[Chương 4: Chẳng lẽ ngươi thầm mến Sa Đạt] - Rắc rối khó gỡ Lưu gia
***
Nửa canh giờ sau, Lưu đại nhân từ trong Ngự Thư Phòng lảo đảo bước ra, trong lòng vẫn như trước ôm trục quyển. Chờ đến khi về tới nhà, phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của hắn, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng không chịu đáp ứng hỗ trợ giật dây làm mối?”
Lưu đại nhân lắc đầu: “Không phải, Hoàng thượng đáp ứng. Còn nói bức họa kia vẽ quá bình thường không có gì đặc sắc, phải để họa sư trong cung vẽ lại lần nữa.”
“Vậy ngươi sầu mi khổ kiểm, ta còn cho là lại bị đường huynh đầu kia liên lụy, bị quở trách.” Lưu phu nhân thở phào.
“Nữ tắc nhân gia, nói nhiều như vậy làm gì.” Lưu đại nhân nghe vậy không vui, lại đặt trục quyển ở trên bàn, nói, “Đi kêu Tiểu Tam Tử tìm thợ thủ công tốt nhất, treo trục quyển này lên, ta muốn treo ở trong đường.”
Lưu phu nhân nghe vậy khó hiểu, còn tưởng là hắn sẽ kêu đem đốt: “Bức họa công chúa Cao Ly, ngươi treo ở trong đường làm gì?”
“Bức họa kia đã sớm để lại trong cung rồi, đây là chữ do Hoàng thượng tự tay viết, ban danh hiệu cho ta.” Lưu đại nhân cẩn thận tháo dây buộc ra.
“Hoàng thượng ban danh hiệu cho ngươi?” Lưu phu nhân mừng rỡ, nhanh chóng bước lên thưởng thức. Chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành lấp lánh ánh vàng, có vài chữ lớn nét chữ cứng cáp phiêu dật, rất có vài phần khí thế bàng bạc.
THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT MAI MỐI.
...
Tâm tình Lưu đại nhân kỳ thật cũng rất là phức tạp, cũng có vui, nhưng cũng cảm thấy mấy chữ này thật sự rất khó cầm ra ngoài khoe. Chung quy hắn là đại nhân trong triều, cũng không phải bà mối mặc đồ đỏ chót thắt đai lưng xanh lè đi ỏng ẹo trong Vương thành, bên tóc mai còn phải cài đóa hoa.
Trong Ngự Thư phòng, họa sư cung đình sau khi xem xong bức họa Cao Ly quốc đưa tới, hỏi: “Không biết Hoàng thượng muốn chỉnh sửa thế nào?”
“Vẽ càng xinh đẹp càng tốt.” Sở Uyên nói, “Mặc kệ dáng vẻ lúc trước như thế nào.”
Họa sư cung đình lĩnh mệnh lui ra, Thẩm Thiên Phàm mới bước ra từ phía sau bình phong, nghi hoặc nói: “Hoàng thượng thật sự muốn làm mai cho Tây Nam vương?”
“Tiện tay mà thôi.” Sở Uyên buông chén trà, không chút để ý nói, “Lớn rồi, cũng nên đón dâu.”
Thẩm Thiên Phàm: “...”
Chuyện này cũng muốn xen vào?
“Trong đám người Lưu gia, e là chỉ còn một mình hắn xem như trung thành.” Sở Uyên tiếp tục nói.
“Tả thừa tướng thì sao?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.
“Lưu Nhất Thủy? Lão cáo già, không xem là gian, nhưng cũng không nói là trung.” Sở Uyên nói, “Bất quá nếu hắn thức thời, lần này trẫm sẽ không động đến hắn.”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu: “Nếu diệt trừ Lưu phủ, lần này trong triều e là đổ không ít người, đến lúc đó quần thần khó tránh khỏi hoảng loạn. Có Lưu Thừa tướng ở đây, có thể từ giữa điều đình ba phải cũng tốt.”Sở Uyên trong lòng sâu xa thở dài, dựa vào trên long ỷ hơi nhắm mắt lại.
Lưu thị vốn là người nhà mẹ đẻ thái hoàng thái hậu, bộ tộc ngoại thích rắc rối khó gỡ, dân chúng trong Vương thành đều đang âm thầm bàn tán, Lưu phủ sửa sang khí phái, nhìn cũng sắp bắt kịp hoàng cung. Chủ nhân Lưu phủ tên là Lưu Cung, vốn dĩ trong tay nắm quân quyền đóng giữ Đông Bắc, tiên hoàng Sở thị mất trọn mười năm, mới từng bước cắt giảm thu hồi binh quyền trong tay hắn, hơn nữa khi hấp hối đã gọi văn võ bá quan tới trước tháp, truyền ngôi vị thái tử cho Sở Uyên -- Chứ không phải Cao vương Sở Hạng mà Lưu gia vẫn bồi dưỡng.
Mà chuyện đầu tiên Sở Uyên làm khi lên ngôi thái tử, là đem vị ca ca cùng cha khác mẹ của mình này cách chức thành thứ dân, lưu đày đến một đảo nhỏ hải vực Tây Nam, đồng hành bị cách chức với hắn, còn có năm người con trai của Lưu Cung, Thứ Sử Liêu Châu - Lưu Cẩm Đức.
Có vài chuyện này, quan hệ giữa Sở Uyên và Lưu phủ như thế nào không nói cũng biết.
Nhưng ai cũng không phải kẻ ngốc, cho dù trong lòng có nhiều thù hận vướng mắc hơn, hai bên ngoài mặt vẫn là nói cười tự nhiên. Mà một năm sau Sở Uyên đăng lên ngai vàng, Lưu Cung là chủ động xin từ quan, nói là muốn về phủ an dưỡng tuổi già chăm sóc con cháu.
Dân chúng đều tưởng Lưu gia đã yếu thế, nhưng trong lòng Sở Uyên biết rõ ràng, đừng nói Lưu Cung còn ở trong Vương thành, cho dù hắn trở về quê nhà ở Đông Bắc, vẫn như trước là người nắm quyền cả bộ tộc Lưu thị, văn võ bá quan trong triều từ trên xuống dưới, có dính líu với Lưu gia, vẫn như cũ nghe lời hắn nói -- Chỉ có hai người ngoại lệ. Một là người lúc nãy đến mai mối - Lưu Đại Quýnh, hắn đó giờ không có quan hệ chặt chẽ với Lưu phủ, bởi vì quá khờ quá thẳng thắn, cũng bởi vì không có dã tâm, một lòng cần cù chỉ muốn làm tốt chức vụ Hộ bộ của mình, cho nên nhiều năm như vậy vẫn không quan tâm đến vật ngoài thân. Còn một người khác là Tả thừa tướng Lưu Nhất Thủy, nghiêm khắc mà nói, hắn chỉ có thể xem như đồng hương với Lưu Cung, năm đó thi khoa cử cũng là bái đại nhân khác làm môn hạ, làm người lại giảo hoạt, cho nên nhìn không ra rốt cuộc trong bụng suy nghĩ cái gì.
“Hoàng thượng, Thẩm tướng quân.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nhắc nhở, “Nên dùng bữa tối rồi.”
“Đã trễ thế này rồi.” Sở Uyên hồi thần, tuy nói vẫn như trước không có khẩu vị. Nhưng nghĩ đến Thẩm Thiên Phàm ngàn dặm xa xôi gấp rút trở về, sớm đã đói bụng, bởi vậy liền hạ chỉ mang thức ăn lên, thậm chí còn bồi hắn uống mấy chén rượu, thẳng đến sắc trời hoàn toàn tối đen, mới phái Tứ Hỉ tiễn ra cung.
“Nếu là quan văn cũng là phải nên đưa tiễn, mạt tướng là vũ phu, thì không phiền toái công công.” Đi đến trước cửa Sùng Đức, Thẩm Thiên Phàm cười nói, “Vẫn là mời trở về đi.”
“Cũng được, vậy Thẩm tướng quân trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Tứ Hỉ công công cười ha hả, “Ta cũng nên trở về hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc.”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu, xoay người tiếp tục đi ra ngoài, lại bị người chặn giữa đường.
“... Chương họa sư?” Sau khi thấy rõ người đến là ai, Thẩm Thiên Phàm thở phào, vô thanh vô tức, còn tưởng lại là Lưu đại nhân muốn làm mối.”Thẩm tướng quân.” Chương họa sư cùng hắn đó giờ có quan hệ rất tốt, vì vậy cũng không gò bó, “Ta nghe tiểu Phúc nói tướng quân đang dùng cơm với Hoàng thượng, thì ở đây đợi tướng quân.”
“Đang êm đẹp, ngươi chờ ta làm gì?” Thẩm Thiên Phàm khó hiểu.
“Có việc nhỏ muốn cầu tướng quân.” Chương họa sư nói, “Hôm nay Hoàng thượng gọi ta đến Ngự Thư phòng, có một bức họa công chúa Cao Ly, chê người vẽ trên bức hoạ khó coi, muốn ta vẽ lại một lần nữa.”
“Vậy ngươi vẽ lại lần nữa là được, chẳng lẽ còn muốn ta hỗ trợ vẽ?” Thẩm Thiên Phàm bật cười.
“Ta đã vẽ xong, nhưng tư sắc công chúa Cao Ly vốn bình thường, nghĩ đến hẳn là họa sư đã mỹ hóa qua, nếu bây giờ ta sửa lại, e là không có nửa phần tương tự. Cho nên ta muốn hỏi tướng quân xem, có biết việc này không? Nếu là có thể cho tại hạ biết Hoàng thượng muốn dùng bức họa này làm gì, để ta biết nên sửa lại thế nào, bằng không hiện tại như vậy, thật sự là không yên tâm a.” Chương họa sư nói một hơi, nghẹn đến mức sặc sụa.
Thẩm Thiên Phàm giúp hắn thuận thuận khí, nói: “Bức họa là do Lưu đại nhân đưa tới.”
Chương họa sư bừng tỉnh đại ngộ: “A, làm mai a.”
Thẩm Thiên Phàm nhịn cười: “Ngươi chỉ cần để ý vẽ, vẽ không giống cũng không sao.” Dù sao cũng không phải Hoàng thượng mình cưới, hơn nữa bất luận đẹp xấu thế nào, nói vậy Tây Nam vương cũng sẽ không đáp ứng, hồ nháo một lần mà thôi.
“Dạ dạ dạ, vậy ta đi đây, ta đi đưa bức họa cho Hoàng thượng.” Chương họa sư cao hứng, lại nhịn không được khoe ra, “Bức họa này ta vẽ xong rồi a, là chiếu theo đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ vẽ ra.” Muốn xinh đẹp bao nhiêu thì xinh đẹp bấy nhiêu, làm mối cho ai cũng có thể thành.
Thẩm Thiên Phàm vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người sải bước trở về phủ tướng quân.
Một đầu khác trên trấn, Đoạn Dao đang ở trong khách phòng đùa nghịch trùng tử, đột nhiên có bốn năm người nhảy vào cửa sổ, lập tức tùy tay phóng phi tiêu qua một phen.
“Là thuộc hạ.” Người tới bận rộn không ngừng né tránh, trong lòng còn sợ hãi.
“Là các ngươi?” Đoạn Dao nghi hoặc, sát thủ Tây Nam Vương phủ, sao lại một đường theo tới.
“Trong Tây Nam phủ xảy ra chút chuyện.” Trong đám người tới có một người tên là Đoạn Niệm, là tâm phúc của Đoạn Bạch Nguyệt.
“Sư phụ sống lại hả?” Đoạn Dao khẩn trương.
“Nếu lão nhân gia hắn sống lại, chuyện đầu tiên là đến tìm ngươi tính sổ.” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Đoạn Dao: “...”
“Xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Đoạn Niệm: “Không xảy ra ngoài dự liệu lúc trước, Vương gia rời đi chưa được vài ngày, tháp Trân Bảo liền bị mất trộm.”
“Phong thư đó bị trộm đi ?” Đoạn Bạch Nguyệt cười.
Đoạn Niệm: “Ừm.”
“Rất tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nói, “Đã đến đây rồi, thì theo một đường đến Vương thành đi, nhớ đừng để lộ hành tung.”
Đoạn Dao chọc trùng tử, trong lòng bĩu môi.
Cũng đúng, ngay cả ngươi cũng phải lén lút đến, thì đừng nói chi là thuộc hạ.
Rốt cuộc khi nào mới có thể trở về Tây Nam.
Tháng ba, trời càng ngày càng lạnh, thời tiết nhìn qua hoàn toàn không có dấu hiệu xoay chuyển. Đoạn Dao bọc mình thành một bánh bao, cả ngày trốn ở trong xe ngựa không chịu đi ra.
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là không vội vã lên đường, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có nhã hứng, đến ca phường nghe tiểu khúc.
Đoạn Dao: “...”
Thời gian nhoáng một cái qua hơn hai mươi ngày, hơn nửa đêm Đoạn Dao lại bị xách ra ngoài, từ dịch quán 'Lấy' một đạo thánh chỉ đến đây.
...
“Ban đầu là muốn đưa đến Tây Nam Vương phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn gỡ giấy dán, cho nên không tính là nhìn trộm.
Đoạn Dao trợn trắng mắt, ôm trà nóng thong thả bước đến: “Gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt mở thánh chỉ.
Đoạn Dao sau khi xem xong giật mình: “Sở Hoàng còn muốn xen vào chuyện thành thân của ngươi?” Sao sở thích lại giống Thẩm nương trong phủ thế.
Đoạn Bạch Nguyệt lại mở trục quyển.
Đoạn Dao càng giật mình hơn: “Sở Hoàng muốn gả môn chủ Vô Tuyết môn cho ngươi?”
“Không có tuyết gì ở đây hết, đây là công chúa Cao Ly.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ đầu hắn.
“Công chúa Cao Ly và môn chủ Vô Tuyết môn là huynh muội hả?” Đoạn Dao cầm họa quyển đối chiếu dưới ánh đèn nhìn nhìn, “Đây rõ ràng chính là môn chủ Vô Tuyết môn nha.” Đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ, ngược lại là rất xinh đẹp.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đem trục quyển cùng thánh chỉ một đường ném vào trong chậu than, lại tìm Đoạn Niệm tiến vào: “Có thám thính được tin tức gì không?”
“Có một việc.” Đoạn Niệm đầu tiên là gật đầu, rồi chần chờ một chút, “Bất quá thuộc hạ cũng còn chưa điều tra rõ.”
“Trước nói thử xem.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Nghe nói thủ lĩnh A Nỗ quốc, Sa Đạt đã đến Vương thành.” Đoạn Niệm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Hắn?”
Có gì đâu mà phải giật mình. Đoạn Dao ở một bên thầm oán, không phải ngươi cũng lén lút đến đây sao, ngươi đến được thì không cho người khác đến hả?
“Chính xác là hắn, ở tạm trong một cửa hàng cầm đồ tại Vương Thành, người chúng ta trong lúc vô ý thì phát hiện.” Đoạn Niệm nói, “Hơn nữa đệ đệ hắn Cổ Lực, trước đó không lâu vừa mới bị người ám sát ở trong một ngõ hẻm Vương Thành, lúc đầu Sở Hoàng vẫn là đang tra, cuối cùng lại dừng tay mặc kệ.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, từ bên cạnh bàn đứng lên nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Đoạn Dao cảnh giác, bây giờ là nửa đêm.
“Vương Thành !” Đoạn Bạch Nguyệt sải bước ra ngoài.
Đoạn Dao trợn mắt há hốc mồm, cái gì, bây giờ đi Vương thành.
Đoạn Niệm cũng có chút ngoài ý muốn, thật sự để ý vậy sao?
“Hẳn là thầm mến cái tên Sa Đạt kia.” Đoạn Dao căm giận cất trùng vào trong túi, “Cho nên vừa nghe được người ở Vương Thành, thì kích động không nhịn được, cũng không thèm ngủ, vội vàng đến gặp mặt.”