Bóng đêm yên lặng như nước, Tứ Hỉ công công đang ở bên ngoài tẩm điện
vui vẻ ngắm trăng, thuận tiện đánh một bộ Thái Cực Quyền cho hết thời
gian, dự định nếu lát nữa Hoàng thượng không phân phó chuyện gì thì trở
về phòng nghỉ ngơi.
” Thật sự sưng lên rồi này.” Ngâm mình trong
dục đũng, Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay Sở Uyên nhìn nhìn : ” Có đau hay không? Sáng mai chắc chắn là sẽ bị ứ máu bầm rồi.”
Sở Uyên nói: ” Ừ!”
” Quỳ bàn giặt y phục nhé?” Đoạn Bạch Nguyệt tự giác hỏi: ” Hoặc là tới Đại Lý Tự mượn cái bàn đinh về quỳ.”
” Miệng lưỡi trơn tru!” Sở Uyên rút tay về, bắn mấy giọt nước lên mặt Đoạn Bạch Nguyệt .
” Lần tới không luyện công với ngươi nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thắng thua đều là ta đau.”
Sở Uyên xích lại gần, tựa cằm lên vai hắn, nói: ” Lên giường đi.”
” Hả?” Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng lướt qua lưng Sở Uyên.
” Phạt ngươi đêm nay thị tẩm.” Sở Uyên nghiêng đầu cắn cắn Đoạn Bạch Nguyệt, hơi thở nóng rực phả lên cổ hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên bước ra khỏi dục đũng, tiện tay kéo khăn lông bên cạnh qua bao lấy người hắn, đặt trên long sàng.
Trong đôi mắt Sở Uyên tràn đầy động tình và thâm tình, tóc đen ẩm ướt xõa ra
bên gối, phía sau bức màn thoang thoảng mùi huân hương, Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn lên cổ hắn, đôi môi nóng rực dán vào da thịt trắng nõn
khiến người dưới thân bất giác run rẩy thở dốc. Trong lúc tiến thối xuất nhập, tất nhiên là ham muốn dâng tràn, hết mây rồi lại tới mưa.
Tứ Hỉ công công phất phất tay áo chậm rãi trở về phòng mình.
Cũng không biết sáng mai Hoàng thượng có lâm triều hay không, mình phải dậy sớm một chút chạy tới canh chừng mới được.
Sau nửa đêm, ngoài trời bắt đầu nổi gió, vù vù len vào phòng qua song cửa
sổ. Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn lên cánh môi hơi tái nhợt của Sở Uyên,
hỏi: ” Có đau hay không?”
Sở Uyên nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, khẽ nhíu mày một cái, không muốn nói, hai tai ửng đỏ.
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, càng nhìn càng thích, không được tự nhiên như vậy lại càng thích, vừa đưa tay phải nhẹ nhàng giúp hắn xoa thắt lưng, vừa
ghé vào bên tai hắn thì thầm thì thầm mấy câu ngon ngọt trêu hắn, Sở
Uyên bị hơi thở ái muội kia làm nhột, buồn ngủ nhưng lại không được ngủ, cuối cùng dở khóc dở cười né tránh: ” Không cho phép lộn xộn!”
” Ta đi lấy cho ngươi ít thuốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu không sáng mai thức dậy lại nói không ra tiếng.”
Sở Uyên gật đầu, đưa tay vuốt đầu tóc rối loạn của hắn lại ngay ngắn rồi mới buông tay thả người.
Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp xốc chăn lên thì đã nghe bên ngoài truyền tới
một trận ồn ào, như là có người muốn xông vào, rồi lại không có tiếng
đánh nhau.
” Diệp Cốc chủ! Diệp Cốc chủ!” Ảnh vệ đại nội không
dám ngỗ nghịch kéo hắn, sát thủ Tây Nam Phủ không thể làm gì khác hơn là phải kiên trì tiến lên ngăn hắn lại: ” Hoàng thượng đã ngủ rồi!”
” Hoàng thượng ngủ rồi, các ngươi còn ở đây làm chi!” Diệp Cẩn giật mình kinh sợ.
” Vương gia…..Diệp Cốc chủ!” Sát thủ của Tây Nam Phủ kéo hắn không kịp,
mắt mở trừng trừng nhìn hắn vọt qua trước mặt mình, tốc độ nhanh như tia chớp.
…
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa ra.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn cao lên bao lấy người trong lòng.
Diệp Cẩn choáng váng đầu hoa mắt, cảm thấy chuyện lớn đã thực sự xảy ra rồi.
Quả nhiên mình đã bị mù, nếu không vì sao lại có thể có màn trước mắt này được chứ.
Thật đáng sợ!
Sở Uyên nói: ” Tiểu Cẩn!”
” Các ngươi….” Diệp Cẩn lấy lại bình tĩnh, sau đó ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi: ” Đang luyện công sao?”
Sở Uyên nói: ” Ừ!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không phải!”
….
Diệp Cốc chủ nghĩ sau này mình nhất định phải viết một quyển sách, tựa đề là ” MỘT TRĂM PHƯƠNG PHÁP THIẾN LƯU MANH” , vừa nghe tên liền biết là ai
cũng cần, vô cùng thực dụng.
Bởi lần bị “sét đánh” này thực sự
quá kinh thiên động địa, cho nên Diệp Cẩn đã quên sạch lý do vì sao hơn
nửa đêm rồi mình vẫn phải vào cung, thậm chí tới tận khi được Thẩm Thiên Phong ôm về nơi ở rồi mà cả người vẫn còn ngây ngây ngất ngất.
” Còn cười!” Sở Uyên dùng gối đầu đè lên mặt Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm ôm bụng cười một lúc thật lâu, sau đó không thèm thanh
minh gì đã đè hắn xuống, cúi đầu hôn lên, đem người từ trong ra ngoài
thỏa thích “cưỡng bức” một lần, hơn nữa lần này đặc biệt lâu, mãi đến
hừng đông mới chịu buông tha.
Sở Uyên sức cùng lực kiệt, cũng
không biết rốt cuộc hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực mà hăng hái như vậy
nữa, nằm nghiêng trong ổ chăn, rèm mi ươn ướt, ngủ rất sâu.
Tứ Hỉ ngồi nhuyễn kiệu chạy tới chính điện, hôm nay nghỉ triều.
Hậu cung họa quốc, quả thực không phải chỉ là chuyện đùa a.
” Đến lúc đó ngươi phải giúp ta ngăn hắn lại!” Trong một hiệu buôn thuộc
sản nghiệp của Nhật Nguyệt sơn trang, Diệp Cốc chủ “soạt” một cái lôi từ trong bọc y phục của mình ra một con dao, thường dùng để giải phẫu, cực kì sắc bén.
Thẩm Thiên Phong thổi nguội muống cháo, đưa tới bên miệng hắn.
Diệp Cẩn căm giận nuốt ực xuống.
” Tây Nam Vương thì có gì không tốt!” Thẩm Thiên Phong thấy hơi buồn cười, rút dao ra khỏi tay hắn: ” Ngoan, mau ăn cháo đi!”
” Tìm ai không được chứ.” Diệp Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vì
sao lại dám theo một kẻ hói đầu như vậy, còn hèn mọn, còn thô tục, còn
không giơ!
” Có gì đáng để lo lắng đâu, dù sau này các đại nhân
trong triều biết được sẽ dị nghị, thì cũng phải phân rõ ràng bản thân
mình ngăn được hay là ngăn không được.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Các chức quan còn lại trong vương thành hiện nay đều là lão bánh quẩy, những
chuyện như dập bể đầu nhuộm đỏ bậc thang lên điện Kim Loan liều chết
khuyên can, nếu biết cái chết của mình có thể khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý thì cũng đáng giá làm. Nhưng hiện tại Hoàng thượng đã trưởng
thành, hơn nữa mỗi năm qua đi lại càng mạnh mẽ kiên quyết hơn, án Thứ sử Hạc Châu, án Vương thị ở Lạc Dương, Lưu gia ở Khánh Dương, thậm chí án
Bắc Vương &Lão bánh quẩy: ý là người từng trải, lọc lõi, chuyện gì cũng suy tính thiệt hơn.
Diệp Cẩn vẫn nắm chặt nắm đấm.
” Hai năm trước, cũng bởi vì các lão thần trong triều gây sức ép nên Hạ
Tuân mới có thể thật sự giữ được tính mạng.” Thẩm Thiên Phong nói: ”
Nhưng hiện tại đã khác xưa nhiều rồi, từ tróc nã hắn giam vào ngục đến
ban thưởng cái chết, thậm chí còn chưa tới mười ngày. Ngày vấn trảm ở
Ngọ Môn hôm đó, một nửa đại thần xin nghỉ ốm, lúc lâm triều, trên điện
Kim Loan trống rỗng hơn phân nửa, hơn phân nửa những người còn lại có
mặt trong điện cũng dập đầu giúp Hạ Tuân cầu tình, nhưng cuối cùng Hạ
Tuân vẫn không thoát được cái chết, thậm chí ngay cả quan tài bằng bạc
cũng không được ban cho.”
Diệp Cẩn nói: ” Vậy thì sao?”
”
Tính tình của Hoàng thượng bây giờ, chúng ta hiểu rõ, những người trong
triều kia còn hiểu rõ hơn chúng ta.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Tới lúc
bình định xong chiến loạn ở Nam Dương, chân chính là thời đại thiên hạ
thái bình cửu châu hợp nhất, đến ngày đó, đế vương Đại Sở sẽ càng làm
người nghe tên mình phải kính nể, lời hắn muốn nói, chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.”
” Nếu đám lão đầu kia mang tiên đế ra thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Phong cười cười: ” Nếu bây giờ có người lấy tiên đế ra áp chế
ngươi, nói ngươi không được phép thành thân với ta, ngươi sẽ làm thế
nào?”
Ánh mắt Diệp Cẩn lập tức bắn ra tia lửa, giơ lên một ngón
tay: ” Thiến hắn!” Tuy rằng ta cũng không phải là rất muốn thành thân
với người nào đó, nhưng nhất định vẫn sẽ thiến.
“Ngươi còn nghĩ
như vậy huống gì là Hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phong giúp hắn lau miệng: ” Được rồi, ra ngoài đi dạo một chút tiêu thực đi, sau đó ta sẽ theo
ngươi vào cung.”
Diệp Cẩn úp mặt vào vai Thẩm Thiên Phong, vẫn là rất muốn nắm cổ áo ca ca điên cuồng lay động!
Trong hoàng cung, Đoạn Bạch Nguyệt đang nằm trên nóc ngự thư phòng, ngắm trời ngắm đất ngắm ngự hoa viên, thuận tiện dùng vẻ mặt cực kì ghét bỏ nhìn
đám đại thần đang đứng chờ tấu trình trong sân.
Sở Uyên đang ngồi phía sau long án, lật xem từng bản từng bản tấu chương. Quan viên đứng
bên dưới lo lắng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: ”
Hoàng thượng… long thể không khỏe sao?”
Sở Uyên khoác áo choàng, khoát khoát tay: ” Không sao, ái khanh nói tiếp đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nằm trên nóc phòng nghe vậy lại càng muốn thở dài. Nếu biết hôm nay hắn có nhiều việc cần phải làm như vậy thì tối hôm qua dù thế
nào cũng nên khắc chế một chút —- Còn tưởng hôm nay có thể ôm vào lòng
dỗ dành cả ngày, ai ngờ trời vừa hửng sáng không bao lâu đã cứng rắn đòi tới ngự thư phòng cho bằng được. Bên ngoài ùn ùn kéo tới một đám thần
tử, xếp hàng đài đẳng đẵng chờ nghị sự, thậm chí đến bây giờ còn chưa
được ăn trưa.
” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hai tay tình bản tấu
chương lên: ” Trong này là sơ đồ bố trí lực lượng binh phòng ở Ngọc Môn
phía tây bắc, Thẩm Tướng quân mới đưa tới hôm qua.”
Sở Uyên mở ra nhìn lướt qua, sau đó che miệng nhỏ giọng ho khan.
Tứ Hỉ công công đứng bên cạnh nhíu mày, nháy mắt với Ôn Liễu Niên, sau đó lại chỉ chỉ vào bụng bự của mình.
” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hiểu ý: ” Tuy chuyện Ngọc Môn này cũng
không phải chuyện nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi quá cấp bách. Hoàng
thượng cũng đã ngồi trong ngự thư phòng từ sáng sớm tới giờ, nên nghỉ
ngơi thôi.”
” Đúng vậy.” Tứ Hỉ công công phụ họa: ” Thức ăn đã
hâm đi hâm lại ba bốn lần rồi, nếu Hoàng thượng còn không chịu dùng nữa
thì có thể làm bữa tối mất.”
” Cũng được.” Sở Uyên nói: ” Bảo chư vị ái khanh đang đứng chờ ngoài viện cũng đi ăn cơm đi, ăn xong tới lại cũng được.”
Ôn Liễu Niên dạ một tiếng rồi lui ra ngoài báo cho những người còn lại
biết. Tứ Hỉ cũng vội vàng phân phó nội thị truyền thiện, lại hỏi: ”
Hoàng thượng có muốn tới ngự hoa viên dùng bữa không? Trong phòng bức
bối như vậy, tiết trời hôm nay rất đẹp a.”
” Ở đây đi.” Sở Uyên nói: ” Chuẩn bị vài món ăn thanh đạm là được, Dao nhi và Tiểu Cẩn tới chưa?”
” Bẩm Hoàng thượng, Đoạn Tiểu Vương gia vừa mới sáng sớm đã xuất cung rồi, còn Cửu điện hạ và Thẩm minh chủ thì chưa thấy tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt nằm trên nóc nhà nghe vậy khổ sở mặt mày nhăn nhó, vì sao
lại không hỏi gì mình hết vậy? Thật sự tức giận rồi sao? Vì vậy Tứ Hỉ
vừa ra cửa thì Đoạn Bạch Nguyệt đã lật người rơi xuống sân viện, sau đó
đẩy cửa bước vào ngự thư phòng.
Sở Uyên cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: ” Người đâu!”
Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng che miệng hắn, dứt khoát nhấc bổng người lên ôm vào trong ngực, thương tiếc giúp hắn xoa thắt lưng: ” Ta không biết hôm nay ngươi phải làm nhiều việc như vậy, nếu không—-“
” Nếu không thì thế nào?” Sở Uyên liếc mắt một cái.
” Tối hôm qua ta nổi điên, nếu ngươi nói một câu không chịu, ta còn có
thể ép buộc ngươi sao.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn, chóp mũi cọ cọ lên gương mặt hơi nóng của hắn: ” Vì sao lại chiều theo ý ta như vậy? Không sợ sẽ chiều hư ta ư?”
Sở Uyên đánh hắn một chưởng: ” Đã được tiện nghi rồi còn ra vẻ.”
” Thật sự có nhiều tấu chương phải xem như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay mở ra một cái: ” Ta giúp ngươi.”
” Ừ.” Sở Uyên tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn: ” Cũng được.”
Người viết tấu chương này là Tri phủ Tề Châu, người này cái gì cũng tốt, chỉ
có một tật xấu, đó là nói rất nhiều, còn thích dùng Duệ văn. Đoạn Bạch
Nguyệt cầm tấu chương nhìn nửa ngày như lọt vào trong sương mù, mới hiểu được nội dung tấu chương này là hắn muốn làm lễ mừng thọ cho mẫu thân,
nhưng vì nhớ khẩu dụ của Hoàng thượng nói cần phải tiết kiệm mọi nơi mọi lúc nên cũng không tổ chức linh đình, chỉ chuẩn bị một bàn tiệc rượu
trong nhà rồi mời cả gia đình tới đoàn tụ, cảm xúc dạt dào, chúc Hoàng
thượng long thể kim an, Đại Sở thanh bình thịnh thế.
Duệ văn: là lối văn dùng nhiều tiếng địa phương, lại còn viết rất “điệu”, giọng
văn khoa trương từ ngữ trau chuốt màu mè hoa lá cành.
Tây Nam Vương nhấc bút hồi đáp: ” Nha!”
Sở Uyên nằm trong ngực hắn cười khúc khích.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình rất…thiệt thòi, bởi vì lúc trước khi hai
người còn xa nhau, để bảo đảm hai bên lúc nào cũng còn giữ liên lạc, hầu như tất cả các vị mưu sĩ sư gia trong Tây Nam Phủ đều phải nghĩ nát óc
cào rách da đầu để bịa chuyện, hôm nay không biết có thể tìm ra chuyện
gì hay không, phải viết vào tấu chương như thế nào. Nhưng không ngờ còn
có thể viết như vậy, chút chuyện rách nát gì cũng không có, chỉ là mừng
thọ mẫu thân thôi mà cũng có thể viết dài dòng lải nhải hơn mười tờ. Nếu biết như vậy thì mình cũng đã học theo rồi, hôm nay mừng thọ Kim thẩm
thẩm, ngày mai mừng sinh nhật Dao nhi, đợi đem tất cả mọi người trong
Tây Nam Phủ báo cáo xong thì báo tiếp mười sáu châu Vân Nam, bảy mươi
hai trại Miêu Cương, một ngày nhất định cũng có thể viết tám mươi tờ văn vẻ hơn thế này nhiều.
Tới cuối bản tấu chương, Sở Uyên nắm tay hắn viết từng chữ từng chữ lên chỗ phúc đáp.
Đoạn Bạch Nguyệt lật tay đan mười ngón tay hai người lại với nhau, ngòi bút vẽ ra một vết mực đen dài trên giấy Tuyên Thành.
Sở Uyên nói: ” Người này trước giờ hay nghi thần nghi quỷ, lá gan lại nhỏ
xíu, nhìn thấy vết mực này chắc chắn lại thấp thỏm lo âu rất nhiều
ngày.”
” Nếu không làm chuyện sai trái thì có gì mà phải thấp
thỏm lo âu.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Tứ Hỉ bưng bữa trưa vào phòng, thuận
tay xếp tấu chương trên bàn sang một bên: ” Ăn cơm trước đã.”
Sở Uyên nói: ” Dao nhi đâu rồi?”
” Bị nhốt trong Tây Nam Phủ nhiều ngày như vậy, để hắn ra ngoài chơi đùa
một chút cũng không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt trộn đều mì sợi rồi đặt trước mặt hắn: ” Chiều tối sẽ trở lại thôi.”
Sở Uyên gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
******
Bên trong Sơn Hải Cư, Đoạn Dao đang ngồi ăn cơm một mình, sức ăn rất tốt.
Lão bản không ở đây, tiểu nhị lại không biết hắn, bởi vậy cũng chỉ ân
cần dọn thức ăn lên, còn nói nếu có chuyện gì cứ gọi một tiếng, sau đó
lui ra ngoài đi xuống lầu. Một lát sau, Diệp Cẩn cũng đi lên lầu, thấy
xung quanh cũng không có chỗ trống nào để ngồi, vì vậy hỏi: ” Vị tiểu ca này, có thể ngồi chung bàn được không?”
” Tất nhiên là được.” Đoạn Dao vừa gặm chân vịt vừa hàm hàm hồ hồ gật đầu: ” Cứ ngồi đi.”