[Chương 3: Lưu đại nhân đến] - E là lại muốn làm mai.
***
Bên trong võ lâm, người muốn đốt tinh không có một ngàn cũng có tám trăm, bất quá đa phần cũng chỉ là suy nghĩ muốn có mà thôi. Tục truyền cửu huyền cơ chính là do mộc tượng - sư đệ đồng môn của sư tổ gia Lỗ Ban xây dựng, bên trong khắp nơi đều là cơ quan, nguy hiểm tầng tầng, hơi sơ ý một chút cũng sẽ mất mạng -- Trên thực tế mấy năm gần đây, xác thực có không ít người trong giang hồ táng mệnh như thế, vì vậy lời đồn cũng càng phát ra quỷ quyệt hơn. Lúc trước Đoạn Dao ngược lại là có nghe nói qua, bất quá hắn trước giờ không có bất cứ hứng thú gì đến võ lâm Trung Nguyên, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ biết là có nguy hiểm mà nơi có nguy hiểm còn nghĩ tương lai gặp được tốt nhất là đi đường vòng, nhưng không ngờ được cư nhiên liền mơ mơ hồ hồ xông vào như vậy.
Đoạn Bạch Nguyệt nhét hộp gỗ vào trong tay áo, xoay người rời đi.
Đoạn Dao: “...”
Hai người một đường không nói chuyện trở về khách điếm, đợi đến khi tới cửa phòng, Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Đêm nay làm phiền rồi, mau trở về ngủ đi.”
Đoạn Dao tránh thoát hắn, thản nhiên đẩy cửa đi vào.
Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau nhắc nhở: “Đây là phòng ngủ của bổn vương.”
“Cho ta xem một chút.” Đoạn Dao ngồi ở bên cạnh bàn vươn tay.
“Xem cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt biết rõ còn cố hỏi.
“Đương nhiên là đốt tinh a.” Đoạn Dao nói, “Vật này vì sao người trong giang hồ đều muốn có nó, còn nữa, vì sao ngươi lại muốn nó?”
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Không biết.”
Đoạn Dao: “...”
Không biết?
“Không phải ta muốn, là người khác muốn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói theo lẽ đương nhiên, “Nếu ta ngươi vừa vặn đi ngang qua nơi này, đúng lúc cùng đến đó lấy.”
“Nói nhẹ nhàng ghê, cùng đến đó lấy !” Đoạn Dao phẫn hận, giơ ngón tay chọt chọt ở trên bàn, “Ngươi có biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm không?”
“Dù cho có nguy hiểm hơn nữa, ngươi cũng đã an toàn trở ra rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngữ khí thoải mái, “Ngoại trừ có chút ô uế, còn lại cũng không tổn thất gì.”
...
Đoạn Dao cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng còn chưa đợi đến Vương Thành, mình sẽ bị người này làm tức chết trước.
Sau khi nhìn hắn một đường trở về phòng, Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một hạt châu. Vừa không mượt mà, màu sắc còn rất ám trầm, bốn phía lót vải rách, giống như là trực tiếp xé y phục từ trên người Cái Bang xuống, thoạt nhìn thật không có bất cứ chỗ đáng giá nào.
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, cầm ở trong tay thưởng thức hồi lâu, cũng không tìm ra manh mối trong đó.
Trong phòng cách vách, Đoạn Dao nổi giận đùng đùng tắm rửa xong, trèo lên giường thì bắt đầu cắm đầu ngủ, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới rời giường, cũng không đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt, mà là trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài đi dạo, mua xong đường cao rồi đi nghe kể chuyện, lại đến tiệm ăn gọi một bàn đầy món ăn, thẳng đến nửa đêm mới trở về khách điếm.Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.
“Cho ngươi.” Đoạn Dao 'cạnh' một tiếng đặt mạnh chén thuốc trong tay lên bàn, “Mượn phòng bếp vừa nấu xong.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Còn tưởng ngươi quên hôm nay là ngày mười lăm.”
Đoạn Dao chống quai hàm, ngồi ở trước cửa thủ giúp hắn. Một phú thương bụng phệ ước chừng là uống nhiều rượu, lớn tiếng nói chuyện kinh thương cùng đồng bạn đi qua, kết quả mới cười ha hả được một nửa, thì thấy phía trước có một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ôm kiếm căm tức nhìn mình, hung thần ác sát giống như tiểu Diêm La Vương, vì thế vội vàng nhỏ giọng, một đường rón ra rón rén trở về khách phòng.
Đoạn Bạch Nguyệt uống cạn nước thuốc, tĩnh tâm ngồi ở trên giường điều tức, thẳng đến một lúc lâu sau mới mở to mắt.
“Chết chưa?” Đoàn Dao dựa vào cửa hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Nội trong ba năm năm sẽ không.”
Đoạn Dao bĩu môi: “Tai họa ngàn năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Ta tưởng ngươi sẽ chê ta mệnh ngắn.”
Đoạn Dao dùng sức ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng trở về ngủ một giấc.
Trong Vương Thành, cọc án giết người kia tạm thời cũng bị áp chế xuống, tùy tùng Cổ Lực mang đến được an trí ở tạm trong cung. Từ Vương Thành đến A Nổ quốc có qua có lại, cho dù tuấn mã nhanh nhất ngày đêm không ngừng, nói ít cũng phải ba tháng, vội cũng vội không được.
“Hoàng thượng.” Ngày hôm nay, sau giờ Ngọ, Tứ Hỉ công công ở cửa Ngự Thư phòng nói, “Thẩm tướng quân trở lại.”
“Mau tuyên !” Sở Uyên trong lòng vui vẻ, cầm toàn bộ tấu chương trong tay ném sang một bên.
“Thẩm tướng quân, mời vào.” Tứ Hỉ công công mở cửa ra giúp hắn, lại hạ giọng nói, “Lần này Hoàng thượng gọi tướng quân trở về, là vì trong triều gần đây không yên ổn a.”
Thẩm Thiên Phàm cười cười, sải bước vào thư phòng.
Võ lâm Trung Nguyên, không ai mà không biết Thẩm gia Nhật Nguyệt sơn trang tiếng tăm lừng lẫy. Lão trang chủ Thẩm Phong đức cao vọng trọng, con trai trưởng Thẩm Thiên Phong võ công tuyệt đỉnh, được mọi người công nhận bầu chọn là nhậm minh chủ võ lâm kế tiếp, con trai kế Thẩm Thiên Khiêm chưa từng bước ra giang hồ, nhưng cũng là quý công tử phiên phiên anh khí thế gia, con trai thứ tư Thẩm Thiên Lăng ngây thơ trong sáng thiên tính linh động, tục truyền cười một cái thì có thể khiến trăm hoa đua nở giữa ngày đông. Về phần con trai thứ ba, là Chiến thần Thẩm Thiên Phàm tiếng tăm lừng lẫy Sở quốc. Bất luận là lúc trước giúp tranh đoạt giành ngôi vị hay là sau này chiến đấu dẹp loạn, Thẩm gia cũng từng lập qua công lao bất diệt, vì vậy Thẩm Thiên Phàm cũng được Sở Uyên xem là tâm phúc. Lúc đầu hắn vốn dĩ muốn trở về Giang Nam thăm người thân, ai ngờ còn chưa được nửa tháng, lại bị một đạo mật chỉ gọi trở về.
“Tướng quân vất vả.” Sở Uyên bước xuống long ỷ.
“Hoàng thượng quá lời, đây là chuyện thuộc bổn phận của mạt tướng.” Thẩm Thiên Phàm hỏi, “Trong triều xảy ra chuyện?””Gọi ngươi trở về, là vì Lưu phủ tựa hồ có động tĩnh.” Sở Uyên nói, “Trẫm muốn giải quyết sạch sẽ bọn họ một lần.”
“Hoàng thượng muốn tiến hành kế hoạch lúc trước?” Thẩm Thiên Phàm có chút ngoài ý muốn.
“Đó là một chuyện, còn có một chuyện khác.” Sở Uyên nói, “Không biết ngươi có nghe nói chưa?”
Thẩm Thiên Phàm lắc đầu: “Mạt tướng một đường giục ngựa từ cửa thành chạy thẳng về cung, vẫn chưa trò chuyện với người còn lại, trên đường cũng không nghe được tin đồn gì.”
“Cổ Lực bị người giết.” Sở Uyên trở lại trên long ỷ.
“Lưu phủ làm?” Mày Thẩm Thiên Phàm đột nhiên nhíu lại.
“Ngươi cũng nghĩ như vậy.” Sở Uyên cười lạnh, “Trẫm cũng nghĩ như vậy.”
“Vẫn chưa bắt được hung thủ?” Thẩm Thiên Phàm cẩn thận nói.
“Cho dù là bắt được, cũng chỉ có thể giả đò không bắt được.” Sở Uyên nói, “Bằng không còn có thể thế nào?”
Thẩm Thiên Phàm thử thăm dò hỏi: “Vậy bước tiếp theo Hoàng thượng muốn làm thế nào?”
“Trẫm đã viết một phong thư, sai người đưa tới A Nổ quốc.” Sở Uyên nói, “Dựa theo tính tình Sa Đạt, chỉ sợ sẽ bị người khác châm ngòi từ giữa, huống chi việc này vốn là Đại Sở ta đuối lý trước, hơi vô ý một chút, cũng sẽ bị người khác nói này nọ.”
“Mạt tướng đã rõ.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu.
“Ái khanh một đường bôn ba cũng mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi trước đi.” Sở Uyên nói, “Về phần những chuyện khác, ngày mai lại thương nghị tiếp.”
“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vừa vặn ở bên ngoài nói, “Hộ bộ Lưu đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Thẩm Thiên Phàm lập tức dừng bước.
“Ra phía sau trước đi.” Sở Uyên khoát tay về phía hắn, ra hiệu nhanh chóng trốn đi.
Thẩm Thiên Phàm như trút được gánh nặng.
Lưu đại nhân làm người trung hậu ngay thẳng, bụng bự lại phúc hậu, vốn dĩ hẳn là rất được người thích mới đúng, nhưng vấn đề là thật sự quá bà di lắm mồm, lại thích làm mai, vẫn muốn gả cháu gái mình cho Thẩm Thiên Phàm, cứ lải nhải nói liên tục, thậm chí còn có ý thông qua Hoàng thượng ban hôn, thập phần khiến người ta đau đầu.
Cho nên vẫn tránh không gặp thì tốt hơn.
“Lão thần tham kiến Hoàng thượng.” Lưu đại nhân trong tay ôm một quyển trục họa.
Thẩm Thiên Phàm ở phía sau bình phong đỡ trán.
“Ái khanh hãy bình thân.” Sở Uyên gọi nội thị ban ghế.
“Đa tạ Hoàng thượng.” sau khi Lưu đại nhân ngồi xuống, câu đầu tiên là hỏi Thẩm Thiên Phàm, “Lúc nãy thần ở cửa cung nghe nói, Thẩm tướng quân trở về rồi?”
“Khụ.” Sở Uyên sờ sờ cằm, “Đã trở về phủ tướng quân.”
Đáy mắt Lưu đại nhân lộ ra vẻ vui sướng, hiển nhiên đã làm tốt tính toán tới cửa thăm hỏi.
Thẩm Thiên Phàm quyết định ở trong cung dùng cơm nước xong, giờ Tý lại về nhà.
“Ái khanh đến Ngự Thư phòng, là vì tìm Thiên Phàm?” Sở Uyên hỏi.
“Tất nhiên là không phải.” Lưu đại nhân vội vàng đứng lên, đem bức họa trong lòng trình lên, “Đây là bức họa Cao Ly quốc vừa mới đưa tới hôm qua.”
“Lại muốn trẫm lập hậu?” Nhìn nữ tử trên bức họa yêu kiều duyên dáng, Sở Uyên nhíu mày.
“Không phải.” Lưu đại nhân liên tục lắc đầu, “Nếu Hoàng thượng muốn lập hậu, tất nhiên phải kêu gọi toàn quốc đến tuyển chọn, nữ tử tiến cung phải thông minh xinh đẹp trí tuệ hơn người hiền lương thục đức phẩm hạnh đoan chính vừa độ tuổi, người tư sắc bình thường lại xuất thân phiên bang dị quốc này, sao có thể đến làm hậu Đại Sở ta, gánh lên trọng trách mẫu nghi thiên hạ?” Nói xong lại bổ sung, “Huống hồ nhìn rất gầy, cũng không sinh đẻ tốt.”
Sở Uyên: “...”
“Khụ khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt ở trong khách điếm ho khan.
“Uy uy !” Đoạn Dao nhanh chóng che bình nhỏ trước mặt, sợ hắn thổi bay cổ trùng của mình.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đầu hơi choáng.”
“Thành thân thì tốt rồi.” Đoạn Dao thuận miệng nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: “Thành thân còn có thể trị đau đầu?”
“Hẳn là có thể, nghe nói thành thân hình như là có thể trị bách bệnh.” Đoạn Dao chuyển dời cổ trùng tiến vào trong lọ, “Lần trước Tam tỷ đau bụng, Vương đại nương chính là nói như vậy, thành thân sinh xong nhi tử là tốt.” Nếu thích, ngươi cũng có thể sinh một đứa.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nhìn mặt mày vui vẻ của Lưu đại nhân, Sở Uyên rất muốn sai người khiêng hắn ra ngoài, miễn cho lại đau đầu.
Thế nhưng Lưu đại nhân hiển nhiên không có giác ngộ tự giác rời đi.
Sở Uyên đành phải hỏi: “Vậy đang êm đẹp, vì sao ái khanh lại đưa bức họa này đến cho trẫm xem?”
“Người này là muội muội ruột của Cao Ly vương, gọi là Kim Xu.” Lưu đại nhân thần bí nói, “Cũng đã đến tuổi thành thân, nhưng gả cho ai cũng không chịu, hỏi vài lần mới nói ra, thì ra là coi trọng Tây Nam Đoạn vương.”
Sở Uyên: “...”
AI ?
Lưu đại nhân chủ động lặp lại lần nữa: “Tây Nam Đoạn vương a !”
Sở Uyên: “...”
Thẩm Thiên Phàm ở phía sau bình phong nghe được cũng khó hiểu, công chúa phân nhánh Đông Bắc coi trọng phiên vương Tây Nam, đưa bức họa vào trong cung Sở quốc làm gì?
“Chuyện này thì có liên quan gì đến ái khanh?” Sở Uyên cũng hỏi.
“Đoạn vương đó giờ là người kiệt ngạo, còn từng xảy ra một ít mâu thuẫn với Cao Ly vương.” Lưu đại nhân giải thích, “Cao Ly vương cũng vì vậy mà rất đau đầu, lại chịu không nổi muội muội nhà mình vẫn nháo, thật sự không còn biện pháp nào khác, đành phải nghĩ ra biện pháp này.”
“Biện pháp gì?” Sở Uyên bưng tách trà lên che giấu tâm tư trong lòng.
“Cao Ly vương muốn mời Hoàng thượng từ giữa phối hợp, khiến Đoạn vương chấp nhận cửa hôn nhân này.” Lưu đại nhân cười tươi như hoa cúc, “Cho dù không thể làm chính phi, thì ở trong nhà cũng được, Cao Ly quốc không chú trọng những thứ này, gả đi là được, gả đi là được.”
Thẩm Thiên Phàm dựa ở phía sau, trong lòng bắt đầu tỏ ra bội phục Lưu đại nhân, làm mối có thể nói từ Đông Bắc đến Tây Nam, cũng là một người tài ba.