【 Chương 62: - Thành Quan Hải 】 Bóng trắng trong thành
***
Thức ăn trên bàn phần lớn là chút khẩu vị Tây Nam thiên về chua cay, là đồ gia vị cố ý mang từ trong cung tới, lúc trước vẫn luôn không có cơ hội làm, hiện tại làm, nhưng người cũng chỉ còn lại một mình Đoạn Dao.
Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thịt bò, nói: “Có ngon không?”
“Ngon.” Đoạn Dao gật đầu, “So với đầu bếp Tây Nam phủ làm cơm còn ngon hơn.”
Sở Uyên bật cười: “Đây vốn dĩ chính là đầu bếp Tây Nam phủ, về sau cùng nhi tử một đường đến Vương thành mở quán ăn, trẫm ăn qua hai lần cảm thấy mùi vị không tệ, lần này tới bắc hành cung cũng cố ý dẫn hắn theo, ngươi thích là tốt rồi.”
Đoạn Dao gật đầu, tiếp tục âm trầm ăn cơm, lòng nói ca ca cũng là xui xẻo, cố ý mang đầu bếp đến cho hắn, cuối cùng ngay cả một bữa cơm cũng không ăn được.
Thấy hắn trầm mặc không nói, Sở Uyên cũng không nói nữa, mãi đến khi tận mắt thấy hắn uống hết canh, mới nói: “Muốn ăn thêm điểm tâm không?”
“Không muốn không muốn.” Đoạn Dao liên tục xua tay, xoa cái bụng tròn xoe.
Sở Uyên cười nói: “Quả thực chính là người trẻ tuổi thân thể đang phát triển.”
Đoạn Dao chùi miệng, thầm nghĩ lại nói uyển chuyển, ý tứ cũng vẫn giống như là có thể ăn.
Sở Uyên dặn dò Tứ Hỉ pha trà, nhìn tư thế cũng không có ý muốn thả người đi.
Đoạn Dao đối với chuyện này ngược lại cũng không ngoài ý muốn, dù sao vở kịch lúc trước thời gian quá gấp, diễn thực sự hơi qua loa, dùng để lừa gạt người bên ngoài thì được, nhưng tẩu tử mình là hoàng thượng, không cảm thấy khác thường mới nói gặp quỷ.
Quả nhiên, một chén trà còn chưa nguội, Sở Uyên nhân tiện nói: “Bạch Mi tiên ông kia, lúc trước có từng đến qua Tây Nam phủ chưa?”
Đoạn Dao lắc đầu: “Vẫn chưa, lúc trước ta và ca ca đều chưa từng gặp qua người này, chỉ nghe sư phụ nhắc qua, nói là hắn khi còn trẻ ra biển chơi, đánh bậy đánh bạ thì gặp phải.”
“Quan hệ với Nam tiền bối rất tốt à?” Sở Uyên lại hỏi.
“Ngược lại không đến mức quá tốt, nếu là thật sự tốt, sư phụ hẳn là sẽ thường xuyên nhắc tới mới đúng.” Đoạn Dao nói, “Bất quá tổng cộng chưa từng gặp qua vài lần, hẳn là cũng không xấu, sơ giao thôi.”
“Vì sao hắn lại có Thiên Thần Sa?” Sở Uyên tiếp tục nói, “Nếu là có, vì sao không chịu lấy ra sớm một chút, mà phải đợi tới bây giờ?”
“Cái này không rõ lắm, sư phụ cũng không nói tỉ mỉ.” Đoạn Dao nói, “Những năm này Tây Nam phủ phái không ít người tới Đông Hải, cũng viết qua vài phong thư cho Bạch Mi tiên ông, nhưng một phong thư hồi âm cũng không nhận được, sư phụ còn tưởng là hắn đã cưỡi hạc về Tây, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được ở trong thành Vân Đức Thành.”
“Vì đưa Thiên Thần Sa?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Dao nói: “Cũng vì làm một vụ giao dịch với sư phụ, chỉ là nội dung giao dịch là gì, sư phụ vẫn chưa chịu nói. Chỉ nói chờ sau khi ca ca khỏi bệnh, muốn đích thân đến Đông Hải một chuyến.””Như vậy a.” Sở Uyên khẽ gật đầu, trong lòng như trước có chút nghi ngờ, nhưng cũng không thể nói chuyện này rốt cuộc là không hợp lý chỗ nào -- người trong giang hồ làm giao dịch với nhau, bất quá cũng là chuyện bình thường, nếu là hải ngoại tiên ông, sẽ có Thiên Thần Sa cũng không tính kỳ quái, tựa hồ mọi phương diện đều có thể nói thông.
Đoạn Dao tiếp tục nói: “Chỉ là trở về Tây Nam phủ chữa thương mà thôi, nghĩ đến ca ca cũng không nguyện thấy hoàng thượng vì hắn mà lo lắng như vậy, vẫn là phải mở rộng lòng mới tốt.”
Sở Uyên hoàn hồn, cười nói: “Ngược lại là muốn cho ngươi an ủi trẫm.”
Đoạn Dao xoa bóp nắm tay: “Trước khi đi ca ca đã giao phó qua ta, muốn ta giúp hắn chăm sóc hoàng thượng. Còn nói nếu như những lão thần này không thức thời, muốn lấy chút chuyện vặt vãnh khuyên can không để yên, thì trùm bao bố đánh một trận là sẽ thành thật.”
Sở Uyên khen ngợi gật đầu: “Nói rất có lý.”
Nhảy qua chuyện Thiên Thần Sa, đề tài liền thả lỏng rất nhiều. Hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm việc nhà, nói chút chuyện cung đình và vài tin đồn thú vị trong trong chốn võ lâm, hàn huyên gần một canh giờ, Đoạn Dao mới đứng dậy cáo từ. Sở Uyên uống cạn một chén trà cuối cùng, cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn không ít -- tuy nói không đến nỗi hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng cảm thấy sự tình có lẽ cũng không rách nát như trong tưởng tượng của mình, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, lại là người yêu, có lúc khó tránh khỏi sẽ nghĩ quá nhiều.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở cửa nhắc nhở, “Đêm đã khuya, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi.”
Sở Uyên đứng lên, vừa đi vừa nói: “Phân phó nhà bếp ngày mai làm chút thức ăn bổ khí, gần đây Dao nhi đang luyện công, đừng để hắn đói bụng.”
“Dạ.” Tứ Hỉ cười ha ha gật đầu, lòng nói tuy nói Tây Nam Vương đi, may mà còn có một Đoạn tiểu vương gia ở đây, chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm, sắc mặt hoàng thượng đã khá hơn nhiều. Nghĩ đến ngày mai nếu có đại nhân cầu kiến, tiến vào Ngự Thư phòng cũng sẽ không nơm nớp lo sợ nữa.
Bên trong thành Vân Đức một mảnh yên tĩnh, phu canh gõ mõ đi ngang qua, trong miệng khẽ hát tiểu khúc.
Ma nữ đã bị diệt trừ, trong thành liền khôi phục an tĩnh như ngày xưa, lại có hoàng thượng ở đây, trên đường đâu đâu cũng có Ngự Lâm quân tuần tra, muốn có bao nhiêu an toàn thì có bấy nhiêu an toàn. Lúc đi ngang qua một chỗ đường tắt, phu canh thả vật trong tay xuống, muốn tìm một chỗ yên tĩnh đi ngoài, ai ngờ vừa đối mặt vào chân tường kéo dây thắt lưng ra, trên đầu tường chợt lóe qua một cái bóng trắng, nháy mắt bay qua.
“Cứu mạng a!” Phu canh hồn phi phách tán, cảm thấy giữa hai chân ào ào dâng lên một cỗ khí nóng.
Trùng hợp gần đó có Ngự Lâm quân đi ngang qua, nghe tiếng la nhất thời giơ đuốc chạy tới, liền thấy phu canh đang ôm đầu ngồi ở góc tường, trong miệng cũng không biết đang nói cái gì, xung quanh bốc lên mùi khai ngất trời
“Lão nhị, lão nhị.” Người phụ trách dẫn đội nha dịch địa phương tiến lên đẩy đẩy hắn, “Trúng tà hả, hay là gặp ăn cướp?”Phu canh run rẩy ngẩng đầu.
Một vòng quan binh xung quanh đều cực kì buồn bực nhìn hắn.
“Không, có quỷ a.” Phu canh nói năng lộn xộn, “Lúc nãy ta ở đây, thấy một cái bóng trắng.”
“Ở đâu mà có quỷ, ta thấy ngươi là bị doạ ra tật xấu.” Nha dịch kéo hắn đứng lên, “Tự mình nhìn xem.”
Phu canh lắc đầu, qua nửa ngày mới bình phục lại. Lúc này mới phát giác được hai chân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, xấu hổ đến nỗi suýt nữa tiến vào khe nứt.
“Được rồi, mau trở về đi.” Nha dịch nhặt tấm la trên đất lên đưa cho hắn, “Lần sau đừng có làm loạn như vậy nữa.” Vừa nãy một tiếng kêu khóc cứu mạng kia, không chỉ đem chính hắn sợ đến tiểu trong quần, chính mình cũng bị dọa sợ.
Sắc mặt phu canh đỏ lên, sau khi nói tạ ơn mọi người, liền chạy trối chết về nhà, lòng nói nửa tháng sau cũng không dám tiếp tục ló mặt ra ngoài, cũng không biết sẽ bị nói thành ra cái gì. Ngự Lâm quân cũng chỉ cho là hắn hoa mắt, vẫn chưa đem việc này để ở trong lòng. Mãi đến khi tất cả mọi người rời đi, trên một cây đại thụ cách đó không xa, mới có một bóng người lọm khọm nhảy xuống, một mình tập tễnh đi về phía cửa thành. Thừa dịp thời gian thủ vệ thay ca canh gác, bò lên dán sát vào trên tường thành, rồi nhảy ra khỏi thành.
Một chiếc xe ngựa đang dừng ở trong vùng hoang dã, bóng đen khom lưng chui vào, khàn giọng nói: “Đến thành Quan Hải.”
Phu xe đáp một tiếng, giơ roi giục ngựa chạy về phía Nam.
Thành Quan Hải là một tòa thành trấn nằm ở phía Nam Sở quốc, ven biển có thể nghe tiếng gió nhìn sóng bạc, xem như là một trong bến cảng trọng yếu nhất. Trên bến tàu mỗi ngày đều dừng đầy các thuyền buôn quốc gia, cờ xí rậm rạp, bất kể là đội buôn xuôi Nam Dương hay là ngoại bang đi vào Sở quốc, đến Quan Hải đều xem như là một con đường nhanh và tiện nhất.
Bóng đêm dần sâu, mặt trời mọc lên ở phía Đông, đảo mắt là một ngày mới.
Sở Uyên ở bên trong Ngự Thư phòng, còn chưa xem được vài quyển sổ con, Tứ Hỉ công công đã tới bẩm báo, nói là thư Truy Ảnh Cung gửi đến.
Trong lòng Sở Uyên vui vẻ.
Tứ Hỉ công công hai tay trình lên, lại nói: “Còn có một xe đặc sản Thục Trung, nói là sau đó sẽ đưa đến hành cung, là Thẩm công tử tự tay chọn.”
Sở Uyên gật đầu, mở xi ấn rút tín hàm ra, là chữ viết của Tần Thiếu Vũ. Nói đã nhận được hồi âm đến từ Nam Hải, xác thực không biết nơi nào có Thiên Thần Sa, bất quá có thể đi tìm thử một lần.
“... Hoàng thượng?” Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Tứ Hỉ ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Sở Uyên nói: “Đi chuẩn bị chút đồ vật hiếm lạ, đưa đến Truy Ảnh Cung làm đáp lễ.”
“Dạ.” Tứ Hỉ công công gật đầu lui ra. Sở Uyên lại đem tín hàm nhìn một lần, chân mày hơi nhíu lại. Quỷ Thủ thần y là sư phụ Tần Thiếu Vũ, những năm gần đây vẫn luôn ẩn cư ở đảo nhỏ tại Nam Hải, là thần y số một số hai trong chốn giang hồ, ngay cả Diệp Cẩn cũng tự nhận không bằng. Nếu là ngay cả hắn cũng không biết Thiên Thần Sa là vật ra sao, vậy chỉ e là thế gian khó tìm.
Dựa vào long ỷ suy nghĩ một trận, Sở Uyên lại viết phong thư mới, để người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới Nhật Nguyệt sơn trang và Truy Ảnh Cung mỗi chỗ một phần.
Đoạn Dao vẫn ở chỗ lão nhân học làm thế nào phá giải Đốt Tinh cục, đi sớm về trễ, thường xuyên nửa đêm còn đang luyện công. Sở Uyên liền phân phó Tứ Hỉ, lại ở trong bắc hành cung này thêm nửa tháng, sau đó sẽ xuất phát trở về Vương thành.
“Ngươi xem ngươi kìa, chuyện này cũng muốn cau mày.” Lưu Đại Quýnh nói, “Quản hắn là ở Vương thành hay là ở thành Vân Đức, hoàng thượng vẫn là xử lý từng chuyện một, có gì khác biệt đâu.”
“Ta cau mày ngươi cũng muốn quản?” Đào Nhân Đức bị hắn làm cho choáng đầu.
Lưu Đại Quýnh nói: “Ngươi cau mày tất nhiên ta không quản, mà dựa theo tập tính thường ngày, ngươi cau mày xong thì muốn khuyên can. Ta cũng đã nhắc nhở ngươi, gần đây tâm tình hoàng thượng không được tốt, ngươi kiềm chế một chút.”
Đào Nhân Đức: “...”
“Đã nói ngươi có phúc mà không biết hưởng.” Lưu Đại Quýnh kéo hắn đi ra ngoài, “Ở thêm nửa tháng thì nửa tháng, ăn đồ nướng đi.”
Đào Nhân Đức bị hắn kéo đến lảo đảo, lông mày vẫn như trước không giãn ra.
Ở thêm nửa tháng tất nhiên không sao, thậm chí ở lâu một chút nữa cũng được. Chỉ là gần đây hoàng thượng thoạt nhìn thực sự có chút khác thường, nhưng cái gì cũng không chịu nói, khiến lòng người càng không chắc chắn, luôn cảm thấy xảy ra chuyện lớn.
Tư vị lo lắng bất an, quả nhiên là không dễ chịu.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ nói, “Hôm nay Đoạn tiểu vương gia tựa hồ phải luyện công thêm một lúc nữa, bây giờ còn chưa kết thúc, hoàng thượng có muốn dùng bữa trước không?”
“Cũng không đói bụng, vẫn là chờ Dao nhi cùng nhau ăn.” Sở Uyên bỏ lại quyển sách trên tay nói, “Đi thôi, đến nhà giam xem thử.”
Tứ Hỉ công công khó hiểu: “Đến nhà giam?”
“Nơi đó còn có một phạm nhân.” Sở Uyên nói, “Vốn là muốn trở về Vương thành rồi xử lý, bất quá nếu là ở đây thêm nửa tháng, dù sao cũng không có chuyện gì làm, thẩm tra trước cũng không sao.”
Hắn vừa nói như thế, Tứ Hỉ mới bừng tỉnh nhớ ra, là một ca cơ thị thiếp sát hại tri phủ Thương Nam - Dư Thư được giam áp giải ở đây, tên là Thúy Cô, vẫn chưa bị thẩm vấn qua.
Trước cửa nhà giam là chậu than cháy hừng hực, quản ngục đang ngủ gật, cũng không nghĩ tới Sở Uyên hiện tại sẽ đến, hoảng loạn nhanh chóng quỳ trên mặt đất: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Sở Uyên ra lệnh, “Mở khóa, trẫm muốn vào xem một chút.”