“Một mũi tên trúng ba đích? Diệp Phùng, câu này của cậu có ý gì?”
Hạng Thiếu Quân nghi ngờ hỏi.
"Nếu không có gì bất ngờ thì chính Thẩm Tuyết Lan là người đã truyền tin về mỏ vàng ra ngoài!”
“Cái gì? Sao có thể như vậy? Nếu như bà ta cố ý tiết lộ tin này ra ngoài, vậy sao lúc đầu còn bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đặt mua thiết bị?"
"Haha. Đây chính là điểm cao minh của bà ta!"
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên vẻ tinh tường: “Khai quật mỏ vàng không phải là chuyện nhỏ, tất cả các thiết bị khai thác, công cụ đào bới, vân vân... cần thiết đều bắt buộc phải bỏ ra một số tiền rất lớn. Nhưng, nếu không có mỏ vàng, vậy toàn bộ số thiết bị này đều trở thành một đống sắt vụn!"
“Như vậy, để giảm bớt tổn thất, nhà họ Hạng chỉ có thể bán những thiết bị này với giá thấp nhất cho gia tộc nào đoạt được mỏ vàng. Mà với khả năng tài chính của nhà họ Thẩm, không có bất kỳ gia tộc nào có thể cạnh tranh với họ, như vậy chẳng khác nào Thẩm Tuyết Lan dùng tiền của nhà họ Hạng để kiếm lợi nhuận cho nhà họ Thẩm, gián tiếp giúp bọn họ tiết kiệm được một khoản lớn tiền vốn đầu tư."
“Thứ hai, bản thân nhà họ Hạng vốn đã sa sút, lại phải chịu thêm tổn thất nặng nề về tài sản như thế, không khác nào họa vô đơn chí, chuyện này khiến cho nhà họ Hạng vốn đã như mặt trời lúc xế chiều lại càng thêm phần bấp bênh!"
“Thứ ba, mọi người trong nhà họ Hạng vốn vẫn đang ngồi chờ nhận tiền lợi nhuận, nhưng không những họ không có lời, ngược lại còn phải chịu tổn thất lớn như vậy, chắc chắn sẽ cần tìm một nơi để giải tỏa bực tức. Lúc này, Thẩm Tuyết Lan lại giao hạng mục này vào tay anh, vậy nếu chúng ta không thể đoạt được quyền sở hữu mỏ vàng này khi cạnh tranh với nhà họ Thẩm, vậy thì lửa giận của người nhà họ Hạng chắc chắn sẽ trút lên người anh!”
"Người bị mọi người trong tộc oán hận như anh, cho dù là cháu trưởng, e rằng cũng không có duyên làm người kế thừa nhà họ Hạng!"
"Loại bỏ được mối họa cuối cùng là anh, Thẩm Tuyết Lan lại càng có thể ngồi vững trên cái ghế người nắm quyền của nhà họ Hạng một cách trắng trợn rồi từ từ gặm nhấm sạch sẽ nhà họ Hang!"
Nghe xong phân tích của Diệp Phùng, Hạng Thiếu Quân ngây người, mấy giây sau, anh chợt tức giận: “Bà tai. Sao bà ta có thể làm như vậy!"
“Gia tộc mà ông bà tổ tiên đã để lại hàng nghìn năm, tuyệt đối không thể hủy trong tay bà ta!"
“Tôi sẽ về nhà họ Hạng để tìm bà ta nói chuyện!”
"Anh cả!"
Thấy Hạng Thiếu Quân đang muốn rời đi, Diệp Phùng gọi anh ấy lại, mở miệng nói: “Anh cả, anh cứ bình tĩnh, chớ nóng vội! Tối nay bắt đầu tiến hành buổi bán đấu giá công khai phải không?”
Hạng Thiếu Quân lo lắng nói: "Sao tôi có thể không nóng vội, với thực lực của chúng ta, sao có thể đấu tiền với nhà họ Thẩm!”
'Haha, anh cả yên tâm, em tự có diệu kế, tối nay anh cứ chờ xem kịch hay đi!"
Trời đã về đêm, tại tầng cao nhất của một khách sạn bảy sao thuộc về tài sản của nhà họ Hạng, tiếng người huyên náo!
Vô số phú hào chen chúc nhau tới đây, nhưng bọn họ đều biết, tối nay họ chỉ là khán giả mà thôi, tất cả đều tới làm nền cho chàng trai trẻ đang bị mọi người vây quanh.
“Cậu chủ Thẩm, tôi là đồng sự trưởng của tập đoàn Hưng Phong, không biết sau đó cậu có thời gian hay không, tôi muốn mời cậu một bữa?"
“Cậu chủ Thẩm, tôi là gia gia chủ họ Vương. Trong nhà có con gái đang độ mười tám xuân xanh, cũng coi như trổ mã có chút xinh đẹp, cậu xem có thời gian rảnh, tới nhà họ Vương làm khách?"
“Cậu chủ Thẩm."
Vô số người dốc hết tâm can để lấy lòng chàng trai trẻ trước mắt, vì họ biết, chỉ cần chàng trai trẻ này gật đầu thì chỉ cần cơm thừa canh cạnh lọt ra từ ngón tay anh ta cũng có thể khiến bọn họ ăn no tới mồm đầy dầu mỡ.
Thẩm Chính Lương rất hưởng thụ sự tung hô này, anh ta ngẩng đầu đầy kiêu ngạo. Anh ta là con trưởng đời này của nhà họ Thẩm, người thừa kế tương lai khối tài sản ba triệu tỷ của nhà họ Thẩm, từ trước tới nay dù đi tới đâu, anh ta đều nhận được sự ủng hộ rầm rộ, hưởng hết mọi tôn sùng!
Anh ta không thèm quan tâm tới bất kỳ ai, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đi thẳng về phía anh ta, anh ta lộ ra vẻ tươi cười, gạt mọi người ra rồi bước tới: “Chào cô, đã lâu không gặp cô!"
Người phụ nữ đó nhìn anh ta, khuôn mặt cũng tươi cười: “Đúng vậy, thoáng một cái đã bao nhiêu năm như vậy, thằng nhóc năm đó giờ cũng đã trưởng thành rồi!"
Thấy hai người họ, những người còn lại rất khôn ngoan mà lùi ra sau, để lại không gian này cho hai người tôn quý nhất ở đây!
Thẩm Chính Lương, cậu cả nhà họ Thẩm!
Thẩm Tuyết Lan, con dâu trưởng nhà họ Hạng!
Xung quanh không có người, Thẩm Chính Lương thấp giọng nói: "Cô, lúc cháu đến, ba cháu đặc biệt dặn dò cháu nói với cô một câu, chúng ta phải đẩy nhanh kế hoạch, trong vòng một năm nếu có thể hợp nhất nhà họ Hạng vào nhà họ Thẩm thì sẽ ghi thân phận của cô vào chi chính trong gia phả, nhập vào từ đường, hưởng cung phụng, lưu danh nghìn thu của nhà họ Thẩm!"
Hai mắt Thẩm Tuyết Lan sáng lên, với địa vị hiện giờ của bà ta, thì giờ phút này bà ta cũng kích động tới mức toàn thân run rẩy. Ở nhà họ Thẩm, bà ta chỉ là một người nhỏ bé không đáng nhắc tới ở chi thứ, điều này là do thân phận huyết mạch, trừ phí có thể lập công lớn ngút trời cho nhà họ Thẩm, nếu không cả đời này cũng không thể thay đổi.
Nếu có thể trở thành chi chính thì không chỉ bản thân bà ta, mà đó còn là vinh hạnh tối cao của dòng họ bà ta!
Đối với những người thuộc chi thứ trong vọng tộc, được gia tộc đó thừa