Chương 11: Phó Cửu Và Tần Mạc Chính Thức Gặp Mặt
Editor: hoapham290
Phía dưới ngoại trừ cây bút bi, cái gì cũng không có.
Giáo viên tiếng Anh híp híp mắt, cảm thấy mình là bị học sinh tên Tưởng Phi Dương này đùa giỡn.
Gương mặt xinh đẹp của Phó Cửu ngước lên, biểu hiện mờ mịt không hiểu gì.
Giáo viên tiếng Anh thấy thế, trong lòng liền nổi lửa lớn, quay đầu nhìn Tưởng Phi Dương nói: “Em không lắng nghe tôi giảng bài còn muốn làm cho bạn học gánh tội thay? Em đi ra ngoài cho tôi!”
Tưởng Phi Dương không nghĩ đến kết cục của mình lại thế này. Tên tiểu nhược tra kia rõ ràng là đang chơi game, sao lại nhanh tay giấu đi như vậy.
Hơn nữa… Kia rõ ràng là tên của Tần thiếu trong trò chơi không phải sao?
Chẳng lẽ là mình nhìn lầm?
Người vướng bận vừa đi khỏi, Phó Cửu mới cúi đầu lấy ipad ra. (Giải thích đôi chút: Phó Cửu không có notebook, lại không thể xách cái máy tính bàn đến lớp được nên mới dùng ipad. Mà chơi game này cần bàn phím nên mới lấy bàn phím cũ của máy tính bàn gắn vào ipad. Cho nên khúc trên mình để là lấy bàn phím ra, lúc này mới dùng là lấy ipad cho khỏi bị trùng lặp. TwT )
Điều khiến cô nhíu mày chính là lúc nãy Tưởng Phi Dương kêu lên làm cô bấm nhầm khung đồng ý kết bạn.
Phó Cửu đang có ý định xóa người bạn này, lúc này cô như vừa mới nhận ra cái gì, mắt màu đen chợt co rụt lại!
Tiếp theo là vẻ mặt cười như không cười.
“Không nghĩ đến sẽ có người muốn theo dõi mình, đúng là có ý tứ.”
Phó Cửu vừa nói, một bên ngón tay nhanh chóng di chuyển, giao diện cứng nhắc trong màn hình phút chốc thay đổi.
Đã không còn trò chơi, chỉ có từng dãy số liệu không ngừng tuôn ra trên màn hình!
Bên này Phó Cửu nhẹ nhàng, ngược lại tại nơi nào đó, một người có thân hình to lớn mập mạp, tay gõ bàn phím tốc độ máy móc vang lên tiếng lạch cạch, trên mặt toát ra mồ hôi hột, cuối cùng ầm một tiếng, tay hung hăng đập mạnh trên mặt bàn: “Bà ngoại nó, hắn chạy mất rồi!”
“Anh nói cái gì? Chạy?” Miêu hệ thiếu niên đang phát sóng trực tiếp nhanh chóng bỏ xuống tai nghe, bỏ lại trăm nghìn fan, nghiêng đầu sang, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Hắn sao có thể chạy trốn từ trong tay anh? Anh đứng nhất trên bảng xếp hạng các hacker giỏi trong nước. Mập Mạp, anh đừng tùy tiện nói giỡn, đội trưởng đang ở đây nha.”
Mập Mạp lau mặt một phen, đôi mắt tràn ngập hưng phấn, đó là biểu hiện của hắn khi gặp được cao thủ. Hắn không trả lời COCO, quay đầu nhìn Tần Mạc kích động nói: “Tần tổng, ngài tìm ở đâu ra một người như vậy, quá thần kỳ! Chỉ là phản ứng hơi chậm, thời gian phát hiện tôi có chút chậm. Nhưng mà hắn giống như vượt qua trở ngại, tạo ra hàng trăm à không hàng nghìn giả thuyết IP gửi lại đây, che dấu hoàn toàn số liệu chân thật. Không chỉ như thế, hắn còn lau sạch sẽ dấu vết, trả lại cho tôi một con virus không có cách nào phá giải. Lợi hại, quá lợi hại! Tôi đoán hắn dùng loại máy tính không tốt lắm, nói cách khác, đến cả mặt ngoài tôi cũng không phá được.”
“Không phải. Trước tiên anh xem máy tính của tôi, tại sao lại đen thui nha?” Miêu hệ thiếu niên cắn lỗ tai con thỏ, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
Mập Mạp a một tiếng, lời ít mà ý nhiều giải thích một câu: “Đối phương tặng một con virus trong máy tính cậu, tôi sẽ không giải.”
Khóe miệng COCO giật giật: “Nói cách khác, anh lén lút thâm nhập vào máy tính người ta, cuối cùng bị hắn phản công đến mức máy tính bị hư rồi?”
“Có thể nói như vậy.” Mập Mạp sờ sờ cằm, vẻ mặt thâm trầm.
COCO: “…”
Vậy anh còn thâm trầm cái cọng lông nha! Bị người ta phản công còn dám kiêu ngạo như thế sao!
Tần Mạc lại xem như không có chuyện gì, tay buông văn kiện của công ty xuống, chân phải vắt lên chân trái, hay tay gác lên mặt bàn nói một câu: “Cậu công phá từ ngoài vào trong.”
“Hì hì, vẫn là Tần tổng anh minh, chỉ ra điểm quan trọng.” Mập Mạp cười vô cùng giảo hoạt: “Tôi tìm ra vị trí của hắn chính là tại trường cao trung Giang Thành.”