“Anh là Diệp Phùng?
Thẩm Chính Lương ngạo nghề nhìn anh, cười nhạo nói: "Chỉ là một tên dạy học bình thường, cũng dám nói chuyện ngang hàng với tôi?"
"Không thích nói chuyện ngang hàng?"
Diệp Phùng khẽ nheo mắt cười nói:
“Vậy thì dễ thôi!"
Trần Huấn ở phía sau đột nhiên ra tay đá vào đầu gối Thẩm Chính Lương một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Chính Lương đã quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng!
Quần chúng nháy mắt chấn động, người này là ai, lại dám bắt cậu cả nhà họ Thẩm quỳ gối trước mặt anh ta?
Diệp Phùng đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt méo mó vì tức giận của Thẩm Chính Lương, cười nói: “Vậy thì cách nói chuyện hiện tại, cậu chủ Thẩm có hài lòng không?"
"Aaa! Diệp Phùng! Tôi muốn giết anh!”
Thẩm Chính Lương vẻ mặt hung dữ, anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Thẩm, người thừa kế của gia tộc giàu có ngàn đời, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn, trước nay luôn là người khác quỳ gối trước anh ta, làm gì có chuyện phải quỳ gối trước mặt người khác bao giờ?
Nhất là bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, quỳ xuống trước người mà anh ta vừa mới coi thường, đối với anh ta thật sự là quá nhục nhã!
"Muốn giết tôi?"
Diệp Phùng nhíu mày cười nói: “Được thôi, vậy tôi đứng đây. Cậu chủ Thẩm có gì chỉ giáo, mời tự nhiên!”
Nhìn thấy Thẩm Chính Lương bộ dáng bất chấp tất cả xông về phía anh, Thẩm Tuyết Lan dưới cơn tức giận nhanh chóng tóm lấy anh ta, thì thầm vào tai: “Tùng Lâm! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!"
"Diệp Phùng đang cố ý kích động cháu! Tuy anh ta không tính là cái gì, nhưng anh ta dù gì cũng có cái danh Đế Sư, học trò nhiều vô số!"
“Cháu từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, thân phận tôn quý, cùng loại người này đánh nhau, chính là hạ thấp thân phận cao quý của chúng ta!”
"Tối nay, quyền sở hữu mỏ vàng mới là điều quan trọng nhất!
“Chỉ cần nhà họ Thẩm có được mỏ vàng, cháu có thể đẩy hết tội lên cho Hạng Thiếu Quân, để anh ta không còn đường quay đầu lại, khi thời cơ đến, toàn bộ nhà họ Hạng sẽ nằm trong tay của cháu!”
Thẩm Chính Lương tuy kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, nghe Thẩm Tuyết Lan phân tích, anh ta dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Tuyết Lan nói đúng, anh ta là con nhà quyền quý, còn Diệp Phùng chỉ là một tên nhãi nhép. Thắng hay thua, phải xem bản thân!
Nghĩ đến đây, anh ta thả lỏng cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt mang theo hận ý sâu sắc nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng, rất tốt! Anh đã thành công chọc giận tôi, nhưng tôi mặc kệ anh là cái gì Đế Sư, trong mắt tôi, anh chỉ là một tên dạy học thấp kém!"
"Người bình thường như anh không xứng để tôi ra tay, bởi vì thân phận thấp kém của anh sẽ làm bẩn bàn tay tôn quý của tôi!”
"Tôi biết tại sao anh lại đến, bây giờ, tôi có thể cho anh biết đáp án!"
"Chỉ cần tôi ở đây, mỏ vàng, tuyệt đối không có khả năng rơi vào tay hai tên phế vật như anh!”
Ánh mắt Diệp Phùng có chút mất mát, nếu như vừa nãy Thẩm Chính Lương lựa chọn ra tay với anh, vậy thì quá tốt rồi, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là danh gia vọng tộc, não ít nhất vẫn có chút nếp nhăn...
Xem ra vẫn phải thật sự ra tay!
Nghĩ đến đây, anh cười nhẹ: “Ồ, sa o anh lại chắc chắn mỏ vàng sẽ thuộc về anh?”
"Haha."
Thẩm Chính Lương cười lớn: “Tài sản nhà họ Thẩm của tôi hơn một nghìn tỷ. Cho dù tài sản của tất cả mọi người ở đây cộng lại, cũng chưa bằng một nửa nhà tôi. Hạng Thiếu Quân là một tên phế vật. Còn anh, Diệp Phùng, hừ! Tôi biết anh có một học trò được mệnh danh là Thần Tài, nhưng vậy thì đã sao?"
"Làm sao một nhà giàu mới nổi có thể so sánh với nhà giàu ngàn đời như tôi?"
Nói đến đây, Thẩm Chính Lương mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống: “Diệp Phùng, anh lấy cái gì đòi tranh với tôi?"
"Không sai, gia nghiệp Nhà họ Thẩm đồ sộ như vậy, tựa như cây cao trên trời! Hai tên nhóc này muốn đấu với cậu Thẩm, đúng là người điên nằm mơ!”
"Haha. Hạng Thiếu Quân thân là cậu cả nhà họ Hạng, vậy mà vẫn mơ mộng đưa nhà họ Hạng trở lại như xưa, đúng là tức cười chết mất!"
“Tôi hiện tại có chút mong chờ, xem hai tên điên này bị cậu Thẩm ném tiền vào mặt như thế nào, haha.."
Nghe đám người chế giễu, sắc mặt Hạng Thiếu Quân tối sầm, lúc này Thẩm Tuyết Lan cũng đi tới, nói: “Thiếu Quân, quên nói với anh là nhà họ Hạng chuẩn bị số tiền cho lần tranh đoạt mỏ vàng này, tổng cộng là ba trăm triệu!"
“Mỏ vàng này đối với nhà họ Hạng có ý nghĩa thế nào, anh hiểu rõ nhất, tin là anh sẽ không để nhà họ Hạng thất vọng!”
Nhìn thấy Thẩm Tuyết Lan cười lớn, Hạng Thiếu Quân hận không thể tát vào mặt bà ta, nén phẫn nộ nói: “Cái gì? Ba trăm triệu?"
"Một mỏ vàng trị giá hơn nghìn tỷ mà bà bảo tôi dùng ba trăm triệu để tranh? Đùa cái gì thế!"
"Tài lực nhà họ Hạng hiện tại anh cũng hiểu rõ, có thể lấy ra ba trăm triệu đã là tốt lắm rồi, hơn nữa, ngoài anh ra, không phải còn có Diệp Phùng giúp anh sao?"
"Anh ta đường đường là Đế Sư, hơn nữa còn là bạn tốt nhất của anh, tôi tin là các anh có thể giúp nhà họ Hạng tạo nên kỳ tích!”
Tuy rằng những lời này nghe có vẻ như khích lệ, nhưng sự chế giễu lóe lên trong đáy mắt là rất rõ ràng!
“Chỉ dựa vào hai tên phế vật này?"
Một nụ cười ngạo mạn thoáng qua trên mặt Thẩm Chính Lương: “Nếu bọn họ có thể giật được mỏ vàng từ tay tôi, Thẩm Chính Lương tôi sẽ dâng đầu cho anh ta đá!"
Nói xong, một nhóm người bước lên sân khấu và tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá, ngay khi giọng nói đó rơi xuống, Thẩm Chính Lương tự hào nói: “Nhà họ Thẩm đấu giá, hai mươi tỷ!"
Quần chúng xung quanh hít lạnh một hơi, một khi ra tay, liền ra giá cao như vậy!
Cậu chủ Thẩm ra tay, phong cách quả nhiên không giống người thường!
Rất nhiều cô chủ hào môn đều đang nhìn Thẩm Chính Lương, trong mắt đều là ngưỡng mộ!
"Cậu Thẩm đẹp trai quá! Hai con rùa nghèo mạt đó còn dám ra vẻ với Cậu Thẩm, đúng là không biết lượng sức mình!"
“Đúng đó, người bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền như cậu Thẩm, đơn giản chính là ngôi sao sáng trên trời, so với cậu Thẩm, cậu Hạng hết thời kia tính là cái gì!"
"Haha.cậu xem hai tên phế vật kia bị màn đập tiền của cậu Thẩm dọa cho không nói được lời nào kìa, haha."