【 Chương 61: Biệt ly 】 Ngươi phải trở lại
***
Một tiếng la này thanh âm rất lớn, không chỉ là người trong viện, ngay cả Đoạn Bạch Nguyệt đang ngủ mê man cũng tỉnh lại.
Chỉ là tỉnh thì tỉnh, nhưng không có mở mắt ra.
Sở Uyên ngồi bên cạnh phủ thêm ngoại bào, vội vàng đi ra ngoài.
Nghe được tiếng cửa phòng bị đóng lại, Đoạn Bạch Nguyệt mới mở mắt nhìn nóc giường, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đoạn Dao đứng ở trong viện, thở hồng hộc.
“Lấy được rồi hả?” Nam Ma Tà đầu tóc rối bời từ sát vách xông đến, thậm chí ngay cả hài cũng chỉ xỏ một chiếc, vừa nhìn liền biết phi thường hoảng hốt.
“Dạ.” Đoạn Dao từ trong lồng ngực móc ra một cái bình nhỏ, “Chính là cái này.”
“Mau đưa cho ta.” Trước khi Sở Uyên giơ tay, Nam Ma Tà liền giành trước một bước cầm đồ vật vào tay -- dù sao cũng là giả mạo, tóm lại không thể để người khác thấy, có thể giấu vẫn là giấu đi thì tốt hơn.
“Là Thiên Thần Sa?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Dao gật đầu, về sau liền lắc đầu: “Nói không chính xác.”
Sở Uyên nói: “Là lấy được trong tay ai?”
Đoạn Dao trả lời câu này rất lưu loát: “Bạch Mi tiên ông.”
Sở Uyên nói: “Lúc trước từ chưa từng nghe qua danh tự này.”
Chưa từng nghe qua là được rồi, buổi chiều mới soạn. Nam Ma Tà mở ra nắp bình ngửi một cái, nói: “Trước tiên lấy một ít ăn vào thử một chút xem.”
Sở Uyên nghi ngờ: “Ngay cả vật ấy là cái gì cũng không xác định, thật sự có thể thử?”
“Hoàng thượng không cần lo lắng.” Nam Ma Tà nói, “Bạch Mi tiên ông và Tây Nam phủ vốn là không thù không oán, lúc này cũng là vì muốn làm một khoản sinh ý mới nguyện ý dâng ra vật này. Huống hồ mặc dù là thử nghiệm thuốc, ta cũng sẽ làm đủ chuẩn bị, kiên quyết sẽ không lấy tính mạng đồ đệ của ta mạo hiểm.”
Nói đến nước này, Sở Uyên cũng chỉ có thể gật đầu.
Nam Ma Tà cầm bình nhỏ tiến vào phòng ngủ.
Sở Uyên vốn cũng muốn theo vào, lại bị Đoạn Dao gọi lại, nói: “Lúc sư phụ chữa thương, không muốn có người ngoài quấy rầy.”
Nam Ma Tà đúng lúc trở tay đóng cửa phòng lại.
Sở Uyên đứng ở trong viện, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Lúc trước hắn dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Thiên Thần Sa vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn tìm lại dễ dàng xuất hiện như vậy. Mặc dù nói là tìm được thuốc giải, nhưng một tia cảm giác như trút được gánh nặng cũng không có, trái lại càng cảm thấy không chắc chắn.
Đoạn Dao đứng ở bên cạnh, lúc đầu cũng không dám lên tiếng, chỉ là vẫn luôn dè dặt cẩn thận nhìn hắn, về sau thực sự lo lắng hắn sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ, mới nói: “Kỳ thực từng ấy năm tới nay, Tây Nam phủ phái không ít người ra bên ngoài tìm Thiên Thần Sa, thiên Nam địa Bắc đại mạc hải ngoại, lúc này nếu thật sự đúng, cũng coi như không uổng phí thời gian của mọi người.”Sở Uyên hoàn hồn, gật đầu nói: “Tiểu Cẩn cũng từng nói, tìm thuốc này dựa cả vào duyên phận, nói không chừng vào thời điểm nào đó, có thể vô tình tìm được ở bên trong cửa hàng nhỏ ven đường.” Âm thanh rất thấp, giống như là muốn nói cho bản thân mình nghe, có lẽ kia thật sự là giải dược thì sao, dù sao tìm nhiều năm như vậy, cũng hầu như nên tìm được mới phải.
“Cát nhân tự có thiên tướng.” Đoạn Dao nói, “Ca ca sẽ không có chuyện gì.”
Sở Uyên miễn cưỡng cười cười, nói: “Ừm.”
Trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Đây rốt cuộc là vật gì?”
Nam Ma Tà nói: “Phân gà.”
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán nhét bình nhỏ kia về cho hắn.
“Trước ăn nó vào.” Nam Ma Tà từ trong tay áo lấy ra hai viên thuốc, “Có thể giúp cho mạch tượng ngươi mấy ngày nay vững vàng hơn một chút.” Dù sao nếu như uống cái gọi là 'thuốc giải', một chút chuyển biến tốt cũng không có cũng kỳ quái.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyến này may mà nhờ có sư phụ.”
“Chỉ mong ngươi có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này.” Nam Ma Tà nói, “Hôm nay Dao nhi đã phái người đến Truy Ảnh Cung truyền tin, tính toán Tiểu Ngũ sẽ trở về Tây Nam phủ trước chúng ta một bước.”
“Nhiều năm như vậy, người làm ca ca như ta không giúp được hắn chuyện gì, ngược lại chuyện gì cũng phiền hắn giúp ta.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài.
“Nếu ngươi có thể có một nửa mệnh tốt của Tiểu Ngũ, thì nên cảm tạ trời đất.” Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn. Một người khổ hề hề chừng hai mươi năm, thân bất do kỷ làm Tây Nam Vương, trong người trúng độc còn chưa nói, người trong lòng còn ở xa ngàn dặm ở bên ngoài, ngay cả cùng nhau đi trên đường cũng không được. Một người khác từ nhỏ liền ung dung tự tại, bằng tâm nguyện của mình đến Truy Ảnh Cung, cưới cô nương tốt làm vợ, năm đầu thì sinh một đôi nhi tử mập mạp, thân cường thể kiện cao to tuấn lãng. Xếp hai người cùng nhau, dù là ai nhìn thấy cũng không nhịn được phải đồng cảm người bên trái.
Mắt Đoạn Bạch Nguyệt hơi lim dim, đợi đến sau khi hơi thở vững vàng, nói: “Ừm.”
“Một tuồng kịch cuối cùng này, làm tốt một chút.” Nam Ma Tà căn dặn, “Đừng để cho hắn bận tâm nữa.”
“Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Chuyện như vậy sao dám làm phiền sư phụ nhọc lòng.”
Cũng đúng. Nam Ma Tà vừa mở cửa vừa nghĩ, chỉ sợ coi như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng sẽ một mặt thâm tình nói không sao.
Trong gánh hát đều xướng như thế.
“Thế nào rồi?” Sở Uyên vội vã tiến lên.
Nam Ma Tà nói: “Tựa hồ thật sự là thuốc giải.”
“Thật hả?” Đoạn Dao trước tiên mừng rỡ như điên, dù sao tiết mục dàn dựng này cũng đã luyện tập mười mấy lần.
Nam Ma Tà nói: “Mạch tượng vững vàng hơn rất nhiều, ngực đau nhói cũng thối lui không ít. Chỉ là dù sao Kim Tàm Tuyến cũng đã ở trong người quá lâu, ít nhiều gì cũng đã tổn thương căn cơ, lần này trừ bỏ không thích ứng, vẫn là phải mau chóng trở về băng phòng Tây Nam tịnh dưỡng mới được.””Vậy cũng tốt.” Đoạn Dao nói, “Chỉ cần có thể chữa khỏi Kim Tàm Tuyến, tất cả chuyện còn lại đều dễ nói.”
“Vào xem chút đi.” Nam Ma Tà nghiêng người tránh đường.
Sở Uyên đi vào trong, Đoạn Dao cũng đuổi sát theo, lại bị sư phụ ngăn cản: “Ngươi tham gia náo nhiệt cái gì.”
Đoạn Dao lòng buồn bực. Sao lại nói là tham gia náo nhiệt chứ, chẳng lẽ không nên lo lắng cho ca ca.
Nam Ma Tà giúp hai người đóng cửa phòng lại, sau đó mang theo tiểu đồ đệ đến trong viện, nhỏ giọng oán giận: “Ngày thường nhớ phải nén nước mắt lại, thời khắc mấu chốt cũng không được rơi một hai giọt ra.” Phải biểu hiện càng mừng rỡ càng tốt.
Đoạn Dao thầm nghĩ, ca của ta cũng không phải ăn thứ gì tốt, suýt nữa ăn phân gà, chuyện như vậy thiên tài mới có thể vui nổi.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở trên giường, nhìn về phía hắn cười giơ tay.
“Ngươi sao rồi?” Sở Uyên ngồi ở bên giường.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tốt hơn rất nhiều.”
Sở Uyên kéo cổ tay hắn qua thử mạch một chút, rồi kề sát lỗ tai ở trước ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập, nửa ngày cũng không chớp mắt một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, vươn tay xoa đầu hắn: “Lúc này thật giống như tiểu ngốc tử.”
“Tựa hồ thật sự vững vàng hơn so với lúc trước.” Sở Uyên nhìn hắn, “Thật sự là Thiên Thần Sa à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hẳn là không sai”
Sở Uyên nói: “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Coi như giải độc Kim Tàm Tuyến, cũng vẫn là phải về Tây Nam trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bế quan luyện công ngắn thì một năm, dài có lẽ sẽ càng lâu. Mấy ngày này ta không có ở đây, Đoạn Niệm sẽ vẫn ở lại Vương thành, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tìm hắn.”
Sở Uyên lắc đầu: “Đã nói, không cần để người lại bảo vệ ta.”
“Cũng không riêng là vì bảo vệ ngươi, mà là vì có thể khiến cho ta an tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đoạn Niệm từ nhỏ lớn lên ở Tây Nam phủ, vẫn chưa đi qua những nơi phồn hoa, lần này vừa vặn có lý do, để cho hắn ở lại địa phương lớn xa hoa lãng phí này thêm hai năm, ngươi cũng không được phép bạc đãi hắn.”
Sở Uyên đẩy đẩy hắn: “Ừm.”
“Được rồi, hôn một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sau đó trở về hành cung đi, ta cũng không muốn để ngươi thấy dáng vẻ ta bị phong trụ.”
Sở Uyên nói: “Bị phong ở trong sáp, dáng vẻ có gì mà đáng nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy cũng không được.”
Sở Uyên cười, nâng cằm hắn lên để sát vào hôn tới.
Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay vòng lấy thắt lưng hắn, kéo người đến ngực mình, cánh môi dán sát hợp cùng một chỗ, đầu lưỡi quyét qua kẽ răng lẫn nhau, mang theo vị ngọt và an tâm quen thuộc.
Nụ hôn này so với bất kỳ nụ hôn nào lúc trước cũng lâu hơn, nghĩ đến sắp phải tách ra, chỉ hận thời gian không thể dừng lại, một chút cũng đừng tiếp tục trôi.Đoạn Bạch Nguyệt thả người ra, rồi để sát vào nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái.
Sở Uyên nhìn hắn, tâm mơ hồ đau nhói.
“Phải chiếu cố bản thân mình thật tốt.” Ngón cái Đoạn Bạch Nguyệt cọ qua viền mắt ửng đỏ của hắn, “Đừng tiếp tục ngồi cả đêm ở Ngự Thư phòng, thân thể là của mình, ăn cơm phải ăn thịt, đừng vì Tây Nam mà xung đột với những lão nhân kia, thích mắng thì để cho bọn họ mắng đi, mỗi người ai cũng cao tuổi cả rồi, cũng sống không được vài năm, ngươi nói xem có phải hay không?”
Sở Uyên tránh tầm mắt hắn, nói: “Ừm.”
“Trở về đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu trễ hơn chút nữa, trở về cũng sắp bình minh.”
Sở Uyên tiến sát lại gần ôm lấy hắn, cằm đặt ở đầu vai, hai tay ôm rất chặt, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cảm nhận được ý ẩm ướt trên bả vai, Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn: “Lúc nãy đã nói tốt, nghe lời.”
“Ta chờ ngươi trở về.” Giọng Sở Uyên khàn khàn, “Bao lâu ta cũng sẽ chờ.”
Nghe thanh âm run rẩy của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt gắt gao siết chặt lòng bàn tay, qua hồi lâu mới nói: “Ừm.”
“Ngươi phải trở về.” Sở Uyên lặp lại một lần nữa, cũng không biết là đang nói cho ai nghe. Tuy nói đã tìm được Thiên Thần Sa, độc Kim Tàm Tuyến đã giải, chuyện còn sót lại cũng không nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn cảm thấy trái tim treo ở giữa không trung, phía dưới không phải vực sâu mà là lưỡi dao sắc bén, hơi bất cẩn một chút chính là máu chảy đầm đìa.
Trong lòng đau đến cơ hồ nghẹt thở, Đoạn Bạch Nguyệt sử dụng khí lực toàn thân, cơ hồ muốn đem người khảm vào trong xương cốt.
“Ừm.”
Nam Ma Tà ở bên ngoài đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn sắc trời, trong lòng liên tục thở dài. Hiện tại coi như thoạt nhìn không có chuyện gì, đó cũng là một đống thuốc và ngân châm chồng ra tới, nếu là cứ tiếp tục kéo dài, vạn nhất Kim Tàm Tuyến tỉnh lại, nhưng là khó lừa gạt. Suy đi nghĩ lại, vẫn là kiên cường đến gõ cửa.
“Trở về đi, đi đường cẩn thận.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón tay lau đi nước mắt hắn.
Sở Uyên đứng lên, muốn nói gì đó, nhưng cũng không biết mình phải nói cái gì, tâm và mệnh đều đặt ở trên người nam nhân trước mặt này, còn có thể thế nào nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ngoan.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, quay người nhanh chân ra khỏi cửa. Lúc bước qua ngưỡng cửa, suýt nữa bị ngã nhào xuống.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ hoảng hốt vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Đoạn Dao lén lút đóng cửa phòng lại, miễn cho ca ca lại hộc máu bị phát hiện.
“Hoàng thượng không cần phải lo lắng, trở về Tây Nam là chữa thương, cũng không phải là chuyện khác.” Nam Ma Tà nói, “Bây giờ nhìn nghiêm trọng vậy thôi, đều là người tập võ, ai còn chưa chịu thương tổn qua vài lần, đúng không?”
Sở Uyên gật đầu: “Làm phiền tiền bối.”
“Trở về đi.” Nam Ma Tà nói, “Trong núi lạnh, đừng để bị cảm.”Sở Uyên quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng đóng chặt kia lần cuối, Tứ Hỉ giúp hắn phủ thêm áo choàng, một đường ra khỏi tiểu viện.
Toàn thân Nam Ma Tà đều là mồ hôi lạnh, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngồi bệch dưới đất.
Loại diễn kịch này, thật sự so với giết người còn mệt hơn.
Ngược lại tình hình Đoạn Bạch Nguyệt không thấy có bao nhiêu gay go, vẫn như trước dựa vào đầu giường, nhìn đằng trước xuất thần.
Đoạn Dao đẩy cửa ra.
“Đi rồi à?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừm.” Đoạn Dao ngồi ở bên cạnh hắn, “Muốn uống nước không?”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Hơn nửa đêm uống nước gì chứ.”
“...” Chung quy phải tìm chút đề tài để tán gẫu. Đoạn Dao lòng thầm nói, bằng không còn không biết ngươi muốn đau thương buồn bã đến khi nào.
Nam Ma Tà ở cửa nói: “Sáng mai liền xuất phát.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Được.”
Nam Ma Tà từ trong bình lấy ra vài con trùng trắng mập mạp hình dáng giống con nhộng, chính là bạch ngọc kiển trong lời đồn. Có thể phun ra sáp có hình sợi tơ, vững vàng niêm phong người lại, mặc dù là tạm thời không thể hô hấp, vẫn như trước có thể duy trì ba, năm tháng.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm lại trên giường.
Đoạn Dao nằm úp sấp ở bên giường, viền mắt đỏ ửng.
“Sao ngươi cũng khóc.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn, “Không may mắn chút nào.”
Đoạn Dao miễn cưỡng đem nước mắt nghẹn trở về.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có thể ngủ chừng trăm ngày, cũng coi như là phúc phận.”
Đoạn Dao mang theo tiếng nghẹn ngào dày đặc nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: “Nếu không muốn nhìn thì ra ngoài chờ đi.”
“Ngươi phải tỉnh lại đó.” Đoạn Dao căn dặn, “Nhất định phải tỉnh lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Nam Ma Tà xách cổ áo tiểu đồ đệ ồn ào lên, ném hắn ra ngoài.
Đoạn Dao ngồi xổm ở cửa, cùng tử thiềm thừ mắt to trừng mắt nhỏ, khóc thì sợ không may mắn, cả người đều xoắn xuýt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ ra tay đi.”
Nam Ma Tà thở dài, đặt bạch ngọc kiển ở trên người hắn.
Thời gian trôi qua thật chậm, nhưng rất nhanh.
Mặt trời dần dần mọc lên từ phía Đông, sương sớm còn đọng trên lá cây rơi xuống, bắn lên vô số hạt châu óng ánh khắp nơi trên đất.
Nam Ma Tà từ trong phòng bước ra.
“Sư phụ.” Đoạn Dao ở bên ngoài thủ một đêm đứng lên.
“Không sao rồi.” Nam Ma Tà nói, “Chuẩn bị xe ngựa trở về Tây Nam phủ.”
Đoạn Dao liếc mắt nhìn vào trong phòng, thấy hình người trên giường bị bạch ngọc sáp phong, rốt cục không nhịn được 'Òa' một tiếng khóc lên.Nghĩ là một chuyện, nhìn thấy ca ca thật sự biến thành như vậy, vẫn là rất muốn gào khóc một phen.
Nam Ma Tà sớm biết hắn sẽ là phản ứng như thế, cũng không khuyên nhủ. Một đêm không ngủ bận tâm việc này, dù sao hắn cũng hơi choáng đầu hoa mắt, vì vậy ngồi ở hành lang uốn khúc nghỉ ngơi. Đầy đủ qua gần nửa canh giờ, Đoạn Dao mới nín khóc hỏi: “Sư phụ có muốn ăn điểm tâm không?”
Nam Ma Tà nói: “Còn tưởng là ngươi muốn khóc đến ngày mai.”
Đoạn Dao lau đi nước mắt, sau khi dùng nước lạnh qua loa rửa mặt, liền đến nhà bếp bưng điểm tâm trở về. Hai người cũng không muốn đến nhà ăn, liền ngồi ở bên cạnh bàn đá trong viện vừa ăn vừa nói chuyện. Đoạn Dao vẫn còn chưa học xong cách phải làm thế nào để phá giải Đốt Tinh cục, coi như hắn thiên phú hơn người, ít nhất còn cần nửa tháng, cho nên lần này Nam Ma Tà sẽ mang theo Đoạn Bạch Nguyệt trở về Tây Nam trước, để hắn tiếp tục ở bắc hành cung.
“Đúng lúc, đi bồi hoàng thượng.” Nam Ma Tà nói, “Có ngươi ở bên cạnh, trong lòng hắn cũng sẽ thoải mái một chút, chỉ là phải nhớ kĩ một chuyện, ngàn vạn lần đừng nói lung tung rồi lộ hết.”
Đoạn Dao gật đầu: “Ừm.”
Nam Ma Tà chùi miệng cho hắn, tràn ngập chua xót.
Lần đến Vương thành này, khi xuất phát còn vô cùng phấn khởi không thể chờ đợi được nữa, nhưng không ngờ đến lúc trở về sẽ chật vật như vậy.
Sống bảy mươi, tám mươi năm, vẫn là lần đầu tiên đau lòng đồ đệ như vậy. Nếu có thể lấy mạng đổi mạng, hắn thật sự nguyện ý mình xuyên trở vào trong nấm mồ không trở ra, thành thành thật thật nhắm mắt lại quy thiên, chỉ cầu có thể làm cho mấy tiểu bối này có thể có kết cục tốt là được.
Ăn xong điểm tâm, người Tây Nam phủ cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa, Nam Ma Tà mang theo Đoạn Bạch Nguyệt một đường xuống núi, vội vã chạy về Tây Nam.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công nói, “Trở về đi.” Đều ở nơi này thủ một đêm, bây giờ Tây Nam Vương cũng đi, dù đứng bao lâu nữa cũng chỉ là một cái sơn đạo trống trơn.
Bả vai Sở Uyên rơi đầy sương sớm, như là không nghe hắn nói chuyện, vẫn luôn nhìn theo đoàn xe hoàn toàn biến mất, mới nói: “Ừ.”
Trong lòng Tứ Hỉ thở dài, ánh mắt này của hoàng thượng, quả nhiên là liếc mắt một cái cũng không nhẫn tâm nhìn nhiều.
Đoạn Dao đơn giản dọn dẹp gian phòng một chút rồi cũng tự mình trở về hành cung.
Lão nhân vẫn ở chỗ cũ ngủ gật trước ván cờ, sau khi nghe được cửa phòng mở thì ngẩng đầu, nói: “Trở về rồi à? Ca ca ngươi thế nào?”
Đoạn Dao ngồi đối diện hắn, nói: “Ngài đừng nói chuyện, ta muốn bình tĩnh một lát trước.”
Lão nhân dừng một chút, nói: “Ừm.”
Viền mắt Đoạn Dao đỏ ửng, ngực phập phồng.
Lão nhân nói: “Cũng đã mười sáu tuổi rồi, gặp phải chuyện cũng không nên khóc.”
Đoạn Dao liều mạng nghẹn ngào, sửa chữa: “Tuổi mụ mới mười sáu.”
Lão nhân nói: “Mười lăm cũng không thể khóc.”Đoạn Dao lau nước mắt, ca của ta cũng không biết là hung hay cát, khóc cũng không được sao?!
Lão nhân nhìn hắn lắc đầu, từ trong ngực móc ra một khối khăn mặt đưa tới.
Nhìn miếng vải rách đen thùi lùi kia, Đoạn Dao quyết đoán đem nước mắt nghẹn trở về lần nữa.
Lão nhân nói: “Đã nói, học xong Đốt Tinh cục này, tương lai có lẽ có thể cứu ca ca ngươi.”
Đoạn Dao nói: “Ừm.”
“Hôm nay học chiêu thứ tư đi.” Lão nhân nói, “Ngươi cũng có thể đi sớm mấy ngày.”
Đoạn Dao ho khan: “Đa tạ tiền bối.”
Lão đầu kẹp lên một con cờ, nhẹ nhàng hạ xuống trên bàn cờ.
Đoạn Dao một bên chùi nước mũi, một bên nghiêm túc nhìn.
Bên ngoài Ngự Thư phòng vẫn như trước có một đám thần tử thủ, Tứ Hỉ hầu hạ Sở Uyên rửa mặt thay y phục, sau đó thử thăm dò hỏi: “Bằng không hôm nay đừng đến? Hoàng thượng hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.” Sở Uyên nói, “Nằm cũng ngủ không được, đi thôi.”
“Dạ.” Tứ Hỉ mở cửa giúp hắn, cùng nhau đến Ngự Thư phòng. Vị trí xếp đầu tất nhiên là Đào Nhân Đức, hắn đã lo lắng mấy ngày nay, lần này rốt cục thấy được hoàng thượng, xác định hắn bình yên vô sự, tâm mới trở xuống bụng.
“Trẫm bất quá ở trong Tô Hoài sơn trang đợi ba bốn ngày, vì sao có nhiều sự tình như thế?” Sở Uyên nhíu mày ngồi ở sau bàn trà.
“Là các thần tử đều đang lo lắng cho hoàng thượng.” Đào Nhân Đức nói, “Lần này nghe nói hoàng thượng đã bày giá trở về hành cung thì muốn đến thỉnh an.”
“Nếu ai là vô sự đến đây thỉnh an, lui ra đi.” Sở Uyên phất tay một cái.
Mọi người quỳ xuống đất lĩnh chỉ, vù vù đi hết hơn nửa phòng.
“Ai muốn hỏi chuyện Tây Nam phủ, cũng có thể lui xuống.” Sở Uyên nhàn nhạt nói, “Trẫm hiện tại không muốn nói.”
Trong phòng liền đi hết hơn một nửa.
Lưu Đại Quýnh liếc mắt nhìn Đào Nhân Đức một cái, nghe thấy không, hoàng thượng kêu ngươi lui ra.
“... Dạ.” Đào Nhân Đức tuy nói đầy bụng nghi hoặc, nhưng thấy vẻ mặt Sở Uyên khác thường, cũng thức thời không hỏi nhiều, khom người rời khỏi Ngự Thư phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Đại Quýnh.
“Nói đi, Lưu ái khanh có chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
“Có liên quan đến công chúa Cao Ly.” Lưu Đại Quýnh nói, “Ngày hôm trước đầu Nam Hải có tin tức truyền đến, nói đã điều tra rõ thân phận người Kim Xu gả, tên là Bố Khôn, là trưởng tử một nhà phú hộ ở Bạch Tượng quốc, trong nhà làm sinh ý lá trà, tình cờ cũng sẽ buôn bán chút châu báu trong biển sâu đến Đại Sở.”
“Phú hộ Bạch Tượng quốc, vậy cũng không có vấn đề gì.” Sở Uyên nói, “Giằng co lâu như vậy, lần này cũng coi như là gả được phu quân.”
“Dạ.” Lưu Đại Quýnh nói, “Cao Ly vương cũng rất hài lòng về người em rể này, thậm chí còn muốn đến Nam Dương xem thử.”
Sở Uyên lơ đễnh nói: “Hắn ngược lại là có thời gian rảnh.”
Lưu Đại Quýnh tiếp tục ha ha cười gượng.
Sở Uyên đau đầu: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Kỳ thực cũng không tính chuyện khẩn yếu gì.” Lưu Đại Quýnh cân nhắc dùng từ một chút, “Chỉ là gần một năm qua, binh lực Đại Sở ta, tựa hồ vẫn luôn thiên hướng... Khụ, phía Nam, đầu Nam Dương kia càng là có ba cỗ trọng binh canh gác. Cho nên Cao Ly vương muốn hỏi, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Sở Uyên bỏ lại tấu chương trong tay, bất mãn nói: “Có liên quan gì đến hắn?”
“Tất nhiên là không có liên quan.” Lưu Đại Quýnh chận lại nói, “Chỉ là dựa theo ý của Cao Ly vương, nếu là thật sự có việc, vậy thì hắn không đi nữa, không những mình không đi, còn phải đem muội muội nhanh chóng tiếp trở về Cao Ly, mới có thể an tâm -- “
“Được rồi.” Sở Uyên đầu vang ong ong, cắn răng cắt ngang lời hắn, “Kêu hắn cứ việc thăm người thân, thích đi bao lâu thì đi bấy lâu, đừng tiếp tục nghĩ chuyện không liên quan gì với hắn!”
“Dạ.” Lưu Đại Quýnh nhanh chóng cúi đầu lĩnh mệnh, “Hoàng thượng đừng nổi giận tổn thương long thể, là vi thần không nên lấy việc nhỏ cỡ này đến làm phiền hoàng thượng.”
“Lui ra đi.” Sở Uyên nhu nhu huyệt thái dương, “Trẫm muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Lưu Đại Quýnh cơ hồ là nháy mắt liền biến mất ở Ngự Thư phòng.
Đào Nhân Đức đang ở bên ngoài cất ống tay áo.
Lưu Đại Quýnh liên tục xua tay, ra hiệu hắn đi xa một chút, hoàng thượng nhìn qua không đúng lắm, vẫn là đừng đi nhận xúi quẩy thì hơn.
“Ta đã nói, Tô Hoài sơn trang kia không thể đến.” Mãi đến khi đi ở trên đường cái thành Vân Đức, Đào Nhân Đức còn đang oán giận, “Từ lúc hoàng thượng đăng cơ tới nay, chuyện gì ở Tây Nam phủ có thể khiến cho hắn thoải mái qua một lần? Đừng nói chi lần này là Tây Nam Vương tự mình đến đây.” Không đánh nhau là may mắn lắm rồi.
“Làm ta sợ muốn chết.” Lưu Đại Quýnh nhìn chung quanh kiếm đồ nướng an ủi, “Ngươi không thấy ánh mắt vừa rồi của hoàng thượng đâu, giống như là muốn ăn thịt người.”
“Nghĩ đến là Tây Nam Vương được voi đòi tiên.” Đào Nhân Đức lo lắng, ở trong lòng tính toán lúc này lại muốn cắt nơi nào.
“Lúc trước hoàng thượng điều binh khiển tướng, ta còn tưởng là muốn đối phó Tây Nam phủ.” Lưu Đại Quýnh nói, “Không nghĩ tới sau đó binh lực đều được đặt ở vùng trọng trấn duyên hải, người bên ngoài ngược lại cũng thôi, thậm chí lần này ngay cả Thẩm Tương cũng phỏng đoán không rõ thánh ý, có thể thấy quả nhiên là kỳ lạ.”
Đào Nhân Đức than thở. Lúc trước mọi người cũng từng vì thế tấu thỉnh qua vài lần, nhưng thủy chung cũng không hỏi được nguyên nhân rõ ràng, trái lại có hai người suýt nữa bị cách chức. Tuy nói hoàng thượng đăng cơ mấy năm qua chính tích rõ như ban ngày, mà điều khiển binh lực đến phía Nam, có thể thấy quả nhiên là không có một tia đạo lý.
Sắc trời dần dần tối xuống. Đoạn Dao từ nơi tiểu viện hẻo lánh kia bước ra, đã thấy Tứ Hỉ đang thủ ở bên ngoài: “Đoạn tiểu vương gia.”
“Sao công công lại đến đây.” Đoạn Dao bất ngờ.
“Là hoàng thượng kêu lão nô trông coi ở chỗ này.” Tứ Hỉ công công nói, “Bữa tối đã chuẩn bị xong, còn đang chờ Tiểu vương gia.”
Đoạn Dao: “...”
“Chỉ có hai người hoàng thượng và tiểu vương gia.” Tứ Hỉ công công nói, nói xong liền hạ thấp giọng, “Cả ngày nay hoàng thượng chưa ăn gì cả, đợi lát nữa kính xin tiểu vương gia khuyên nhủ hai câu.”
Đoạn Dao gật đầu: “Được.”
Dù sao ca ca không ở đây, việc dỗ tẩu tử này, cũng chỉ có thể là mình và Tứ Hỉ.