Bởi vì đối phương căn bản chỉ là một kẻ dốt đặc cán mai, lại bị dọa đến có chút thần trí mơ hồ, cho nên Ôn Liễu Niên phải dạy tới quá nửa đêm, xác định một lần nữa sẽ không xảy ra sơ xuất gì rồi mới gọi Triệu Việt tới, âm thầm đưa hắn trở về Bạch Tượng quốc.
” Phải về phòng nghỉ ngơi sớm.” Trước khi đi, Triệu Việt căn dặn.
” Được được được.” Ôn Liễu Niên gật đầu, cười dịu dàng như gió xuân.
Triệu Việt lại nói: ” Không cho phép ăn đêm!”
Ôn đại nhân: “…..”
Triệu Việt gọi hai thị vệ tới, đưa hắn trở về khoang thuyền.
Ôn Liễu Niên vừa đi vừa bày ra uy nghiêm của một Thừa tướng, trầm giọng nói: ” Bản Tướng tới phòng bếp xem xét tình hình một chút!”
Thị vệ chỉ xem như không nghe thấy gì, mỗi người một bên mạnh mẽ đưa hắn về nơi ở.
Ôn Liễu Niên vắt người trên cửa sổ, sầu tư như nước thủy triều dâng, rất muốn viết một áng văn chương vạn phần thống khổ. Vì sao đã làm Thừa tướng rồi mà cũng không thể ăn giò heo uống rượu Thiệu vào lúc nửa đêm? Nhân sinh còn có gì hứng thú nữa!
Trong bản QT dịch là ” hoàng tửu” = rượu vàng = rượu Thiệu Hưng, nên nhân gia edit thành rượu Thiệu nhé, nếu thêm chữ Hưng thì cũng được nhưng nhân gia không thích lắm *^_^*.
Bởi vì vừa xảy ra thảm án nên nội địa Bạch Tượng quốc nhân tâm hoảng sợ, thủ vệ ở vương cung tất nhiên cũng lơi lỏng hơn trước rất nhiều, cửa thành tạm thời vẫn do Sở quân giám thị, Triệu Việt dễ dàng đưa Nạp Tây Thích tới hậu viện của Phật Đường nơi Thái hậu và các phi tần bị giam lỏng, sau đó giơ lên một quyền đem hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, lại xé rách xiêm áo ném xuống đất rồi mới đá hắn qua cửa sổ rơi vào Phật Đường.
Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, sau đó là một trận ồn ào ầm ĩ, cùng với tiếng khóc lóc kể lể của Nạp Tây Thích, thực sự là giống những gì Ôn Liễu Niên đã dạy không sai một chữ, Triệu Việt cảm thấy hơi buồn cười, ôm đao xoay người nhảy lên nóc nhà, ngồi chờ tới hừng đông.
Sắc trời từng chút từng chút sáng lên, dân chúng bị thương trên bãi biển hầu như đều đã được chuyển vào thành, đang kiểm kê danh sách. Những người còn lại không may mắn sống sót thì được mọi người đưa lên một chiếc thuyền lớn, hỏa táng tiễn đưa họ trở về với biển cả bao la. Tiếng khóc tang liên miên không dứt, bất cứ ai nghe được cũng đều phải thổn thức rơi lệ. Diệu Tâm thở dài một tiếng, tụng kinh siêu độ cho những vong hồn chết oan khuất này, chỉ cầu kiếp sau có thể có được một cuộc sống bình yên, không cần phải chịu nỗi khổ loạn thế nữa.
Chiếc thuyền mang theo ánh lửa tàn dư chìm vào đáy biển, ngay cả chút tia khói cuối cùng cũng bị gió thổi tán đi. Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai Sở Uyên, nói: ” Được rồi, trở về thôi.”
” Gọi Nạp Ngõa tới đi.” Sở Uyên nói: ” Cả Thiên Phong, Tiết Tướng quân và Ôn ái khanh nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
Thẩm Thiên Phong và Tiết Hoài Nhạc đều bận rộn cả đêm không được chợp mắt, có điều cũng không biết Diệp Cẩn nấu ra chén thuốc gì, sau khi uống xong lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Sở Uyên nói: ” Tình huống trong thành thế nào rồi?”
” Trác thống soái đã dẫn binh lục soát một lần, không phát hiện được tung tích người của Sở Hạng.” Tiết Hoài Nhạc nói: ” Sau vụ nổ, đa số quan lại trong triều đều đã thiệt mạng, chỉ còn lại chưa tới năm người, đều nói là Niếp Viễn Sơn bức bách bọn họ đưa dân chúng ra biển nghênh tiếp Nạp Ngõa. Bằng không nếu dựa theo lệ thường thì chuyện quốc chủ bị bắt mất mặt xấu hổ như vậy, nhất định sẽ không nghênh tiếp một cách gióng trống khua chiêng như thế.”
” Tư Không huynh đã dẫn người tới các đảo quốc gần đây thu mua thảo dược, hắn rất quen thuộc vùng biển Nam Dương này, nói chỉ hai ba ngày sau là sẽ trở về.” Thẩm Thiên Phong thở dài:” Thật ra số lượng người bị thương cũng không nhiều lắm, quân y cũng đủ chăm sóc bọn họ. Uy lực vụ nổ kia quá kinh người, đa số dân chúng đều là mất mạng tại chỗ.”
Nạp Ngõa ngồi bên cạnh, sắc mặt hết trắng lại tái xanh, cả người tâm tư hoảng hốt.
Sở Uyên đi xuống, đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn: ” Quốc chủ còn có thể lên bờ không?”
Nạp Ngõa gật đầu: ” Tất nhiên.”
” Lên bờ không phải vì để thương cảm cùng dân chúng đâu, mà là vì để trọng chấn kì cổ, trùng kiến gia viên.” Sở Uyên lắc đầu: “Nhưng với bộ dáng hiện tại của quốc chủ, đừng nói là trẫm, cho dù là dân chúng quý quốc thì chỉ sợ cũng sẽ không tin phục, chẳng bằng cứ ở lại trên thuyền, đem quốc gia ban tặng cho người khác đi.”
Trùng kiến gia viên: xây dựng lại quê hương.
” Sở Hoàng.” Nạp Ngõa vội vàng đứng lên.
” Tất cả mọi người đang đợi ngươi.” Sở Uyên nói: ” Đã là vua một nước, vì con dân vì lãnh thổ, không cần biết trước mặt là núi đao hay là biển lửa, cho dù phải đi chân trần thì cũng phải kiên định mà giẫm lên, không ai trên đời này có thể làm giúp ngươi.”
” Tiểu Vương hiểu rõ.” Nạp Ngõa hơi cúi đầu.
” Ôn ái khanh.” Sở Uyên xoay người trở lại long ỷ: ” Nạp Tây Thích sao rồi?”
” Bẩm Hoàng thượng, những gì nên dạy đều đã dạy hết rồi, nhìn qua dường như cũng học được không tệ lắm.” Ôn Liễu Niên nói: “Chỉ cần không phải ngu ngốc đến độ không có thuốc nào cứu được thì không vấn đề gì.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều có chung một suy nghĩ, ” nhưng dường như người nọ thật sự là cũng không có thuốc nào cứu được a”
….
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: ” Nếu thật sự không cứu được, nói sai thì vẫn còn A Việt luôn canh chừng bên cạnh hắn, đánh một chưởng hôn mê rồi tha đi là được.”
Tiết Hoài Nhạc nghĩ, ấn tượng của mình đối với đám “văn nhân” đã vì vị Thừa tướng Đại Sở trước mặt này mà phải sửa lại không chỉ một lần –thẩm án thì giống lưu manh như đúc, lúc thất đức thì là lấy một địch mười, lại còn nói đánh người liền đánh, một chút cũng không văn nhã.
Sở Uyên gật đầu: ” Rất tốt.”
Ôn Liễu Niên uống một ngụm trà, lại đem kế hoạch nói tường tận tỉ mỉ một lần cho Nạp Ngõa nghe.
Trong thành khắp nơi đều treo khăn trắng, Diệu Tâm đi chân trần băng qua hẻm nhỏ, nhẹ giọng tụng kinh siêu độ vong hồn. Từ thành bắc đến thành nam, hầu như nhà nào cũng đóng chặt cửa, cũng không có ai bước ra mời hắn chén trà bát cơm. Đột nhiên lại phải hứng chịu thảm họa này, dân chúng ai nấy đều hoảng hốt trong lòng, dù không biết kẻ giật dây phía sau kia rốt cuộc là ai, nhưng bằng trực giác mà phán đoán thì đều cảm thấy chín phần mười là có liên quan đến Đại Sở — Nếu không phải tại bọn họ bắt quốc chủ đi thì mọi người cũng sẽ không cần tới bờ biển, thời buổi loạn lạc thế này, dù núp trong nhà chỉ sợ cũng chưa chắc đã được bình yên.
Trong lòng nảy sinh nghi ngờ và oán hận, rồi lại không dám nói ra. Dù sao bây giờ khắp nơi trong thành đều là Sở quân đang tuần tra, thân nhân của bọn họ đang bị thương vẫn phải dựa vào quân y của Đại Sở mới có thể được chữa trị. Vì vậy cũng chỉ có thể khóa chặt cửa nhà, chỉ cầu đừng có chuyện không may nào xảy ra nữa.
**********
Giữa vùng Nam Hải mênh mông, một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi trôi, Sở Hạng tựa vào nhuyễn tháp, trong lòng ôm một nữ tử, cũng chính là người đã trốn ra từ Thiên Ưng Các năm đó – Lệ Thước. Từ ngày nhìn rõ dung mạo của Sở Uyên, lại nghe được cuộc nói chuyện giữa ca ca và Thẩm minh chủ về Sở Hạng, nàng cũng mơ hồ đoán ra được chút gì đó. Tiếp tục ở trong nhà dù sao cũng sẽ bị giam lỏng, vì vậy nàng dứt khoát trốn đi, chỉ muốn biết người năm đó đã cướp đi trái tim và nhiễu loạn cả tâm trí mình rốt cuộc là ai. Không ngại theo thương thuyền ra biển đi tới Nam Dương, ở hải vực bên ngoài Phỉ Miễn quốc trong truyền thuyết chờ rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng có thể kiên trì đợi được Sở Hạng.
” Nữ nhân một khi ngu ngốc thì đúng thật là quá khờ.” Sở Hạng nhìn nàng tặc lưỡi: ” Sao vậy? Muốn tới tìm ta trả thù ư?”
Lệ Thước nhìn thẳng hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi, lần duy nhất trong đời nàng động tâm, vì sao ông trời lại để cho nàng động tâm vì người này?
Từ lúc đó, nàng liền lưu lại bên cạnh Sở Hạng, cho dù biết rõ một khi dã tâm của hắn bị đánh nát thì chính nàng cũng chỉ có một con đường chết để đi. Nhưng dù sao cũng là người đã từng ân ái hứa hẹn, vẫn tốt hơn một thân một mình bị giam trong tú lâu, chỉ có thể ngày ngày nhìn trời cao trên đỉnh đầu mà oán hận.
” Chủ tử.” Có người ở bên ngoài cửa nói: ” Lưu tướng quân đã trở lại.”
” Vào đi.” Sở Hạng buông tay ra, ý bảo Lệ Thước tạm thời lui ra ngoài.
Lưu Cẩm Đức đẩy cửa đi vào, gỡ đấu lạp dính đầy hơi nước trên đầu ra để sang một bên: ” Vì sao ngươi không ở Phỉ Miễn quốc canh chừng mà phải đích thân tới tận đây?”
“Phỉ Miễn quốc đã có Hắc Nha trông coi rồi, không có ta cũng không sao.” Sở Hạng nói: ” Ta chỉ sợ một khi ngươi nhìn thấy người trong lòng thì sẽ khó lòng kiềm chế được, cho nên mới phải tới đây xem một chút, có lẽ cũng có thể giúp đỡ một tay.”
Lưu Cẩm Đức tự rót cho mình chén trà nóng: ” Có gì cứ việc nói thẳng, bớt móc mỉa đi.”
” Ta còn chưa thật sự nói gì.” Sở Hạng tặc lưỡi: ” Giết mấy trăm mạng người, cũng chỉ vì phạt hắn lén lút sau lưng ngươi ở cùng một chỗ với người khác, xong rồi lại đem Bạch Tượng quốc tặng không cho hắn, người khác không muốn phục ngươi cũng không được.”
” Bạch Tượng quốc vốn dĩ không thể nuốt rồi, cho nổ tung chẳng phải càng sạch sẽ hơn sao?” Lưu Cẩm Đức âm lãnh nói: ” Nếu Nạp Ngõa đáp ứng xuất binh ngay từ đầu thì sao có thể xảy ra nhiều sự cố thế này được.”
” Phải phải phải, ngươi nói cái gì cũng đúng hết. Hiện tại Bạch tượng quốc đã bị hủy rồi, người cũng giết rồi, trở về được chưa?” Sở Hạng đứng dậy: ” Đi qua Bạch Tượng quốc, tiếp theo nữa cũng chỉ còn lại Phỉ Miễn quốc và Tinh Châu, lâu nay ầm ầm ĩ ĩ như vậy cũng chỉ có thể xem như muỗi chích mà thôi, xong rồi thì cứ cho qua đi, cũng không có tác dụng gì, nhiều lắm là có thể khiến lòng ngươi vui sướng một chút.”
Lưu Cẩm Đức quét mắt nhìn hắn.
” Sao vậy? Ta nói gì sai ư?” Sở Hạng nói: ” Mộng yểm kia đã quấn lấy hắn hơn mười năm, lúc này lại có mấy trăm người vì hắn mà chết uổng mạng, máu chảy thành sông a, e là lại phải hằng đêm mơ thấy ác mộng, nếu là mệnh đoản—“.
” Câm miệng!” Lưu Cẩm Đức hung hăng ngắt lời hắn.
” Ta lại chưa nói hắn sẽ chết.” Sở Hạng lắc đầu: ” Chờ xem đi, tương lai ta sẽ trói hắn lại ném lên giường cho ngươi.”
” Niếp Viễn Sơn ta cũng dẫn về đây rồi.” Lưu Cẩm Đức nói: ” Đưa hắn tới cho Hắc Nha đi, phân phó người chèo thuyền đẩy nhanh tốc độ, ta muốn trở về Phỉ Miễn quốc trong thời gian ngắn nhất.”
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, dân chúng trong thành nấu cơm nước xong, để vào thực hạp mang tới thiện đường đưa cho người bệnh, vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn người tới từ Đại Sở. Còn chưa ăn được vài muỗng cơm thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ huyên náo, thùng sắt lăn lóc đầy đường, Nạp Tây Thích mặt mũi sưng vù xanh tím máu bầm, hùng hổ cầm cây đao to, hò hét như điên nói muốn tập kết quân đội đi đánh Phỉ Miễn quốc.
Đám triều thần và thị vệ nghe tin chạy tới đều bị dọa không nhẹ, vội vã đem người kéo lại —lúc trước hắn bị Nạp Ngõa phạt cấm túc suy ngẫm lỗi lầm, thời gian lâu quá nên mọi người cũng quên luôn, dù sao cũng chỉ là một người ngu ngốc. Sau vụ nổ khốc liệt đó, mọi người đều phải vội vàng giải quyết hậu quả nên càng không ai nhớ tới hắn, không ngờ lúc này lại có thể tự mình xông ra ngoài.
” Vương gia.” Một thị vệ tiến lên khuyên nhủ: ” Mong ngài suy nghĩ kĩ lại a.”
” Suy nghĩ cái gì, Sở Hạng phái người bắt ta nhốt vào phòng tối, lại còn ép ta phải đóng con dấu lên bản cáo thị, để toàn bộ dân chúng tới bãi biển chờ, ta không chịu nên mới bị đánh thành như vậy, còn phải nhẫn nhịn nữa sao???” Giọng Nạp Tây Thích cực kì âm vang, vẻ mặt hung ác như La Sát, dân chúng xung quanh chỉ dám lén lút nghe, căn bản là cũng không dám mở cửa ra ngoài.
” Hoàng huynh ta cũng bị bọn họ bỏ thuốc, các ngươi đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, cư nhiên con mẹ nó không ai phát hiện được chút khác thường.” Nạp Tây Thích lại mắng.
Tiết Hoài Nhạc ẩn núp tại một nơi bí mật gần đó, vô cùng vô cùng cảm khái, nhỏ giọng hỏi: ” Câu “con mẹ nó” này cũng là Ôn đại nhân dạy đúng không?”
Triệu Việt: “….”
**********
Đám quan lại nghe Nạp Tây Thích mắng chửi xong cũng chỉ biết cúi đầu, nói: ” Lúc đó mọi người cũng tưởng quốc chủ bị thương mất trí nớ, ngay cả Vương gia cũng—“
” Ta? Ta thế nào?” Nạp Tây Thích trợn mắt lên, dọa người nọ cả kinh lắc đầu nguầy nguậy, vừa xua tay vừa rối rít nhận tội.
Đoàn người ở trên đường lớn ầm ĩ đủ nửa canh giờ, đem tất cả những gì Ôn Liễu Niên dạy đều nói ra hết, Nạp Tây Thích mới tâm không cam tình không nguyện bị Sở quân mời về vương cung nghỉ ngơi. Chiều tối, Thái hậu và các vị phi tử cũng được thả ra ngoài, triệu kiến một vài vị nữ quyến của đám quan lại vào nghị sự, nói là tuy mấy ngày nay trên danh nghĩa là tụng kinh niệm phật, nhưng sự thật lại chính là bị giam lỏng, lúc được nghe nói về thảm họa thì đều thổn thức trong lòng một phen.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Hoài Nhạc trở lại chiến thuyền chủ, tấu trình lên Sở Uyên tất cả mọi chuyện xảy ra trong thành, còn nói thái độ của dân chúng đã dịu đi nhiều rồi, thậm chí còn có người mang cơm nước ra cho các tướng sĩ Sở quân ăn, còn hỏi lúc nào quốc chủ của bọn họ mới có thể trở về.
” Đa tạ Sở Hoàng.” Nạp Ngõa khom người.
” Quốc chủ không cần phải khách khí.” Sở Uyên nói: ” Ngày mai đại quân sẽ rút lui khỏi hải cảnh Bạch Tượng quốc, tiếp tục đi về hướng Phỉ Miễn quốc. Trẫm sẽ lưu lại nhân thủ trợ giúp ngươi trùng kiến gia viên, nhưng tương lai sau này Bạch Tượng quốc tốt hay xấu thì toàn bộ phải chờ quốc chủ rồi.”
” Dạ!” Nạp Ngõa lại nói: ” Lần này may mắn có Đại Sở giúp đỡ, tiểu Vương có một phần lễ vật nho nhỏ, kính mong Sở Hoàng nhận cho.”
” Ồ?” Sở Uyên nói: ” Đó là cái gì vậy?”
Nạp Ngõa nhờ Tiết Hoài Nhạc phái người tới vương cung, từ trong ám cách lấy về một hộp nhỏ vuông vắn, sau khi mở ra thì thấy là một đóa hoa khô.
” Thứ này có tên gọi là Mịch Đàm.” Nạp Ngõa nói: ” Có công hiệu cải tử hồi sinh.”
Diệp Cẩn: “….”
Diệp Cẩn: “….”
Diệp Cẩn: “….”
” Đa tạ quốc chủ.” Sở Uyên tiếp nhận hộp quà: ” Vậy trẫm không khách khí nữa.”
Nạp Ngõa nói tạ ơn rồi mới xoay người rời đi.
Diệp Cẩn bình tĩnh đưa tay.
Sở Uyên đưa hộp cho hắn, cười nới: ” Cũng biết ngươi muốn nó.”
Diệp Cẩn nhét cái hộp vào trong tay áo, xoay người chạy nhanh ra cửa.
” Hôm nay không hầm canh cho trẫm sao?” Sở Uyên gọi hắn lại.
” Có một người hói đầu dành phòng bếp rồi.” Diệp Cẩn nhìn trời: ” Là cái người “không giơ” đó.” Cũng không phải người niệm kinh kia.
Sở Uyên thấy nghi ngờ, tự mình đi tới phòng bếp xem thử.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước bếp lò, đang nghiên cứu một cái xẻng.
Sở Uyên nói: ” Nếu chiếc thuyền này bị ngươi đốt, nửa đời sau cũng đừng nghĩ chuyện bước ra khỏi lãnh cung.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: ” Sao ngươi lại tới đây?”
” Nghe nói có người muốn đích thân xuống bếp.” Sở Uyên bĩu môi: ” Tất nhiên ta phải tới xem chuyện hiếm lạ rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hôm nay là sinh nhật của ngươi.”
” Cho nên ngươi muốn đốt thuyền?” Sở Uyên hỏi.
” Không thể nói mấy lời cát lợi một chút ư?” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, đưa tay che miệng hắn lại: ” Muốn nấu bát mì cho ngươi ăn.”
Sở Uyên ghét bỏ nói: ” Buông tay buông tay.” Toàn mùi than tro.