[Chương 2: Cửu huyền cơ] - Ta muốn hạt châu kia.
***
A Nỗ quốc ở biên giới Tây Bắc, người thống trị tên là Sa Đạt. Còn lại là dân tộc giống như du mục, con dân bộ lạc đều rợp cỏ nước làm nhà ở, lãnh thổ cũng không cố định, nhưng có một lực lượng kỵ binh không được phép khinh thường. Khi Sở Uyên vừa mới đăng cơ, mỗi một bộ lạc Mạc Bắc vẫn rục rịch không an phận, dân chúng ở biên cảnh bị hại không ít, lúc ấy binh lực chủ yếu của triều đình bị uy phỉ ở Đông Nam kiềm chế, quá nhiều chuyện xảy ra, không còn cách nào khác đành phải phái sứ thần âm thầm đến A Nỗ quốc, du thuyết Sa Đạt cùng Trấn Tây tướng quân một đường xuất binh, mới xem như tạm thời áp chế náo động Mạc Bắc, yên tĩnh hai năm.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Sở quốc vẫn xem A Nỗ quốc là đồng minh. Người chết trong hẻm này là đệ đệ ruột Sa Đạt, tên là Cổ Lực, vốn dĩ là dẫn bộ đến Sở quốc tiến cống, về sau thấy Vương Thành phồn hoa náo nhiệt, đúng lúc lại đang đón năm mới, thì ở thêm một khoảng thời gian nữa, tính đợi tuyết trên núi tan thì khởi hành trở về Tây Bắc, nhưng không ngờ sẽ bỏ mạng ở đây.
Chuyện quan trọng, mọi người cũng không dám lười biếng, vội vàng nâng thi thể lên, một đường đưa về hoàng cung.
Ngoài tẩm cung, Tứ Hỉ công công đang tựa vào cửa ngủ gật, sau khi nghe được có người đến thì nhanh chóng mở to mắt, là Binh bộ Lý đại nhân trong triều.
“Công công, Hoàng thượng đâu?” Lý đại nhân đã hơn bảy mươi tuổi, đi nhiều vài bước thì đã thở hồng hộc.
“Vừa ngủ không lâu, đại nhân bây giờ đến, chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn gì à?” Tứ Hỉ công công cũng bị kinh ngạc một chút.
“Đúng vậy.” Lý đại nhân hoảng loạn nói, “Lửa cháy đến nơi cũng mặc kệ cấp bậc lễ nghĩa, xin công công nhanh chóng giúp lão thần thông truyền là được.”
“Ái khanh có chuyện gì?” Tứ Hỉ công công còn chưa kịp trả lời, Sở Uyên cũng đã đẩy cửa bước ra.
“Hoàng thượng.” Lý đại nhân chạy lên phía trước, “Lúc nãy thống lĩnh cấm quân đến tìm vi thần, nói là phát hiện một khối thi thể trong ngõ hẻm, là tiểu vương gia A Nỗ quốc, bị người đâm từ sau lưng, một đao xuyên tim.”
“Cổ Lực?” Sở Uyên mày căng thẳng.
“Thiên chân vạn xác(*).” Lý đại nhân nói, “Vi thần đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, thi thể tạm thời an trí ở phòng trống bên cạnh khu săn bắn.”
(*) Thiên chân vạn xác: hoàn toàn xác thực.
“Đến đó xem thử trước.” Sở Uyên bước xuống bậc thang, Tứ Hỉ vội vàng chạy vào trong điện lấy áo choàng ra, một đường chạy chậm khoát lên đầu vai giúp hắn.
Đang êm đẹp, sao lại xảy ra chuyện chứ.
Tây Nam Vương phủ, Đoạn Bạch Nguyệt đang uống rượu dưới trăng, trên bàn đá trước mặt đặt một thanh kiếm không được sáng bóng, lóe u u bạch quang.
Một bóng dáng nhẹ nhàng từ trên tường vây nhảy xuống, nhìn thấy trong viện có người, rõ ràng bị hoảng sợ.
“Lại đi đâu vậy?” Đoàn Bạch Nguyệt buông chén rượu.”Hơn nửa đêm không chịu ngủ đi, ngồi ở đây là muốn gặp quỷ hả?” Đoạn Dao thở phào, “Còn tưởng là sư phụ.”
“Ba năm trước sư phụ cũng đã đi về cõi tiên rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở hắn.
“Cũng không chính xác, vạn nhất lại sống dậy thì sao, loại chuyện mượn xác hoàn hồn này, hắn rất thành thục.” Đoạn Dao tháo bảy tám ống trúc nhỏ bên hông xuống, bên trong đựng các ấu trùng đủ màu sắc, kêu ong ong khiến cho người ta đau đầu.
“Tam nhãn huyết?” Đoạn Bạch Nguyệt tùy tay cầm lấy một con, “Vận số ngược lại là không tồi.”
“Uy, ta canh nửa tháng mới bắt được một con này.” Đoạn Dao cảnh giác, “Ngươi muốn thì tự mình tìm đi.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều, ta thật sự là không có tâm tình đoạt trùng dưỡng cổ với ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Trở về thu thập bao phục đi.”
“Ngươi lại muốn dẫn ta đi đâu?” Đoạn Dao trừng to mắt.
“Ta muốn đến Vương Thành Sở quốc một chuyến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao lùi về phía sau hai bước: “Ngươi muốn đi thì đi, chuyện này liên quan gì tới ta?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bởi vì ngươi hữu dụng.”
Đoạn Dao: “...”
“Để ngươi một mình ở Vương phủ, dự tính chờ tới lúc ta trở về, tòa nhà cũng sẽ biến mất vô tung.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không phải bị ngươi nổ tung, chính là bị kẻ thù nổ tung.”
Đoạn Dao nản lòng, đặt mông ngồi trên ghế đá: “Ngươi chỉ biết lợi dụng ta.”
“Sao có thể nói là lợi dụng được chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đã sớm kêu ngươi phải thu liễm tính tình, ít chọc giận vài tiên sinh dạy học đi. Người khác mười bốn tuổi đã thi Trạng Nguyên, ngươi không biết ngâm thơ đối chữ thì cũng thôi đi, cư nhiên ngay cả nói cũng sẽ nói sai, ngẫm lại cũng khiến người ta đau lòng.”
Đoạn Dao hai tay che lỗ tai, vốn dĩ không muốn nghe mấy lời hắn nói nữa, tầm mắt lại bị chuôi kiếm trên bàn hấp dẫn: “Đây là cái gì?”
“Không biết.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Vừa mới đào dưới đất lên.”
“Ngươi đi đào mộ tổ tiên hả?” Đoạn Dao hồ nghi.
“Là sư phụ trước lúc lâm chung để lại cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dặn dò tối hôm nay nhất định phải đào ra.”
“Ngươi đại khái lại bị lừa rồi.” Đoạn Dao cầm bọc trúc trên bàn lên, cũng lười đưa mắt nhìn chuôi kiếm trên bàn.
Đoạn Bạch Nguyệt khen ngợi: “Ta cũng cho là như vậy.”
Lúc tám tuổi thì mang mình lên núi, tùy tiện hái một đóa hoa độc không biết là gì, nói là cắm ở trong phòng có thể khiến công lực tăng mạnh, kết quả ngày hôm sau nhìn ai cũng là bóng chồng, đi đường đầu nặng chân nhẹ suýt nữa rớt xuống nước. Kể từ đó kẻ ngốc cũng có thể nhớ kĩ càng, rốt cuộc không nhận lễ vật gì của sư phụ nữa, đây xem như vật thứ hai.
Đoạn Dao ngáp dài trở về phòng ngủ một giấc.
Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống cạn một chén rượu cuối cùng, cũng mang theo kiếm trở về phòng ngủ.Ba ngày sau, vào giờ Tý, Đoạn Dao nhìn hai con ngựa trước mặt hỏi: “Chỉ có hai người ngươi ta, cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi Vương phủ?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Tất nhiên, chẳng lẽ còn muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng một phen?”
“Sở Hoàng biết chuyện này không?” Đoạn Dao uyển chuyển hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ngoại trừ ngươi ra, thì không có người thứ ba biết chuyện này.”
Đoạn Dao: “...”
Tây Nam vương lén lút tới Sở quốc, đây chính là tội mất đầu.
Tuy rằng biết hắn sẽ không xem chuyện này ra gì, nhưng... đang êm đẹp, đến Sở quốc làm gì?
“Giá !” Đoạn Bạch Nguyệt vung roi ngựa, phóng nhanh về phía Bắc.
Tuấn mã màu đen bốn vó như gió, đạp vỡ một đường tinh quang.
Sương sớm tích góp một đêm từ trên nóc nhà rớt xuống, bắn ra tung tóe khí lạnh trên mặt đất.
Bên trong Vương thành, lão bản quán điểm tâm cũng chạy sắp xếp lại bàn ghế, tại thời tiết này bán canh thịt dê trừ lạnh ăn chung với bánh lớn thêm vài ngày nữa, cũng nên đổi thành cháo loãng ăn chung với màn thầu, chung quy càng lúc càng ấm rồi.
“Mười bát canh thịt dê, hai mươi cái bánh lớn.” Một đội quan binh hộc hộc ngồi xuống, thoạt nhìn giống như là bận rộn cả đêm.
“Được, chư vị chờ một chút.” Lão bản tay chân nhanh nhẹn, trong giây lát liền bưng canh thịt dê bánh lớn lên, hiển nhiên là cũng quen biết với mọi người, cười hỏi, “Gần đây thấy mọi người đều đang bận rộn, sáng sớm hôm qua Trương thống lĩnh cũng mang theo người tuần tra, đến chỗ của ta ăn điểm tâm.”
“Không có gì, tuần tra hằng ngày mà thôi.” Quan binh dẫn đầu qua loa chiếu lệ hai câu, cũng cúi đầu há miệng uống canh ăn bánh, lão bản thấy thế cũng thức thời im bặt, không bắt chuyện tiếp nữa. Trong lòng lại bắt đầu có chút không yên, nhìn tư thế này, chẳng lẽ là thật sự xảy ra chuyện ?
Trong Hoàng cung, Sở Uyên uống xong thuốc, vẫn như trước đầu đau muốn nứt.
Đã nhiều ngày trong tối ngoài sáng tuy nói vẫn có người đang điều tra, nhưng không có được bất cứ manh mối hữu dụng nào. Ngày đó sau khi Cổ Lực ở Đồng Phúc lâu ăn hết một con vịt nướng, thì đến quán trà nghe hát, sau đó hài lòng rời đi, thậm chí còn thưởng cho cầm nương không ít bạc, nhìn qua cũng không có bất kỳ dị thường nào, mọi người còn tưởng hắn một mình trở về phủ, không nghĩ đến chỉ vẻn vẹn qua vài canh giờ, thì bị phu canh phát hiện thi thể nằm trong hẻm.
“Hoàng thượng.” Quan viên phụ trách tra rõ án này tên là Thái Tấn, “Hiện ở trong thành đã nổi lên chút lời đồn, theo vi thần chứng kiến, vẫn là mau chóng báo việc này cho A Nỗ quốc biết, kéo dài e là không tốt.”
Sở Uyên ngồi ở trên long ỷ, giữa mày thật lâu chưa từng giãn ra.
Hai năm này, biên cảnh Tây Bắc tuy nói xem như yên tĩnh, nhưng mâu thuẫn căn kết vẫn chưa bị diệt trừ, mỗi một bộ lạc sở dĩ án binh bất động, thứ nhất là kiêng kị binh lực triều đình, thứ hai là vì có A Nỗ quốc từ giữa hiệp trợ, hiện tại bây giờ Cổ Lực chết thảm ở Vương Thành Sở quốc, tính tình Sa Đạt lại dễ táo bạo xúc động, nếu là bị người châm ngòi từ giữa, chỉ sợ sẽ dẫn tới tai hoạ vô cùng.
“Hoàng thượng.” Thấy hắn vẫn không nói, Thái Tấn không thể không nhỏ giọng nhắc nhở lần nữa.
“Trẫm tự mình viết một phong thư, phái người đưa đến A Nỗ quốc.” Sau khi trầm tư, Sở Uyên rốt cuộc lên tiếng, lại hỏi, “Thiên Phàm cũng sắp trở về rồi?”
“Hồi Hoàng thượng, Thẩm tướng quân ước chừng bảy ngày sau sẽ đến Vương Thành.” Thái Tấn nói, “Nếu là trên đường ra roi thúc ngựa, năm ngày thì có thể đến.”
Sở Uyên gật đầu, phất tay ý kêu hắn lui xuống trước.
Lãnh thổ Sở quốc mở mang, càng đi về phía Bắc trời càng lạnh. Đoạn Dao vừa rời khỏi Tây Nam trên người vẫn mặc đơn y, mấy ngày sau liền đổi thành áo bông dầy, ngay cả buổi tối ăn cơm cũng không chịu rời khỏi chậu than, chỉ hận không thể chui rúc trong ổ chăn không cần ra, nhưng cố tình lại bị Đoạn Bạch Nguyệt xách theo một đường rời khỏi khách điếm.
“Lại muốn đi đâu?” Đoạn Dao hỏi.
“Làm khách.” Đoạn Bạch Nguyệt trả lời.
“Là làm trộm đi?” Đoạn Dao chọc thủng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn vững vàng dừng trên nóc nhà một hộ gia đình.
Đoạn Dao ngáp liên tục.
“Đi lấy một vật giúp ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Trộm thì nói trộm đi, còn lấy.” Đoạn Dao bĩu môi, “Là vật gì?”
“Có nhìn thấy tòa tháp đằng trước kia không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trong mật thất tầng cao nhất, ta muốn viên minh châu đó.”
“Trước nói tốt, trộm xong thứ này rồi, sau nửa đêm ta còn muốn ngủ.” Đoạn Dao vỗ vỗ tro bụi dính trên y phục.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Dao đứng lên hoạt động cổ tay, giây lát liền biến mất trong bóng đêm.
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau hắn.
Bảo tháp rất cũ nát, còn xung quanh hoang phế, Đoạn Dao vừa bước vào liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ, chờ đến khi hao hết ngàn khó vạn hiểm tránh thoát cơ quan, trên đầu phủ một lớp tro bụi lấy được minh châu, đã nổi điên chửi má nó, suýt chút nữa là đi ân cần thăm hỏi tổ tiên Đoạn thị.
“Rất tốt.” Sau khi vòng lại, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như trước ở chỗ cũ đợi hắn.
“Cầm đi, hạt châu rách nát của ngươi.” Đoạn Dao rất giống như đang ném con gián, “Bẩn muốn chết.”
“Ngươi có biết đây là gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc chiếc hộp trong tay.
“Sao ta biết được, cũng không muốn biết.” Đoạn Dao kéo ống tay áo hắn qua chùi chùi tay, “Đi thôi, trở về.”
“Tòa tháp kia là cửu huyền cơ.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
“Ta mặc kệ nó là cửu hay là... Cửu huyền cơ?” Đoạn Dao mở to hai mắt, “Tháp cơ quan?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
“Cửu huyền cơ xung quanh đều là ám khí giết người ? Chính tòa tháp đổ nát này?” Đoạn Dao xác nhận lại lần nữa, “Hạt châu này, chính là đốt tinh mà giang hồ vẫn hay đồn đại?”
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như trước gật đầu.
Đoạn Dao hít sâu một hơi, sau đó giận không thể kiềm chế được: “Vậy ngươi còn dám kêu ta đến đó?”
Bao nhiêu hào kiệt giang hồ đều bỏ mạng bên trong, đầu đội mũ sắt thiết giáp cũng có thể bị bắn thủng. Trách không được lúc mình vừa mới bước vào, cả phòng đều là xương trắng đầu lâu người chết.
Còn có thể đáng tin một chút được không?