Giang Tả thấy rõ sự tình, đi đến bên cạnh Tần mạc nói: “Tố tố cũng chỉ là đơn thuần, người khác nói cái gì em ấy đều tin tưởng, hơn nữa…… Những người đó dù sao cũng là bạn bè của em ấy. Tin tưởng từ nay về sau, Hàn phong sẽ chú ý em ấy nhiều một chút.”
“ Ừm. “ Tâm tư của Tần mạc giống như đã không còn ở bên này, cau mày nhìn người kia cách đókhông xa đang dùng chân đi ván trượt rất giống với thiếu niên.
Giang Tả cười: “Như vậy, chúng ta gọi xe trở về, cậu…… “ Chưa kịp nói xong, hắn đã thấy tần mạc không chú ý. Nương theo ánh mắt của Tần mạc nhìn qua, ít nhiều có điểm trêu ghẹo:” Vương tử như cậu cũng biết bảo vệ môi trường sao. Thôi trở về đi, dù sao cũng là có người tới đón. “
“Cậu về đi.” Tần mạc nghĩ đến cũng có chút buồn cười, xác thật cũng không có người nào lấy ván trượt tới đón người, phỏng chừng chuyện này, cũng đủ Giang Tả cười lớn một trận.
Bực bội một ngày, cuối cùng cũng có việc khiến hắn vui vẻ. Giang Tả khóe miệng cong cong, xoay người, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bên kia một cái.
Một người đạm mạc lạnh băng, một người soái khí lạnh băng, toàn bộ đều ăn mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở kia, chẳng qua thiếu niên có thêm mũ áo khoác lông tơ màu trắng thuần, mà Tần mạc lại là áo gió, tựa như ác ma đứng ở kia.
Thiếu niên chính là hướng tới chỗ Tần mạc mà đi tới. Hai người hình thành sự đối lập, nhưng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh soái khí.
Giang Tả nhớ tới một lần ở nhà ăn trung học, khi đó phó cửu đá ngã một người, vẻ mặt tùy ý soái khí, vỗ nhẹ mặt một vị mỹ nữ, hình như là đang nói: “Em gái, nghe anh nói, anh tùy thời có thể ngược em, còn có, liền tính anh thích đàn ông, cũng sẽ không thích vị Tần thiếu trong miệng của em kia, hắn mà đến, anh tùy thời phụng bồi.”
Giang Tả còn nhớ rõ, lúc ấy Tần mạc nghe được, cũng chỉ là nâng mắt tới, liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.
Ai có thể nghĩ đến, hiện giờ hai người thế nhưng cùng tiến cùng lui, quan hệ cũng không tệ lắm ….
Cứ như vậy, trước cửa quán ăn đêm.
Phó cửu mang theo ván trượt đi tới, liền thấy chỉ còn một mình Tần mạc, biểu tình rất là ảo não nói: “ tấm ván giống như hỏng rồi, em vừa mới đâm vào xe.”
Tần mạc tổng cảm thấy những lời này, mặt sau mới là trọng điểm, không chút để ý nhướng mày hỏi: “xe ai. “
Phó cửu vẻ mặt ca ngợi: “ Một chiếc Land Rover vô cùng bá đạo, biển số xe cũng rất trâu bò, 666.”
Thật may, đó là xe của hắn, Tần mạc hiểu rõ, hướng phía thiếu niên bên nhìn thoáng qua.
Phó cửu sờ soạng mũi: “ lực đạo có mạnh một chút, nhưng không quá mức, rất may là em đâm không có nặng. “Nói xong cười: “ Chỉ xước một ít sơn. Cho nên anh mạc, anh phải phụ trách mua cho em một tấm ván mới.”
Cái tên Gia hỏa này, Tần mạc cười: “Anh có thể mua cho em một tấm ván mới, nhưng chuyện mua tấm ván tính sau, trước tiên tính sơn xe thế nào?”
Một chiếc Land Rover giới hạn xì sơn…… Phó cửu không suy nghĩ giá trị, quyết đoán nói: “ Anh Mạc, chúng ta sẽ đi tẩy sạch vết xước nhưng trước đó chúng ta đi ăn đã.”
“A. “Tần mạc câu môi, ngón tay búng búng thiếu niên mang theo ván trượt:” Em liền tính toán dùng cái tấm ván đã hỏng như vậy rồi mang anh đi ăn thịt? “
Phó cửu cười nhạt nói: “Tấm ván này rất lớn.”
“Như vậy cũng không chứa được hai người đàn ông.” Tần mạc nói, vừa định hút thuốc, liền thấy khóe mắt trái của thiếu niên có một chút phiếm hồng, đem thuốc gập lại, ném vào thùng rác bên cạnh nói: “theo anh ra xe. “
Phó cửu chỉ chỉ chính mình nói: “Tuổi tác không đủ. “
Một người say rượu lái xe, một người không đầy mười tám, lái xe Land Rover?
Tuy rằng kỹ thuật lái xe của Phó cửu không tồi, nhưng vẫn là không thể lái được.
Phó cửu cười nói: “ Anh Mạc, không cần xem thường ván trượt của en, uy lực sau khi em cải tạo quá tốt, mang anh đi không thành vấn đề. Anh đứng ở phía sau em, hai tay bám lên vai em là được.”