Đế Sư Xuất Sơn

Chương 84: Chương 84: Gió chiều nào xuôi chiều đó




Cậu chủ của tập đoàn Trình Thị?

Nghe xong, những người ở đây không khỏi hít khí lạnh.

Bọn họ có thể đoán được lai lịch của Trình Tiến Dao không tầm thường, thế nhưng không hề nghĩ tới, người này lại có địa vị lớn như vậy!

Giờ khắc này, không ít người đã có cái nhìn khác về Hà Tố Nghi, bọn họ chẳng thể nào nghĩ tới, Hà Tố Nghi lại có thể trực tiếp hợp tác được với cậu chủ nhà họ Trình!

Ánh mắt lạnh lùng của Trình Tiến Dao quét qua Thạch Tiên, doạ cho cô ta giật mình thon thót, đến tận bây giờ, cô ta khó mà tin được mọi thứ vừa xảy ra trước mắt.

Vậy mà Hà Tố Nghi lại có thể hợp tác được với Trình Tiến Dao? Sao lại như vậy được?

Trình Tiến Dao hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Hà Tố Nghi, khách khí cười nói: “Cô Hà, tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước, chỉ tiết việc hợp tác, sau này sẽ có chuyên gia đến liên hệ với cô.”

“Cậu… Cậu Trình đi thong thả!” . Ngôn Tình Ngược

Hà Tố Nghỉ lễ độ đáp lời.

Nhìn bóng dáng của Trình Tiến Dao biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, ánh mắt của mọi nhân viên ở đây nhìn về phía cô, lại thay đổi lần nữa!

“Giám đốc Hà, cô chẳng những học sâu hiểu rộng, ngay cả thủ đoạn trên thương trường cũng lợi hại như vậy, thật sự đáng ngưỡng mộ, thật là không khác gì dòng nước cuồn cuộn, chảy hoài không thôi!”

“Phòng kinh doanh dưới sự dẫn dắt của giám đốc Hà, nhất định sẽ ngày càng đi lên, Lý Viễn tôi, nhất định sẽ một lòng theo sự lãnh đạo của giám đốc Hà, làm một tên đầy tớ đúng phận sự!”

Một đám nhân viên rối rít nịnh nọt, bày ra bản chất của những kẻ gió chiều nào xuôi chiều ấy.

Đừng nói bọn họ, ngay cả lòng Nghiêm Chính Khang cũng vô cùng chấn động, phải biết rằng, Trình Tiến Dao đích thân đến trước, ký kết hợp tác, chính là ngay cả ông ấy, cũng không thể nào ngờ tới!

Tuy rằng đều là hợp tác, nhưng phân lượng của Trình Tiến Dao so với Hàn Đông, chắc chắn nặng hơn nhiều!

“Hai vị giám đốc, lần này hai người đã tin Hà Tố Nghỉ chưa từng làm giả hợp đồng rồi chứ?

Diệp Phùng nhìn Thạch Lâm và Nghiêm Chính Khang, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nghiêm Chính Khang hài lòng gật đầu: “Tin tưởng! Đương nhiên tin tưởng!”

“Bây giờ tôi tuyên bố, Hà Tố Nghị, tiếp tục đảm nhiệm chức giám đốc thiết kế cửa tập đoàn Đằng Phi, xét thấy việc ký kết hợp tác với tập đoàn Trình Thị đã thành công, đặc biệt thưởng thêm ba trăm triệu tiền mặt để khuyến khích!”

“Về phần phó tổng giám đốc Thạch…”

Nghiêm Chính Khang đưa mắt nhìn sắc mặt khó coi của Thạch Lâm, mang trên mặt ý cười vui vẻ: “Phó tổng giám đốc, nếu không thì anh nói gì đó đi?”

“Thứ mất thể diện! Còn không mau đi theo ta?

Lúc này Thạch Tiên như một con gà trống thua trận, ủ rũ đi theo phía sau Thạch Lâm rời khỏi phòng kinh doanh.

Nghiêm Chính Khang nhìn về phía Hà Tố Nghi, càng nhìn càng hài lòng, trận quyết đấu vô hình này, Nghiêm Chính Khang toàn thắng là điều không thể nghỉ ngờ!

Mà giờ đây, bên trong phòng làm việc của Thạch Lâm.

Thạch Tiên không cam lòng đập bàn, cô †a nhìn Hàn Đông đang thẫn thờ, nghiến răng nghiến lợi: ‘Hàn Đông, anh không lầm chứ?

Tên kia thật sự là cậu chủ nhà họ Trình sao?”

Nghe Thạch Tiên mở miệng, Hàn Đông đột nhiên phát điên đứng lên, giáng vào mặt Thạch Tiên một cái tát nổ đom đóm.

“Thạch Tiên! Cả nhà cô! Đều là chuyện tốt cô làm ra đấy! Tôi xong đời rồi! Tiền đồ xán lạn phía trước của tôi bị cô phá sạch rồi! Tôi liều mạng với cô!”

Nói xong, Hàn Đông đỏ mắt vung tay đánh Thạch Tiên.

Hứng trọn một cái tát vào mặt, Thạch Tiên chợt rối ren, cô ta chưa từng nghĩ rằng Hàn Đông sẽ đột nhiên ra tay với mình.

Thạch Tiên không thể ngồi không như vậy, trở tay trả lại một cái tát, khiến cho Hàn Đông ngã xuống đất, trong nháy mắt, một đám lâu la thân cận chạy đến giữ lại, Hàn Đông nhanh chóng bị giữ cứng lại, nhìn Hàn Đông bị ấn xuống mặt đất, Thạch Tiên hung hăng nhổ một bãi nước miếng!

“Không tự biết tuổi tác của bản thân đã sắp vào quan tài rồi hay sao, một cô gái xinh đẹp mơn mởn như tôi, gọi anh một tiếng anh yêu, anh thật sự cho rằng tôi để ý anh?”

“Nếu không thấy rằng anh có chút giá trị lợi dụng, anh mà xứng xưng bạn gọi bè với Thạch Tiên tôi sao? Còn dám động tay động chân với tôi, xuỳ! Cũng chẳng nhìn tới bây giờ mình là thứ gì đi!”

Khuôn mặt của người con gái, nói thay đổi liền thay đổi, vẻ mặt của Thạch Tiên bây giờ, không khác gì ma quỷ!

“Rõ là xúi quẩy, lại để con khốn Hà Tố Nghi gặp may, còn tên vô dụng Diệp Phùng kia, tao tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhịn thế đâu, chúng mày chờ đấy cho tao!”

Trông thấy Thạch Tiên giận tím mặt, đám đàn em trung thành tranh nhau ùa lại an ủi.

“Chị Tiên, bọn em luôn ủng hộ chị, Hà Tố Nghỉ có thể nắm bắt được cơ hội này, không chừng sau lưng đã vụng trộm giở trò gì đó rồi!”

“Khéo thế ấy chứ, có khi đã giang chân cho tên họ Trình kia rồi!”

“Hừ, hẳn là thế rồi, bằng không một đứa không có chỗ chống lưng, dựa vào đâu chứ?

Cái tên Diệp Phùng kia thật xui xẻo, đang yên đang lành thì bị cắm cho cái sừng!”

Nghe mọi người mồm năm miệng mười, Thạch Lâm âm trầm hừ nhẹ một cái: “Được rồi! Thắng làm vua thua làm giặc, thua thì thua rồi! Đừng để cho người khác thấy rằng, chúng ta ngay cả thua, cũng không thể thua được!”

“Nhưng cha ơi, con không cam lòng! Thực sự không cam lòng!”

“Không cam lòng cũng phải nhịn lại cho cha”

Tròng mắt Thạch Lâm co lại, mang theo thoáng uy nghiêm: “Tiên à, khoảng thời gian

này, con đừng tới công ty, có những lúc, nhịn

trong chốc lát, mới có thể trời yên biển lặng!”

Nói xong, trên mặt lại thoáng hiện lên sát ý nồng nặc: “Nhưng Thạch Lâm ta đã lăn lộn trên thương trường hơn nửa đời người, chưa từng có ai có thể đạp lên mặt ta tiếp tục diễu võ dương oai.”

“Có một số thứ, rời khỏi tay ta thế nào, sẽ về như thế ấy!”

“Hà Tố Nghi, chúng ta hãy chờ xem”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.