Đế Tôn

Chương 2348: Chương 2348: Khổ Hạnh thiên tôn. (1)




Giang Tuyết cũng là bị uy lực của hoàng bào này khiến cho sợ hết hồn, bảy tôn Tiên Quân lần này đi tới là hung thần ác sát bậc nào, hùng hổ bậc nào, không nghĩ tới hoàng bào vừa ra, bảy tôn Tiên Quân hết thảy liền bị trấn áp!

Chỉ cần bảy tôn Tiên Quân này rơi vào trong hoàng bào, liên lật không nổi bao nhiêu sóng gió!

- Mới vừa rồi Huyền Đô đạo huynh nói sẽ có người xuất thủ ngăn cản ta, người này chỉ sợ liền muốn xuất thủ rồi!

Nàng mới vừa nghĩ tới đây đột nhiên chỉ thấy trong hư không gợn sóng sinh ra, một cái đại thủ từ trên trời xa xa thò ra, cắt ra từng trọng hư không, hướng hoàng vân do hoàng bào kia biến thành chộp tới, một cái thanh âm truyền đến, phong khinh vân đạm nói:

- Huyền Đô sư huynh, bảy tôn Tiên Quân chính là lực lượng tân sinh của Tiên giới ta, nếu như ngươi phá hư tính mạng của bọn họ, Tiên giới ta chẳng phải là để cho Hỗn Độn Cổ Thần chê cười? Lưu lại bọn hắn còn có thể để cho bọn họ chống đỡ với Hỗn Độn Cổ Thần, quét dọn Vô Nhân cấm khu!

Cái thủ chưởng này còn chưa hạ xuống liền thấy hoàng vân do hoàng bào biến thành chấn động kịch liệt, cơ hồ sắp bị thủ chưởng này xé rách ra!

Mà vào lúc này ở bên trong Huyền Thiên tiên vực, Huyền Đô tiên quân như cũ lặng yên mà ngồi, đột nhiên một đạo thanh quang trên đỉnh đầu dần dần dâng lên, thanh quang như vân từ từ bay lên, thanh vân càng lúc càng lớn, càng lên càng cao, hóa thành một cái thanh sắc đại thủ chậm rãi vỗ lên trên hoàng vân.

Chỉ thấy hoàng vân do hoàng bào biến thành hiện ra một cái đại thủ kim quang chói mắt, hướng cái thủ chưởng từ thiên ngoại mà đến kia nghênh tiếp.

Hai cái thủ chưởng va chạm, Huyền châu đại địa kịch liệt rung động, cái thủ chưởng kia bị bức về.

Cái thủ chưởng này còn chưa rụt lại, thiên ngoại đột nhiên có một vật rơi xuống, giống như là một tòa cung điện nho nhỏ, tốc độ cực nhanh chạy tới Huyền châu, lúc đầu thì cực nhỏ, nhưng trong nháy mắt tòa cung điện này càng lúc càng lướn, gào thét chuyển động, ép tới thiên đều muốn sụp xuống, oanh hướng hoàng vân!

Oanh long!

Giữa không trung lại có một vật bay ra, rõ ràng là một phiến kiến trúc cực lớn, là từng tòa viên luân cự đại do cung khuyết tổ thành, cắt ra từng trọng hư không áp hướng Huyền Thiên tiên vực!

Nhưng vào lúc này một cây cột chói mắt từ thiên ngoại bay tới, một tiếng nổ lớn vang lên, đảo xuyên qua kiến trúc viên luân.

Đại trụ chống trời, từ thiên ngoại hung hăng đập xuống, oanh một tiếng đạp lên trên tòa cung địa đang rơi xuống kia.

- Cây gậy quấy phân, sớm muộn gặp nạn...

Giữa không trung truyền đến một tiếng hừ lạnh, viên luân cắt vào trong hư không, biến mất không thấy gì nẵ.

Mà tào cung đinẹ kia bị cây gậy chói mắt này đập vào, nhập vào trong tiên hải, nhấc lên sóng lớn ngập trời, Hải châu trung ương tiên hải, một vị nữ tử nhẹ nhàng thò tay ra áp một cái, sóng lớn của tiên hải nhất thời trở lại bình thường.

- Mấy vị đạo hữu chẳng lẽ muốn phá hư đạo thống của ta hay sao?

Huyền Nữ tiên quân ngẩng đầu lên trời, lạnh nhạt nói.

Hết thảy dị tượng giữa không trung biến mất, hoàng vân cuốn động, hóa thành một bộ hoàng bào, rơi vào trong tay Huyền Đô tiên quân.

Huyền Đô treo vào một cái móc, cười nói:

- Một đoạn nhân quả sáng tỏ, còn có một đoạn nhân quả lại từ từ tìm kiếm để chấm dứt!

Giang Tuyết trở về tiên vực, chỉ thấy Huyền Đô tiên quân ung dung tự tại, phủi phủi tay, chỉ thấy một đóa tiên vân xuất hiện, trên tiên vân có một tôn kim giáp tiên nhân đang đứng, vóc người vô cùng khôi ngô, đầu mọc song giác, thân mặc liên hoa quần, cầm liên hoa chuy trong tay, khom người hỏi:

- Lão gia có gì phân phó?

- Đem bộ hoàng bào kia của ta thu lại, đưa đến bên trong liên hoa trì của Tiên thành.

Huyền Đô tiên quân đem hoàng bào này ném cho hắn, tiện tay lấy một đạo bào khoác lên người, nói:

- Ngươi đứng ở bên cạnh ao, kêu một tiếng Lý long vương sẽ gặp được một đầu đại ngư đi ra, đem cái hoàng bào này nuốt vào.

Giang Tuyết cùng Đạo Vương hướng tôn kim giáp tiên nhân kia nhìn lại, không khỏi hơi ngẩn ra, chỉ thấy người này chính là Chiến Thiên ma tôn tới từ tam giới, giờ phút này đã tu thành Chân Tiên, hiển nhiên đi theo Huyền Đô tiên quân có được chỗ tốt rất nhiều, liên hoa quần trên người cùng Liên hoa chuy trong tay tất cả đều là dị bảo khó lường.

Chỉ là Chiến Thiên ma tôn vốn là hán tử dữ tợn tu luyện ma đạo, lại mặc quần do liên hoa luyện thành, lộ ra vẻ có chút bất luân bất loại.

Chiến Thiên ma tôn thấy hai vị cố nhân, cũng là sắc mặt đỏ lên, vừa thấy Lạc Hoa Âm, Thiếu Hư, Hạo Thiếu QUân, cho dù là đám người tiên thiên, sắc mặt càng đỏ, vội vàng tiếp lấy hoàng bào, hướng mọi người hét lớn một tiếng.

Huyền Đô tiên quân đưa tay ra điểm một chỉ, chỉ thấy hư không của đệ thất tiên giới mở ra, một đạo tiên chỉ từ trong Huyền Đô tiên thành của Tiên đế cung bắn nhanh mà đến, phô ra một dải tiên quang đại đạo.

Chiến Thiên ma tôn vội vàng nhảy lên tiên quang đại đạo, chỉ thấy tiên quang vừa thu lại, chở hắn hướng bên trong Huyền Đô tiên thành bắn đi.

- Chiến Thiên, gặp bạn cũ không hàn huyên một chút sao?

Lạc Hoa Âm ở phía sau kêu lên.

Chiến Thiên ma tôn chỉ có thể làm như không nghe thấy, vô cùng lo lắng dọc theo tiên quang đại đạo chạy như điên, kêu lên:

- Ta không có thời gian, ngày khác lại gặp các ngươi!

Trong lòng vị ma tôn này âm thầm hối hận, thầm nghĩ:

- Ta nguyên bản không nên theo lão gia thượng giới, làm đạo đòng, Hạm Đạm yêu tôn là có thể rồi, có thể làm cái đồng nữ, mặc y thường buồn cười này ngược lại cũng băng tuyết khả ái. Lão gia nhưng thật là, nói đồng tử đồng nữ cần phải có một đôi mà, thưởng cho ta một bộ y thường, thẩm mỹ hiển nhiên là có vấn đề, lão gia ban cho ta bộ y thường mặc ở trên người, mọi việc đều không được tự nhiên, ngay cả cố nhân đều không dám gặp...

Chiến Thiên ma tôn đến Huyền Đô tiên thành, đi tới bên cạnh liên hoa trì, kêu lớn:

- Lý long vương!

Trong liên hoa trì phát ra một tiếng răng rắc, chỉ thấy nước ao tách ra, một tôn cự nhân so sánh với Chiến Thiên ma tôn còn cao hơn gấp trăm lần từ trong nước đứng lên, một thân nhục thân cứng rắn, tràn ngập hùng vĩ.

Chiến Thiên ma tôn sợ hết hồn, nhìn liên hoa trì nho nhỏ một chút, lại ngẩng đầu nhìn lên vị cự nhân này, chỉ tahays cự nhân trên to dưới nhỏ, nửa người dưới lại là một cái đuôi cá, ngâm ở trong nước.

- Lão gia để cho ngươi đem hoàng bào nuốt lấy!

Chiến Thiên ma tôn vội vàng nói.

Tôn cự nhân kia lấy tay đem hoàng bào đoạt qua, nhét vào trong miệng, kêu càu nhàu nuốt vào, ngay sau đó rầm một tiếng hóa thành một con cá chép lớn nhỏ bằng lòng bàn tay, chui vào trong ao biến mất không thấy gì nữa.

Chiến Thiên ma tôn buông thả thần thức tràn vào bên trong liên hoa trì, không khỏi kêu khẽ một tiếng. Liên hoa trì này không lớn nhưng mà lại rất sâu, thần thức của hắn cường đại cỡ nào, tìm tòi chính là ức vạn vạn dặm, thủy chung không phát hiện ra tung tích của con cá chép nhỏ kia, cũng không biết liên hoa trì này rốt cuộc đi thông nơi nào, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.