Đế Tôn

Chương 2537: Chương 2537: Ngươi dám ăn hiếp nữ nhi của ta? (2)




Phương xa sườn núi trập trùng, một tòa lầu các lơ lửng giữa vách núi. Có nữ nhân yêu kiều tựa bên khung cửa sổ nhìn Giang Nam.

Giang Nam đi đến giữa vườn hoa, khom người hái một đóa hoa, hoa tươi mơn mớt mọng nước.

Giang Nam cười nói:

- Hỗn độn thương mang, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không ngờ sinh trưởng tiên hoa kiều diễm tươi mới như thế.

Trước khung cửa sổ, Linh Nữ thân hình yêu kiều tò mò nhìn Giang Nam hái hoa, thanh âm tựa tiếng chuông truyền đến êm tai dễ nghe như nguyên chung lay động hồn người.

- Giáo chủ có ẩn ý gì?

Hai ngón tay Giang Nam kẹp cành hoa đạp không đi hướng lầu các, cười nói:

- Hoa tươi xứng mỹ nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Linh Nữ, hãy để bản giáo chủ cài đóa hoa này cho nàng.

Tay cầm hoa nhẹ phất, cành hoa cài lên tóc mai Linh Nữ.

Linh Nữ nghiêng đầu, bàn tay trắng lắc nhẹ, bóng ngón tay đầy trời:

- Giáo chủ hái hoa trong vườn của ta tặng cho ta thì hơi keo kiệt.

Ngón tay và bàn tay va chạm. Hai ngón tay kẹp hoa không nhúc nhích, ba ngón tay búng ra. Ba kiếm quang kinh thế chém hướng mạch chủ của Linh Nữ.

Giang Nam cười nói:

- Mượn hoa hiến phật vốn là tấm lòng, sao Linh Nữ nỡ từ chối ý tốt của ta?

Hai loại lực lượng khác nhau va chạm, thanh âm trầm đục. Hai đẳng cấp Thiên Quân đánh nhau, sức mạnh kinh người biết mấy. Hư không bị chấn nứt, lầu các nứt rạn ra.

Nhưng hoa trong tay Giang Nam vẫn kiều diễm, không hề bị tổn thương chút nào.

Thân hình mềm mại khẽ run, Linh Nữ không đấu nổi sức mạnh của Giang Nam. Linh Nữ bỗng phất tay áo quấn eo Giang Nam.

Giang Nam cười to, thụt lùi ra sau kéo Linh Nữ ra lầu các, lầu các sup đổ.

Linh Nữ khẽ hừ, tay áo tung bay, vải nhẹ phủ đầy trời. Mười hai ngón tay huơ, ngón tay nàng trơn mềm trắng trẻo bây giờ xanh tươi hóa kiếm ẩn sau vải mỏng, ẩn giấu sát khí chém vào trán, cổ họng, trái tim, các khớp trên người Giang Nam.

Quanh thân Giang Nam hiện chuông văn như có nguyên chung bao phủ người. Vải bay tới, ngón tay Linh Nữ đánh vào nguyên chung rồi tách ra ngay. Hai người tựa hai con bướm bay trong vườn hoa, chợt cao chợt thấp.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Cánh hoa bay đầy, bị dư âm công kích làm cánh hoa điêu tàn.

Giang Nam bay tới gần ôm eo Linh Nữ, vòng eo nhỏ xinh một bàn tay nắm hết, mềm mại không xương. Giang Nam cài hoa vào tóc Linh Nữ nhưng nàng ngửa người ra sau.

Giang Nam cười hỏi:

- Linh Nữ mời bản giáo chủ đến dự tiệc thì tại sao từ chối ta tặng hoa? Hiện giờ chỉ còn một đóa hoa, hay Linh Nữ ép ta lạt thủ tồi hoa?

Linh Nữ bật cười:

- Muốn bắt ta, ép đám người Đại Diễn ném chuột sợ vỡ đồ do đó thả ngươi đi?

Linh Nữ giơ chân, mũi chân đạp đầu Giang Nam, cười nói:

- Huyền Thiên giáo chủ, chỉ dựa vào một mình ngươi e rằng không bắt ta được.

Giang Nam cắm hoa vào tóc mái Linh Nữ, bàn tay xoay bắt mắt cá chân của nàng. Linh Nữ bị Giang Nam bắt mắt cá chân, eo bị ôm, lòng hoảng loạn quát to.

Một ảo ảnh thần ma đầu đội trời chân đạp đất xuất hiện sau lưng Giang Nam, cao to vạm vỡ, khí thế tràn ngập bá khí bất không, là ảo ảnh Bất Không Đạo Nhân.

Ảo ảnh Bất Không Đạo Nhân vươn tay nâng một nam một nữ lên, mắt chứa thần quang không bắn ra, vô cùng uy nghiêm.

Thanh âm nổ vang chấn động thiên địa:

- Ngươi dám ăn hiếp nữ nhi của ta ngay trước mặt ta?

Giang Nam thả Linh Nữ ra, nhanh như chim nhận bay ra ngoài. Giang Nam lắc người một cái dưới chân hiện Đại La Thiên, hắn ngồi trên nó, chư thần vòng quanh. Giang Nam như quân hoàng chư thần, vĩ ngạn nguy nga.

Giang Nam nhíu mày hỏi:

- Bất Không Đạo Nhân hay Đạo Không Đạo Nhân?

Linh Nữ đứng trên bàn tay người khổng lồ, đè nén nỗi lòng dao động.

Linh Nữ mỉm cười hỏi:

- Tại sao giáo chủ hỏi vậy?

Giang Nam kinh ngạc nói:

- Nàng không biết Bất Không Đạo Nhân đã chuyển thế thành Đạo Không Đạo Nhân sao?

Người Linh Nữ rung lên, biến sắc mặt. Giang Nam nhìn thấy hết.

Giang Nam cười nói:

- Xem ra nàng thật sự không biết. Nói vậy ảo ảnh sau lưng nàng không phải ý chí Bất Không Đạo Nhân mà là một đoạn ý chí Bất Không Đạo Nhân để lại trong Hỗn Độn thiên quốc. Bất Không Đạo Nhân quả nhiên thần thông quảng đại, một đoạn ý chí kiếp trước có thể duy trì Hỗn Độn thiên quốc nhiều năm như thế, làm người ta kinh thán.

Bất Không Đạo Nhân ảo lắc lư, mắt nhìn Giang Nam, chậm rãi nói:

- Ngươi ăn hiếp nữ nhi của ta mà vẫn ung dung trước mặt ta, rất to gan.

Mặt Linh Nữ đỏ hồng, vuốt ve đóa hoa trên mái tóc, lại trở về dáng vẻ ung dung thánh khiết:

- Kiếp nạn của giáo chủ ngay trước mắt, thiếp thân mời giáo chủ đến dự tiệc vì có một giao dịch muốn bàn bạc với giáo chủ, không chừng Hỗn Độn Cổ Thần có thể trợ giúp giáo chủ độ qua kiếp số này.

Vẻ mặt Giang Nam hơi dao động:

- Linh Nữ hãy nói nghe thử.

Linh Nữ mỉm cười nói:

- Kiếp số của giáo chủ là kiếp số chết chắc, từ nay thân chết đạo tiêu. Bởi vậy thiếp thân ngỏ ý muốn mời giáo chủ tham gia Hỗn Độn thiên quốc, trở thành người Hỗn Độn thiên quốc. Tướng sĩ Thiên Quốc ta sẽ dốc sức giúp giáo chủ ngăn lại kiếp số này.

Giang Nam mỉm cười nói:

- Tiên giới quyết tiêu diệt ta bởi vì ta không phải tiên nhân, Cổ Thần các người cũng không phải tiên nhân, khó tránh khỏi bị thiên Tiên giới tru sát. Hỗn Độn thiên quốc bản thân khó bảo đảm thì làm sao giúp ta độ qua kiếp số?

Linh Nữ cười cười:

- Phụ thân của ta là một trong những người sáng tạo Tiên giới, sao có thể không dự đoán được điều này? Phụ thân để lại bài bố đủ cho hỗn độn thần tộc ở trong Tiên giới không bị bài xích. Giáo chủ, chỉ cần ngươi tham gia vào Hỗn Độn thiên quốc thì tránh thoát kiếp số diệt sát này dễ như trở bàn tay?

Giang Nam lắc đầu, nói:

- Đạo khác nhau không chung đường, ta sẽ không phản bội Tiên giới tham gia Hỗn Độn thiên quốc.

- Giáo chủ là tiên sao?

Linh Nữ mỉm cười:

- Giáo chủ không phải tiên nhân thì nói gì đến phản bội? Ngược lại giáo chủ là Cổ Thần, tuy là hậu thiên nghịch chứng tiên thiên nhưng vẫn là Cổ Thần. Giáo chủ theo thần đạo, không liên tiên đạo. Giáo chủ bảo vệ tiên đạo nhưng tiên đạo không chấp nhận, muốn diệt giáo chủ vậy giáo chủ cần gì bán mạng cho tiên đạo?

Linh Nữ buồn bã nói:

- Giáo chủ đầu đội trời chân đạp đất, Đạo Tổ cuối cùng của thần, đại thành tổ thần nhưng quyết bảo vệ tiên đạo, lại bị tiên đạo phản bội. Ta nhìn còn thấy bất bình cho giáo chủ. Nếu giáo chủ tham gia Hỗn Độn thiên quốc, tướng sĩ Hỗn Độn thiên quốc mặc cho giáo chủ sử dụng, mưu đồ đại nghiệp. Khống chế Tiên giới, xóa sạch tiên đạo, phục hồi thịnh thế thần!

Giang Nam lắc đầu, nói:

- Linh Nữ nghĩ sai rồi, ta không bảo vệ tiên đạo mà là bảo vệ người thân của mình, bảo vệ sinh linh tiên phàm. Hỗn Độn Cổ Thần là như thế nào bản thân ta hiểu rõ. Cổ Thần lấy sinh linh khác làm thức ăn, tùy ý nuốt sinh linh. Nếu Cổ Thần trở thành người bảo vệ Tiên giới, tương lai Tiên giới biến thành bộ dạng gì đã rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.