Đế Vương Công Lược

Chương 117: Chương 117: Tỉ võ [ MAU BUÔNG HOÀNG THƯỢNG RA!!!!!”




“Hoàng thượng.” Trong thiên điện, Tứ Hỉ công công nói: “Có muốn lão nô truyền thiện hay không?”

” Đợi một lúc nữa đi.” Sở Uyên nói: ” Phân phó ngự thiện phòng nấu ít canh giải nhiệt lát nữa ăn xong đưa vào.”

” Dạ.” Tứ Hỉ công công nhận lệnh lui ra ngoài, Sở Uyên nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, thuận tay lật xem một quyển sách. Sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, gió vù vù nổi lên, Đoạn Bạch Nguyệt thì vẫn chưa trở về.

Thẩm vấn một Tiêu Tiêu Nhi mà thôi, vì sao lại lâu như vậy? Sở Uyên cảm thấy buồn bực, bảo Tứ Hỉ giúp mình thay y phục, sau đó một mình đi tới địa lao xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lính canh ngục đang ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên lại thấy Hoàng thượng tới, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Sở Uyên đưa mắt nhìn vào trong địa lao, hỏi: ” Tây Nam Vương đâu?”

” Bẩm Hoàng thượng, vẫn luôn ở trong đó, chưa từng đi ra.” Lính canh ngục đáp.

Sở Uyên đẩy cửa đi vào, còn chưa đi qua hai chỗ ngoặt thì đã nghe bên trong truyền ra một tiếng hét vô cùng thảm thiết.

……

Sở Uyên nghĩ, chắc hẳn giờ này người bên trong kia đại khái là đã huyết nhục mơ hồ rồi, cảm thấy có chút đau đầu, vội vàng bước nhanh hơn nữa.

” AAAAA!” Tiêu Tiêu Nhi lại hét thảm một tiếng.

Đoạn Bạch Nguyệt vẫn ngồi trên ghế như cũ, đưa tay xoa xoa cằm, vô cùng nhàn nhã thong dong.

Sở Uyên đưa tay đẩy cửa nhà giam ra, những người bên trong cũng xoay người nhìn lại.

” Hoàng thượng!” Đoạn Dao hết sức phấn khởi, vốn là định gọi tẩu tẩu kìa, nhưng nhớ lại trong này còn có người ngoài nên mới cứng rắn nhịn xuống đó.

” Dao nhi?” Sở Uyên hơi ngạc nhiên: ” Sao ngươi lại ở đây?”

” Nhị ca trở về Tây Nam Phủ, nói muốn ở lại Vương phủ một thời gian nên ta chạy tới vương thành.” Đoạn Dao phủi tay, bỏ tiểu trùng trên tay về lại trong bao bố nhỏ của mình.

Tiêu Tiêu Nhi lập tức thở dài một hơi, hai chân như nhũn ra, cả người nhìn như nửa sống nửa chết, sắc mặt trắng bệch.

Sở Uyên đưa tay kéo Đoạn Dao tới bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu Nhi, chỉ thấy hắn y phục chỉnh tề, cũng không có ngoại thương, thực sự không giống người vừa mới bị nghiêm hình ép cung chút nào, vì vậy thấy rất khó hiểu, hồi nãy đang hét cái gì?

” Ta thật sự không nghiêm hình ép cung a.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm xấp giấy trên bàn đưa cho Sở Uyên, nói: ” Đây là khẩu cung nãy giờ ghi lại được.”

Sở Uyên lật xem sơ qua, thấy trên đó viết hỗn tạp không ít chuyện.

“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Những chuyện còn lại trở về rồi nói.”

Sở Uyên gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Mãi tới khi ra khỏi địa lao rồi mới hỏi: ” Vì sao hắn lại hét thảm thiết như vậy?”

” Ta vừa mới thẩm vấn xong thì Dao nhi bước vào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Kết quả là Tiêu Tiêu Nhi vừa nhìn thấy hắn thì đã sợ hãi đến hồn bay phách tán, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên.

” Ồ?” Sở Uyên nói: ” Còn có chuyện này sao.”

” Vài năm trước, lúc ta đi du ngoạn thì gặp hắn ở bên ngoài thành Đại Lý.” Đoạn Dao nói: ” Lúc đó cũng chẳng biết thân phận của hắn là gì, chỉ nghe thôn dân quanh đó nói là đoạn thời gian đó luôn có nhà phát hiện phần mộ tổ tiên bị đào, cũng không biết là thần hay quỷ, hành vi thực sự rất ghê tởm.”

” Là Tiêu Tiêu Nhi làm sao?” Sở Uyên hỏi.

” Phải.” Đoạn Dao gật đầu: ” Sau đó ta ẩn núp giữa rừng núi hơn mười ngày mới bắt được hắn. Ép hỏi tung tích của thi thể thì hắn khai rằng đã chuyển toàn bộ ra biển, định đem đi điều chế âm hồn. Sau khi thôn dân nghe tin này thì muốn đốt lửa thiêu sống hắn ngay lập tức, nhưng ca ca vẫn thường dạy ta, muốn tất cả các bộ tộc ở tây nam đều phải tuân theo luật pháp của Đại Sở, cho nên ta đã khuyên thôn dân không làm vậy nữa.”

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong lên.

Sở Uyên đưa tay nắm lấy tay hắn, đan mười ngón tay lại với nhau, coi như phần thưởng.

Tâm tình của Tây Nam Vương rất tốt, quyết định lần này trở về thành Đại Lý rồi chắc chắn sẽ phái tất cả mọi người đi chép ” Sở luật”

Mỗi người chép mười lần.

Hoặc là hai mươi lần.

( Vương gia yêu đương thì yêu đương đừng làm hại dân chúng vô tội nhá!!!)

Đoạn Dao nói tiếp: ” Nhưng chuyện đào phần mộ tổ tiên người khác thực sự quá ti bỉ, vì vậy ta đã cho hắn ăn cổ trùng, sau đó lại ném cho thôn dân đánh một trận.”

Sở Uyên nói: ” Loại cổ gì?”

” Là loại cổ bình thường ta nuôi chơi, sau khi cổ trùng xâm nhập vào tủy xương thì người bị trúng cổ sẽ phải chịu đau đớn sống không bằng chết trong ba tháng, nhưng sau ba tháng thì cổ trùng sẽ tự động chết đi, người trúng cổ cũng trở lại bình thường, chỉ muốn trừng trị hắn một chút mà thôi.” Đoạn Dao nói: ” Sau lại ta giao hắn cho quan địa phương xử lý, cũng chưa từng hỏi lại xem thế nào.” Không ngờ hắn có thể chạy trốn được.

” Thảo nào lúc nãy vừa thấy ngươi thì hắn lại hét thảm thiết như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai Đoạn Dao : ” Tốt lắm, còn thuận tiện hỏi thêm được một chuyện.”

” Chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi còn nhớ Lệ Thước không?”

Sở Uyên gật đầu, tất nhiên là nhớ rồi.

Chỉ bằng một câu ” Ta và Tây Nam Vương đã từng có phu thê chi thực” nghe được ở Thiên Ưng Các lần đó, là đã có thể nhớ kỹ cả đời. (thù zai nhất hệ liệt :))))))

” Nàng gặp được Sở Hạng ngoài thành Đại Lý cũng trong khoảng thời gian đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiêu Tiêu Nhi đã thú nhận rồi, hắn nói số thi thể năm đó đào được là thứ Sở Hạng yêu cầu, sau khi vận chuyển đến Nam Dương thì sẽ có người tiếp nhận, sau đó sẽ đưa tới nơi cuối cùng, cũng chính là Phỉ Miễn quốc, có lẽ lại muốn làm vu thuật cổ thuật gì đó.”

” Vậy vì sao Sở Hạng phải giả mạo ngươi tiếp cận Lệ Thước?” Sở Uyên lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Tiêu Tiêu Nhi chỉ nói đoạn thời gian đó Sở Hạng cũng đang ở thành Đại Lý, nhưng hắn cũng không biết lý do là gì, lại càng không biết còn có một người tên Lệ Thước. Theo những gì hắn khai báo hôm nay thì dù Lưu Thương Kiếm Các vẫn luôn làm việc cho Sở Hạng nhưng cũng không tính là tâm phúc, sau khi Sở Hạng lưu vong tới Nam Dương, vì sợ bị triều đình nhìn ra manh mối nên càng ít lui tới hơn nữa.”

” Ừ.” Sở Uyên gật đầu, đưa tay lấy mảnh lá khô mắc trên đầu hắn xuống.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tiếp tục nắm tay hắn bước về phía trước: ” Còn chuyện Bạch Tượng quốc lần này thì Tiêu Tiêu Nhi cũng chỉ thu được mật hàm của Sở Hạng, lệnh cho hắn âm thầm bắt cóc nhóm người này, sau đó đưa tới Bạch Tượng quốc, cũng không nói rõ nguyên nhân.”

” Đưa tới Bạch Tượng quốc sao?” Sở Uyên không hiểu.

” Lúc đó ta cũng tưởng Tiêu Tiêu Nhi nói nhầm nên đã hỏi thêm một lần nữa để xác nhận, đích thực là Bạch Tượng quốc, nói chuyển đến đó rồi ắt sẽ có người tới tiếp ứng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hắn không cần phải nói dối trong chuyện này, còn lý do là gì thì chỉ cần hỏi Nạp Ngõa và Kim Xu xong là có thể hiểu rõ ràng hơn.”

” Đợi mấy ngày nữa đi, dường như tinh thần của Nạp Ngõa không được tốt.” Sở Uyên nói: ” Cũng không vội một hai ngày này.”

” Tùy ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt dắt tay hắn trở về tẩm cung: ” Ăn cơm xong rồi sao?”

” Vẫn chưa ăn.” Sở Uyên đáp: ” Chờ ngươi.”

Đoạn Dao đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của ca ca và tẩu tẩu, rất muốn òa khóc một phen.

Loại cảm xúc gần tới bạch đầu giai lão này a, đơn giản tốt đẹp!

Bởi vì có thêm Đoạn Dao nên bữa tối cũng phong phú hơn thường ngày một chút. Đoạn Dao đã thấy đói từ lâu, nãy giờ bụng cứ kêu rột rột mãi nên vừa cầm chén lên là bắt đầu yên lặng tập trung tinh thần vào việc ăn uống, hạ đũa như bay, quả thực có vài phần phong thái của Ôn đại nhân. Sở Uyên không có khẩu vị gì, chậm rãi bồi Đoạn Bạch Nguyệt ăn cơm xong, lại gọi Tứ Hỉ mang chén canh giải nhiệt tới.

“Cái gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Toàn là mùi thuốc đông y.”

” Có thể thanh nhiệt hạ hỏa, sáng nay thức dậy nghe giọng ngươi cũng khàn khàn rồi.” Sở Uyên đưa muỗng cho hắn: ” Bình thường bảo ngươi ăn ít ớt một chút ngươi lại không chịu.”

” Ta chịu, sao ta có thể không chịu được.” Đoạn Bạch Nguyệt nhỏ giọng nói: ” Ngươi nói cái gì ta cũng chịu hết.”

Sở Uyên cười cười, nhìn hắn húp từng muỗng từng muỗng canh.

Đoạn Tiểu Vương gia cảm thấy mình rất dư thừa.

Sở Uyên nói: ” Dao nhi đi đường cũng mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Ta đây đi liền! Đoạn Dao đứng bật dậy, chạy ra ngoài nhanh như gió.

Đoạn Bạch Nguyệt húp muỗng canh cuối cùng, nói: ” Đêm nay ta phải luyện công, một mình ngươi cũng phải đi ngủ sớm đó, biết chưa?”

” Nửa đêm rồi, luyện công cái gì?” Sở Uyên quả nhiên nhíu mày.

” Bồ Đề tâm kinh, ngày mười lăm mỗi tháng đều phải vận công.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng cũng không phải để trị thương, mà là để thanh tẩy nội lực thôi.” (đọc đoạn này lại nhớ tới ma giáo Phượng Cửu Dạ, cũng đợi ngày rằm cởi truồng biến thành sói tru luyện công :))))

” Ta đi cùng ngươi được không?” Sở Uyên suy nghĩ một chút, hỏi.

” Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đúng lúc cho ngươi xem chiêu thức nội lực của Bồ Đề tâm kinh luôn.”

Trong cung có một khoảng đất trống lớn, là nơi Sở Uyên thường dùng để luyện võ. Sau khi giải tán toàn bộ cung nhân, Sở Uyên ngồi trên băng ghế đá xem Đoạn Bạch Nguyệt luyện công.

Có thể là vì ánh trăng ngày rằm sáng rõ nên Huyền Minh Hàn Thiết nhìn như khối sắt vụn cũ kĩ vào ban ngày cũng trở nên sáng loáng rạng rỡ hơn. Giữa những tiếng leng keng phát ra lúc luyện kiếm, dường như ngay cả lá cây xung quanh cũng rung động theo.

Không ai biết rốt cuộc Bồ Đề tâm kinh có gì huyền bí, thậm chí nhìn qua còn thấy khắp nơi đều là sơ hở, không xứng với danh xưng “Tuyệt Học Thiên Hạ” chút nào. Sở Uyên quan sát một lúc lâu rồi tiện tay rút cây Long Ngâm Kiếm trên kệ để binh khí ra, tung người tấn công Đoạn Bạch Nguyệt .

Không ngờ hắn sẽ đột ngột ra tay như vậy, Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình tránh thoát, nhìn phần kiếm rét lạnh dài ba tấc quét qua trước mặt mình, nói: ” Mưu sát phu quân hả?”

Võ công của Sở Uyên phân nửa là học từ sư phụ trong cung, phân nửa là học từ Nhật Nguyệt sơn trang, nhấc tay thanh nhã như gió, so với Bồ Đề tâm kinh khắp nơi đều lộ ra sơ hở mà nói thì chiêu thức nhẹ nhàng linh hoạt hơn nhiều. Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, tra Huyền Minh Hàn Thiết vào vỏ rồi tay không bồi hắn so chiêu.

” Đã nửa đêm rồi mà Hoàng thượng của ta vẫn còn đang luyện công sao?” Lưu Đại Quýnh đi ngang qua, từ xa xa nhìn thấy giật mình kinh ngạc thốt lên.

” Bẩm đại nhân, cũng không phải chỉ có một mình Hoàng thượng, mà còn có cả Tây Nam Vương nữa.” Nội thị trả lời.

” CÁI GÌ????” Lưu Đại Quýnh còn chưa kịp nói gì thì Đào Nhân Đức đứng bên cạnh hắn đã cực kì hoảng sợ. Võ công của vị Tây Nam Vương này cao đến tà môn, ra chiêu vô cùng âm ngoan, trên người còn có độc nữa chứ, vì sao Hoàng thượng có thể lơ là như vậy???

Lưu Đại Quýnh kéo hắn lại: ” Người tập võ, cũng không thể ngày ngày luyện liếm với cái cọc gỗ vô tri vô giác được. Hơn nữa Hoàng thượng của ta cũng là cao thủ, mà sắp tới còn phải dẫn binh đi Nam Hải, luyện công nhiều một chút cũng không có gì không tốt.”

” Vậy sao không luyện công với người nào khác? Tây Nam Vương thì không thể được a.” Đào Nhân Đức dậm chân.

” Vì sao lại không được chứ? Lão Đào! Lão Đào!” Lưu Đại Quýnh nhanh chóng chạy theo, vì sao ngay cả mình cũng kéo không nổi người này chứ?

Tay phải Đoạn Bạch Nguyệt nắm cổ tay của Sở Uyên, hơi dùng lực siết một chút, Sở Uyên lập tức cảm thấy cánh tay tê rần, Long Ngâm Kiếm rơi loảng xoảng trên mặt đất, bản thân hắn cũng được Đoạn Bạch Nguyệt ôm từ giữa không trung thả người xuống đất.

” Cho ta xem một chút, vừa rồi đánh có đau hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn từ phía sau, vừa định nắm tay hắn lên xem thì thấy trong khu rừng phía trước đột nhiên xông ra hai người.

…..

“Khụ!” Lưu Đại Quýnh đưa tay vịn hai nội thị đứng bên cạnh mình, ngó trước ngó sau làm ra vẻ mắt mờ tai điếc, không thấy rõ bất cứ cái gì xung quanh.

Đào Nhân Đức vô cùng kinh hãi, lớn tiếng nói: ” MAU BUÔNG HOÀNG THƯỢNG RA!!!!”

Hai tai Lưu Đại Quýnh nổ ong ong, trong bóng tối nhe răng trợn mắt.

Sở Uyên âm thầm đạp chân người nào đó một cái, Tây Nam Vương đành phải tâm không cam lòng không nguyện buông tay ra, đứng thẳng người dậy.

” Hoàng thượng!” Đào Nhân Đức vội vã chạy tới gần: ” Có cần phải truyền ngự y không?”

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”

” Thái phó đại nhân lo lắng nhiều rồi, Tây Nam Vương chỉ cùng trẫm luận võ mà thôi.” Sở Uyên mặt không đổi sắc nói: ” Cũng không phải đánh nhau, bị thương gì đâu.”

” Vậy là tốt rồi.” Đào Nhân Đức thở phào nhẹ nhõm, vừa tới đã thấy Tây Nam Vương ôm cổ Hoàng thượng từ phía sau, còn tưởng là muốn hành thích vua soán vị, cái mạng già này cũng bị dọa bay hơn phân nửa.

” Đã trễ thế này rồi, sao Thái phó đại nhân vẫn còn ở trong cung?” Sở Uyên hỏi.

” Bẩm Hoàng thượng, đêm nay lão thần đã cùng Lưu đại nhân tới Tàng Thư Các, xem các tư liệu ghi chép lại về Nam….A? Lưu đại nhân đâu?” Đào Nhân Đức nói xong một nửa, xoay người lại nhìn khoảng không phía sau mình, cảm thấy rất là buồn bực.

Đoạn Bạch Nguyệt sâu xa nói: ” Đã đi rồi.”

” Thái phó đại nhân cũng về phủ nghỉ ngơi sớm đi.” Sở Uyên nói: ” Nếu không người nhà sẽ lo lắng chạy vào cung tìm.”

” Vậy lão thần xin cáo lui trước.” Đào Nhân Đức khom người hành lễ, đi được một hai bước, ngẫm lại vẫn thấy lo lắng, vì vậy xoay người nói: ” Tây Nam Vương cũng đi đúng không? Cùng nhau đi đi!”

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy rất là buồn bực, rõ ràng là ta không hề lên tiếng, vì sao lại phải đi cùng ngươi?

Sở Uyên nhẫn cười, phất tay gọi ảnh vệ tới, nửa lừa gạt nửa ép buộc đưa Đào Nhân Đức về phủ.

” Tương lai chúng ta thành thân, lão đầu này sẽ không gây ra phiền phức gì đó chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt tựa cằm lên vai Sở Uyên.

” Có ta ở đây.” Sở Uyên dựa người vào lòng hắn: ” Còn sợ đám người trong triều này ăn ngươi hay sao?”

” Ta không sợ bọn họ ăn ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm bờ vai xoay người Sở Uyên lại đối mặt với mình: ” Năm đó trước lúc băng hà tiên đế đã giao phó ngươi cho hắn, bình thường thì không nói làm gì, nhưng nếu chuyện có liên quan đến xã tắc giang sơn thì hắn có thể đánh ngươi, cũng có thể phạt ngươi. Ta phải nói trước một điều, đến lúc đó, nếu hắn thật sự dám bắt ngươi quỳ trước linh vị tiên đế đánh ngươi một roi, ta nhất định sẽ đập nát cả tòa phủ Thái phó.”

Sở Uyên đứng dưới ánh trăng nhìn hắn cười.

” Tiểu ngốc, ta nói thật đó.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.

” Ngươi thật sự cho rằng ta vẫn là người vừa mới lên ngôi kia sao?” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn : ” Ta muốn giang sơn, cũng muốn ngươi. Cho dù tương lai sẽ cùng ngươi quy ẩn nơi thâm sơn thì cũng phải là chính bản thân ta muốn đi, mà không phải bị người khác bức đi, hiểu chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

” Trừ ngươi ra, thật sự không còn ai khác trên thế gian này có thể đánh ta.” Sở Uyên nắm tay hắn, chậm rãi trở về tẩm cung.

Đoạn Bạch Nguyệt mở to hai mắt: ” Ta đánh ngươi khi nào?”

Sở Uyên lập tức nói: ” Mới vừa rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”

Sở Uyên lại bổ sung: ” Còn có năm ấy, lần đầu gặp nhau.”

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”

Vì sao lại thù dai như thế, cho ngươi đánh lại hai lần có được hay không? ( sửa lại câu trên: thù dai nhất đam mỹ :))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.