Thấy sắc mặt Trình Tiến Dao tối sầm lại, Hàn Đông sợ tới mức run rẩy, suýt chút nữa ngã bệt xuống đất.
Trình Tiến Dao vội vàng chạy lên hỏi: “Anh Diệp, anh có sao không ạ?”
Vừa nãy Diệp Phùng cảm thấy tình huống không ổn, lập tức đi ra ngoài gọi điện với cho Tiến Dao. Trình Tiến Dao nghe, thấy tình hình này vẫn còn giải quyết được, trước tiên cúp điện thoại, sau đó vội vàng chạy tới tập đoàn Đăng Phi.
“Tôi không sao.”
Diệp Phùng nói một cách nhẹ nhàng.
Thạch Tiên nhìn người đột nhiên chạy vào, Trình Tiến Dao, giống như vừa phát hiện ra gì đó, cô ta nhếch miệng nói: “Có vẻ như người này chính là đồng phạm với giám đốc Hà, người đã làm hợp đồng giả cho chúng ta.”
“Ai cho anh vào đây?”
“Anh có tư cách gì ở đây, còn dám mắng bạn trai tôi?”
“Chúng tôi chưa đi tìm anh mà anh đã dám chạy đến trước mặt chúng tôi, gan lớn thật đấy.
Trong mắt Thạch Tiên, tên trước mặt này cung kính với Diệp Phùng như thế thì làm gì có thân phận gì.
Trình Tiến Dao đột nhiên xông vào tập đoàn Đằng Phi, còn hỏi han Diệp Phùng ân cần như vậy, khiến một đám công nhân ở đấy cảm thấy cực kỳ khinh thường.
Bọn họ cảm thấy người quen biết với Diệp Phùng chắc chắn là cùng một giuộc với anh, cần phải trị tội toàn bộ.
Vì muốn khiến Hà Tố Nghỉ không lật mình được, Thạch Tiên bước lên một bước nói: “Anh yêu, em thấy tên này chắc chắn là đồng phạm với Hà Tố Nghi, hay là bây giờ chúng ta gọi người bắt tất cả bọn này lại?”
“Bắt lại? Thạch Tiên cô bị điên rồi à?!”
“Nếu cô muốn chết thì đừng có kéo tôi chết cùng!”
Hàn Đông hét to.
Ngay sau đó Hàn Đông sợ hãi đi đến trước mặt Trình Tiến Dao, run rẩy nói: “Cậu…cậu chủ, sao cậu chủ lại tới đây?”
Bây giờ Trình Tiến Dao chỉ muốn tát tên ngu xuẩn Hàn Đông này một phát chết tươi, xúc phạm đến ai không xúc phạm, hết lần này đến lần khác đi xúc phạm Diệp Phùng.
Diệp Phùng là ai? Là ân nhân của bố anh †a, là thây của cả đất nước này.
Tuy anh không quyền không thế nhưng các học trò của anh đều là những người có địa vị cao một tay che trời.
Một câu của anh có thể khiến nhà họ Trình trở nên giàu có nhưng cũng một câu có thể để cho nhà họ Trình lập tức sụp đổi!
“Hàn Đông, nếu tôi không đến thì anh định đại diện cho toàn bộ tập đoàn Trịnh Thị gửi thông báo từ luật sư cho cô Hà ư?”
Trinh Tiến Dao nói với một nét mặt khó chịu.
Cảm nhận được cơn tức giận của Trình Tiến Dao, Hàn Đông nuốt nước bọt một cách khó khăn, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, cổ họng nghẹn lại, hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ cậu thật sự đã ký hợp đồng đó sao?”
Trình Tiến Dao nhấc chân lên đạp Hàn Đông ngã bay ra ngoài, tức giận mắng: “Nói nhảm!”
“Anh có mù không? Chẳng lẽ anh không thấy phần ký tên cuối cùng là do tôi tự tay ký à”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Đông nhanh chóng tái nhợt.
Đương nhiên anh ta nhìn thấy dòng cuối cùng là chữ ký của cậu chủ, nhưng anh ta chưa bao giờ tin vào nó. Tung tích của Trình Tiến Dao luôn rất bí ẩn, sao có thể vì một bản hợp đồng nho nhỏ mà tự mình mình xuất hiện chứ.
Lúc này Hàn Đông không quan tâm đến đau đớn trên người, bò đến bên chân của Trình Tiến Dao, vội vàng nói: “Cậu chủ, tất cả những chuyện này chỉ hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Trình Tiến Dao cười khinh thường: “Hiểu lầm? Vậy anh nói cho tôi biết, việc anh nhận sáu tỷ tiền hối lộ của Thạch Tiên từ tập đoàn Đằng Phi cũng chỉ là hiểu lầm sao?”
Nghe vậy Hàn Đông sững người tại chỗ.
“Hàn Đông, đừng tưởng rằng tôi không ở đây nên không biết những gì anh đã làm, bây giờ tôi chính thức thông báo với anh, tôi sẽ xóa bỏ mọi chức vụ quyền hành anh đang nắm giữ ở tập đoàn Trình Thị. Đồng thời sẽ điều tra tất cả hành vi của anh trong lúc tại chức, nếu có bất kỳ hành động lấy việc công mưu việc tư nào, chỉ sợ công văn của luật sư anh vừa nhắc đến sẽ do chính anh kí tên đấy.”
Rầm!
Lời nói của Trình Tiến Dao chẳng khác nào sấm giữa trời quang, như thể anh ta vừa bị sét từ trên trời đánh vào người, chân anh ta mềm nhữn, ngã ngồi xuống đất.
Hàn Đông biết mình xong rồi, bị người đàn bà ngu xuẩn Thạch Tiên này làm hại rồi. Nhìn Hàn Đông, nhân vật có địa vị cao, vậy mà bây giờ lại ngồi bệt trên mặt đất một cách tuyệt vọng, tất cả các nhân viên đều cảm thấy bàng hoàng.
Người trước mặt này có lai lịch gì mà có thể khiến cho người có địa vị cao như Hàn Đông của tập đoàn Trình Thị ở trước mặt anh cũng như người hầu bình thường.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người khi nhìn Trình Tiến Dao đều đã thay đổi.
Trong lòng chấn động nhất chắc chắn là Hà Tố Nghỉ, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt không dám tin nhìn về Diệp Phùng đang đứng thờ ơ ở một bên, trên mặt hiện lên sự ngọt ngào.
Cô biết chắc chắn rằng người đàn ông của cô sẽ không làm cô thất vọng.
Giờ phút này trên người Trình Tiến Dao toát ra một khí chất chỉ những người lãnh đạo mới có, nói lời xin lỗi với Hà Tố Nghỉ: “Cô Hà, thật xin lỗi, để cho cô chịu ấm ức rồi, là tôi không sắp xếp chu đáo, bây giờ tôi sẽ nói rõ lại tình huống.”
Nói xong Trình Tiến Dao nhìn về phía Nghiêm Chính Khang và Thạch Lâm, nhíu mày nói: “Xin hỏi, trong hai người ai có thể đại diện cho người đứng đầu của tập đoàn Đằng Phi?”
Nghiêm Chính Khang nhìn thoáng qua Thạch Lâm khó chịu đứng ở bên cạnh, theo như những gì Trình Tiến Dao vừa nói, Thạch Tiên đã hối lộ Hàn Đông sáu tỷ đồng, nếu như như việc này có chứng cứ xác thực thì Thạch Lâm sẽ không bao giờ chạm được đến chức tổng giám đốc, nghĩ như vậy ông ấy sắp không nhịn được cười to.
Ông đi lên trước một bước, mở miệng nói: “Tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Phi, Nghiêm Chính Khang.”
Trình Tiến Dao nói thẳng: “Tôi là cậu chủ của tập đoàn Trình Thị, Trình Tiến Dao!”
“Bản hợp đồng này là do tôi tự mình ký tên, Trình Thị chúng tôi thấy được thành ý muốn hợp tác của cô Hà, hy vọng hợp đồng này có thể giúp tập đoàn chúng tôi và tập đoàn Đằng Phi hợp tác vui vẻ.”
Dừng một chút, anh ta tiếp tục nói: “Về phần tên Hàn Đông này cùng với người mua chuộc Hàn Đông, họ đã động đến giới hạn của Trình Thị, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý không tha.”
“Còn nữa, về người hợp tác lần này của hai tập đoàn, chúng tôi chỉ quen biết cô Hà Tố Nghĩ”