lại được cú sốc ban đầu thì ánh mắt của tên thuộc hạ nhìn Diệp Phùng thể hiện ra sự tham lam. Như kiểu người ở phía trước không phải là một con người mà chính là một đống tiền giấy màu đỏ.

“Ha ha, không ngờ rằng kiếm tiền lại dễ như thể ba mươi triệu đô lại đưa tới trước mặt chúng ta như thế, xem ra ông trời đang giúp dong binh đoàn Hắc Nguyệt chúng ta mà.”

Tên thuộc hạ liếm khỏe mỗi, trong đôi mắt lóe lên tia khát máu: “Lão đại, anh cứ ngồi đây thôi để tôi mang mấy anh em tới lấy đầu anh ta đem về cho anh.”

Nói xong anh ta mở cửa xe ra muốn đi xuống xe. Lúc này một cánh tay một nhiên lôi anh ta lại, ánh mắt của Lợi Long vẫn luôn nhìn chăm chăm lên người Diệp Phùng không hề rời đi, giọng nói có chút ngưng đọng lại: “Nói với các anh em rằng phải chuẩn bị tốt mọi thứ nếu như không có mệnh lệnh của tôi thì khôngđược động thủ.

“Cái gì cơ?”

Tên thuộc hạ gấp gáp nói: “Lão đại, đổi phương tổng cộng chỉ có năm người thôi.”

“Tôi dẫn theo mười anh em đi, đảm bảo bọn chúng xong đời luôn.”

Ngu ngốc!”

Lợi Long trừng mắt nhìn tên thuộc hạ rồi mới mở miệng nói: “Người này là người mà đại vương tử Ả Rập bỏ ra ba mươi triệu đô để mua mạng anh ta, mày cho rằng anh ta là tên ngốc sao?”

“Rõ ràng biết chúng ta tới đây để giết anh ta mà vẫn còn không chút sợ hãi nào nằm đó đợi chúng ta tới giết à?”

Nghe anh ta nói như thế thì tên thuộc hạ hơisững người một chút, nghĩ ngợi gì đó dường như cũng đã hiểu được cái đạo lý này.

Anh ta gãi đầu sau đó lại nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?”

“Các cụ ngày xưa có câu, nếu mọi chuyện xảy ra không theo lẽ thường thì chắc chắn chính là có quỷ. Người Phương Đông bọn họ, từ trước tới nay luôn thích chơi mấy trò âm mưu và thủ đoạn, không cần phải hoảng sợ đâu, trước hết hãy nắm bắt thông tin của anh ta đã.”

Nói xong anh ta kéo cửa xe đi xuống dưới, sau đó tất cả dong binh đoàn cũng cùng lúc xuống theo đứng hết ở phía sau lưng Lợi Long. Từ góc độ của Diệp Phùng nhìn sang thì thấy đầu người và súng đều là một màu đen, cực kỳ có cảm giác kích thích ánh mắt người khác.

Dưới nhiều nọng súng chĩa vào như thế bốn người bảo vệ Diệp Phùng bao gồm cả Hasa ainấy cũng mồ hôi lạnh chảy đầy lưng rồi, thậm chí bàn tay nằm súng cũng không ngừng run ray.

Nếu như Lợi Long ra lệnh một tiếng thôi, thậm chí không tới thời gian một giây để thở thì cả năm người ở đây bao gồm cả Diệp Phùng trong chớp mắt sẽ thịt nát xương tan.

Nhưng mà ngược lại Diệp Phùng lại có bộ dạng như không nhìn thấy gì cả, anh cầm cốc nước ép ở trên bàn lên uống một ngụm, sau đó thay đổi một tư thế nằm khác thoải mái hơn và vắt hai chân lên nhau nhìn trận thế của đối phương rồi mới lại cười nói: “Chỉ bằng mấy người các anh mà muốn cướp lấy mỏ dầu Tháp Lí sao?”

Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến nụ cười trên gương mặt Lợi Long cứng ngắc lại.Diệp Phùng ở đây là đang ngăn cản bọn họ đi tới mò dầu Tháp Li

Với giọng điệu của anh ta là đang ám chỉ nằm trăm người này của mình chẳng là gì khi ở trong mắt anh ta sao?

Chẳng nhẽ tình hình thực tế ở mỏ dầu Tháp Lí không hề chỉ có một trăm người?

Hay là anh ta đang chơi trò mèo vẫn chuột cố tình kéo dài thời gian?

Trong nháy mắt đầu óc của Lợi Long xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng dù sao đi nữa thì anh ta cũng là một anh hùng. Anh ta nhìn Diệp Phùng sau đó dùng ngôn ngữ phổ thông nói chuyện: “Anh là Diệp Phùng?”

Diệp Phùng nhưởng lông mày sau đó ngồi dậy nhìn anh ta với ánh mắt hứng thú: “Anh quen tôi à?”Lợi Long lắc đầu: “Tôi không quen anh,

nhưng mà

Anh ta giơ tấm ảnh trên tay lên: “Đại vương tử dùng ba mươi triệu đô mua đầu của anh.”

“Ôi chao!”

Diệp Phùng sở mũi mình và hứng thú nói: “Không ngờ rằng đầu của tôi lại đáng giá như

thế.”

“Chỉ là… ”

Giọng nói ngừng lại, Diệp Phùng từ từ đứng dậy, một khí thế vương giả bao trùm lấy toàn thần anh.

Đối diện với ánh mắt địch ý của hơn năm trăm người, cái khí chất vương giả có sẵn trên người anh, lóe lên trong đôi mắt anh toàn là sự kiêu ngạo.“Đầu của bồn để sư đang ở đây, có cho các anh thì các anh có dám cầm không?”

Sự kiêu ngạo hống hách, chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến nội tâm của hơn năm trăm người bao gồm cả Lợi Long ai nấy cũng run rẩy.

Sau mấy giây trôi qua thì tên thuộc hạ đột nhiên bước tới ghé sát bên tại anh ta và nói: “Lão đại, vừa nãy tôi đã sai người đi điều tra, phía anh ta căn bản không hề có một sự giúp đỡ nào cả.”

“Động thủ đi! Cho dù anh ta có là nhân vật to lớn như thế nào đi chăng nữa thì giết anh ta rồi cầm được ba mươi triệu đô, lúc đó chúng ta cũng về rồi cũng không ai làm gì được chúng ta cả.”

“Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?”

Lợi Long cắn răng nghiến lợi, trong đôi mắtđầy cảnh giác: “Anh Diệp.

“Tôi là Lợi Long thủ lĩnh của dong binh đoàn Hắc Nguyệt, tôi không muốn trở thành kẻ thù của anh. Chỉ cần anh bằng lòng mở một con đường cho tôi, tôi lấy danh nghĩa của dong bình đoàn Hắc Nguyệt đảm bảo rằng sẽ không động tay động chân với anh.

“Lão đại l

Nghe thấy Lợi Long muốn bỏ qua cho Diệp Phùng thì tên thuộc hạ ở bên cạnh sốt sắng lên.

Lợi Long trừng mắt nhìn anh ta sau đó bực tức nó: “Im miệng cho tao.”

“Khí thế của người đàn ông này thực sự rất đáng sợ.

“Mày cho rằng loại người như thế thật sự chúng ta có thể giết được à?”“Mà mỏ dầu Tháp Lí mới là nhiệm vụ quan

trọng của chúng ta.

Sau đó Lợi Long lại nhìn về phía Diệp Phùng, ánh mắt anh ta cảnh giác: “Anh Diệp, tôi đã có thành ý như thế rồi không biết anh có bằng lòng tạo điều kiện cho dong binh đoàn Hắc Nguyệt chúng tôi hay không?”

Ai mà biết được Diệp Phùng lại thay đổi thái độ, giống như một người bình thường, anh hít mắt cười rồi nghiêng người nói: “Tôi còn tưởng là chuyện gì cơ

“Các người muốn đi qua đây sao, Ok, không thành vấn đề. Đi đi.”

Diệp Phùng đột nhiên nhường bước khiến

Lợi Long ngơ ngác.

Anh ta từng nghĩ qua rằng Diệp Phùng sẽ cùng anh ta tranh luận, nghĩ tới chuyện DiệpPhùng sẽ ngăn cản anh ta, nhưng anh ta không hề nghĩ rằng Diệp Phùng lại có thể dễ dàng từ bỏ như thế?

Chẳng nhẽ nói rằng anh ta biết được bản thân mình không thẳng nổi địch cho nên mới chủ động nhường?

Vậy cũng không đúng.

Nếu như là thế thì ngay từ lúc ban đầu đã

không xuất hiện ở đây rồi.

Dù sao thì Lợi Long cũng không phải loại người lương thiện gì cả, nếu như để anh ta phát hiện ra Diệp Phùng có chút nhường bước thì anh ta tuyệt đối sẽ dứt áo ra đi không do dự đổi lấy ba mươi triệu đô.

Hay là nói, bên trong có mưu đồ gì đó?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì nhất thời được giữ lại, càng nghĩ lại càng thấy cókhả năng này.

Tỉnh quan trọng của mỏ dầu Tháp Lí đối với A Minh Hãn không cần nói cũng biết, thật sự như những gì Trát Mộc Lí nói, có không tới một trăm người canh gác và không hề có bất cứ sự trợ giúp nào sao?

Lúc này Lợi Long mới phát hiện sự hiểu biết của bản thân mình đối với mỏ dầu Tháp Lí đều là do Trát Mộc Lí cung cấp thông tin.

Nghĩ tới đây ánh mắt của anh ta híp lại, rồi vẫy tay với tên thuộc hạ, ở bên tai anh ta nói cái gì đó. Tên thuộc hạ như đã hiểu ý, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Diệp Phùng cũng không nóng không vội mà tiếp tục nằm ở trên ghế, dưới ánh mắt của hơn năm trăm người anh nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau đã truyền tới tiếng ngáy ngủ.Dưới tình huống như thế này mà Diệp Phùng còn có thể ngủ được.

Chỉ là Lợi Long lại không có làm ra bất cứ hành động nào, mười phút sau tên thuộc hạ rời đi lúc này vội vàng quay lại, và đến bên tại Lợi Long nói: “Lão đại, quả thật không đúng như lời đồn

“Tôi và mấy anh em đi đường vòng tới phía sau, còn chưa tới được chỗ mỏ dầu Tháp Lí thì phát hiện vô số bụi bay mù mịt, đã thế còn có rất nhiều âm thanh của tiếng va chạm kim loại.

“Ở bên trong, đi đến đâu cũng thấy bóng dáng của con người, vốn dĩ không thể nhìn rõ được bọn họ có bao nhiêu người.

“Tôi không dám làm gì hấp tấp. Tôi bảo hai anh em ở lại đó trông chừng còn tôi thì nhanh chóng chạy về báo cáo với anh.”“Quả đúng như thế.

Lợi Long hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phùng vẫn đang ngủ say giấc: “Cái tên Diệp Phùng này cố tình bày ra bộ dạng yếu thể ở trước mặt chúng ta là vì muốn chúng ta buông bỏ cảnh giác.

“Một khi chúng ta tiến vào thì sẽ bị bọn họ tập kích ngay.”

“Lão đại đúng là lão đại, chúng tôi quả thật

không thể ngờ tới được.”

“Bây giờ xem ra, mọi chuyện cũng quá

thuận lợi rồi.”

Tên thuộc hạ bắt đầu nịnh hót.

‘Hi!”

Lợi Long cong khỏe mỗi lên: “Mưu kế con con này mà muốn lừa tao à?”“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì a?”

“Doi!”

Lợi Long cười lạnh một tiếng: “Người Phương Đông có một câu nói là, nếu kẻ địch chưa đánh thì chúng ta cũng sẽ áng binh bất động, ở phía sau chúng ta vẫn còn hơn ba trăm tiếp viện đang nhanh chóng tới đâu.”

“Tất cả những vũ khí của chúng ta đều là loại hình nặng. Đợi sau khi bọn họ tới đây rồi cho dù đối phương có dùng mưu kế gì đi chăng nữa thì thực lực của bọn họ cũng sẽ không có đất dụng võ”

“Tất cả mọi người chia làm ba nhóm, một nhóm canh gác, hai nhóm còn lại nghỉ ngơi luân phiên mỗi một giờ đổi một lần.

Sau đó hai nhóm người đối lập nhau cách nhau chưa tới ba trăm mét, ai cũng không nóigì cả, ở giữa có một dải phân cách rõ ràng cực kỳ båt måt.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, chớp mắt đã qua hai tiếng, trong khi Lợi Long đang chờ đợi trong lo lắng rằng đội quân tiếp viện vẫn chưa tới thì ngược lại hai tên được sai ở lại mỏ dầu để theo dõi thì lại chạy hồng hộc tới.

Người còn chưa tới nơi thì âm thanh đã vang tới bên tại tất cả mọi người: “Lão đại, không hay rồi, chúng ta bị lừa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.