Đế Vương Công Lược

Chương 138: Chương 138: Mộng Yểm [ Đợi Ca Ca Khỏe Rồi, Ai Kia Dù Sao Vẫn Phải Thiến!!!]




Diệp Cẩn đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi ở bên giường nắm chặt tay Sở Uyên canh chừng hắn. Người thương bị bệnh, hình ảnh này ngược lại cũng bình thường đi, cái không bình thường phá hỏng bức tranh chính là hết lần này tới lần khác còn có một hòa thượng đứng ngay bên cạnh, không cử động cũng không nói chuyện, chẳng biết là muốn làm cái gì, nhìn cũng không giống như đang niệm kinh, vì vậy xắn tay áo chạy vào phòng, đem đầu trọc mạnh mẽ kéo ra ngoài.

Diệu Tâm: “….”

Diệp Cẩn nói: ” Chuyện vừa rồi đại sư còn chưa nói xong.”

Diệu Tâm chỉ nói: ” Là bị tâm ma quấy rối.”

” Ý của ngươi là vừa rồi Sở Hạng lạm sát người vô tội, chỉ vì muốn thức tỉnh tâm ma của Hoàng thượng sao?” Diệp Cẩn nghe vậy ngược lại thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng là bị yêu pháp gì, nếu chỉ là bị tâm ma thì chuyện này còn dễ xử lý một chút.

Bên ngoài quá ồn ào, Đoạn Bạch Nguyệt đi tới đóng cửa sổ lại, sau đó trở về bên giường, đưa tay nhẹ nhàng giúp Sở Uyên che lỗ tai. Sở Uyên vùi mặt vào lồng ngực hắn, chóp mũi ngửi được mùi huân hương quen thuộc, mộng cảnh cũng trở nên yên ổn hơn.

*************

” Quốc chủ.” Diệp Cẩn đỡ Nạp Ngõa dậy : ” Về nghỉ ngơi trước đi.”

” Ta lên bờ xem một chút.” Sắc mặt Nạp Ngõa trắng bệch, đẩy tay hắn ra gắng gượng đứng dậy.

” Có Thiên Phong ở đó rồi, hắn sẽ xử lý ổn thỏa dân chúng bị thương.” Diệp Cẩn nói: ” Tâm tình của dân chúng lúc này đang rất kích động, lại không biết rõ chân tướng, nếu quốc chủ lên bờ sẽ khó tránh khỏi bị bọn họ ngộ thương.”

Nạp Ngõa nói: ” Xảy ra thảm án như vậy, ta làm sao có thể chỉ biết trốn ở phía sau?”

” Đây cũng không phải là trốn, chỉ là đối sách tạm thời mà thôi.” Diệp Cẩn nói: ” Lúc này số lượng Sở quân có thể lên bờ cũng có hạn, mỗi binh mỗi tốt đều dùng để che chở dân chúng, nếu lại phải rút ra một chi quân đội trong số đó tới bảo hộ quốc chủ thì chắc chắn sẽ bở lỡ thời cơ cứu được rất nhiều người.”

Yết hầu Nạp Ngõa kịch liệt dao động lên xuống, nhưng cũng không biết mình phải nói cái gì, cuối cùng được Diệp Cẩn đỡ dậy đưa về khoang thuyền.

Để nghênh tiếp Nạp Ngõa, hầu như toàn bộ dân chúng có trong thành đều bị Niếp Viễn Sơn gom lại đưa tới bờ biển, sau vụ nổ, trong thành cũng mất đi hơn phân nửa số người, chỉ còn lại lão ấu và phụ nhân yếu nhược, cùng với một ít nam tử trẻ tuổi do chưa tới kịp hoặc may mắn không bị thương. Trác Vân Hạc phái ra một chi quân đội tới các đảo quốc lân cận thu mua thảo dược, lại tìm khoảng đất trống trong thành dựng lên một dãy phòng ốc, đưa tất cả những người bị thương vào, bận rộn tới tận đêm khuya mới an trí xong phân nửa.

****************

Trong khoang thuyền chỉ chừa lại một ngọn nến nhỏ, Sở Uyên mở mắt, phía sau lưng có chút ẩm ướt.

” Tỉnh rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như cũ canh chừng bên cạnh, cúi đầu khẽ hôn lên môi hắn: ” Có đói bụng không?”

Một lát sau Sở Uyên mới tỉnh táo hơn một chút, hỏi: ” Bên ngoài thế nào rồi?”

” Thẩm minh chủ cùng Trác Vân Hạc đã dẫn người tới chữa trị cho dân chúng. Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia thì đang ở cùng Nạp Ngõa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trong thành không đủ dược thảo nên phải phái người tới các đảo khác tìm, nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ xử lý xong toàn bộ người bị thương, những chuyện còn lại chờ thương nghị với Nạp Ngõa rồi mới quyết định được, cũng không muộn.”

Sở Uyên gật đầu: ” Ừm.”

” Ngươi thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đem người ôm vào lòng: ” Chuyện bên ngoài nói xong rồi, chuyện của ngươi thì sao?”

” Không sao.” Sở Uyên ôm thắt lưng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không sao?”

” Chuyện nhiều năm trước rồi.” Sở Uyên nói: ” Khi đó ta còn là Thái tử.”

” Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.

” Ở biên cảnh Thanh Châu có một bộ tộc làm loạn nên phụ hoàng phái ta cùng Sở Hạng dẫn quân tới tiêu diệt.” Sở Uyên nói: ” Sau đó hắn dựng lên cái bẫy, kích động dân chúng bản xứ bao vây ta và ba mươi ảnh vệ khác ở một bờ hồ gần rừng cây.”

” Dân chúng?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

Sở Uyên lại rụt người vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt: ” Là một bộ lạc ở biên cảnh, sống bằng chăn nuôi du mục, không thông thạo tiếng Hán, tính ra cũng có khoảng chừng năm sáu trăm người, bọn họ không hiểu được lời chúng ta nói. Lúc đó ta biết bọn họ vô tội, cũng có thể dễ dàng mở đường máu xông ra ngoài. Nhưng nếu lưu lại người sống thì sau cơn hoảng hốt đó chắc chắn bọn họ sẽ trốn khỏi Đại Sở, chạy tới vùng đại mạc ở phía tây cầu cứu viện binh. Năm đó biên cảnh tây bắc vốn đã không yên ổn, nếu để bộ tộc Cổ Lực biết binh mã Đại Sở ức hiếp dân chúng thì chắc chắn sẽ mượn cớ này dẫn binh tấn công Sở quốc, khi đó không còn đơn giản chỉ là cường đạo cướp bóc nữa, mà chính là chiến loạn phân tranh.”

Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn.

” Từ ngày đó, hầu như đêm nào ta cũng sẽ nằm mơ.” Giọng Sở Uyên khàn khàn: ” Trong mộng đều là máu, cả hồ nước đều bị nhuộm thành màu đỏ, hàng loạt đôi mắt vô tội chết oan đều nhìn ta lăm lăm.”

” Đừng nói nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy hắn: ” Cho dù có sai, thì cũng là lỗi của Sở Hạng.”

” Sau khi về vương thành, Sở Hạng nhân cơ hội dâng tấu phụ hoàng, nói ta dẫn binh làm loạn lạm sát người vô tội, muốn phụ hoàng phế Thái tử vị của ta.” Sở Uyên nói: ” Chỉ tiếc là cuối cùng cũng không được như hắn mong muốn, phụ hoàng chỉ phạt ta quỳ gối ba ngày, lại nhận hai mươi quân côn, sau đó mọi chuyện cũng chấm dứt.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vì sao không viết thư nói cho ta biết?”

” Ta tưởng mình đã quên chuyện này, nhưng lại hết lần này tới lần khác không cách nào quên được.” Sở Uyên nói: ” Lần đó cơ hồ tất cả Thái y trong cung đều xoay quanh ta, cũng không biết đã phải uống bao nhiêu loại thuốc, nhưng không ngủ được thì vẫn cứ không ngủ được, kéo dài kéo dài rất nhiều năm. Mãi đến khi Diệu Tâm tiến cung, nghe hắn giảng kinh Phật, ta mới có thể gắng gượng ngủ một lúc.”

Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn mười ngón tương khấu: ” Ta đi lấy chút nước nóng lau người cho ngươi, sau đó cố gắng ăn chút gì, có được hay không?”

” Tiểu Cẩn đâu?” Sở Uyên nói: ” Hôm nay sợ là đã làm hắn lo lắng rồi.”

” Để ta đi nói chuyện này với Diệp Cốc chủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hắn là đại phu, có thể sẽ phối cho ngươi một phương thuốc an thần hiệu quả.”

Sở Uyên gật đầu: ” Ừ.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy bước ra khỏi khoang thuyền, Đoạn Dao đang ở bên ngoài cùng Tứ Hỉ nói chuyện, thấy hắn thì vội vàng chạy tới: ” Tẩu tẩu sao rồi?”

” Không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt hạ giọng phân phó: ” Đứng đây canh chừng, bất cứ ai cũng không cho phép vào trong, nếu có người muốn xông vào, làm thịt hắn.”

” Được!” Đoạn Dao lập tức đáp ứng, một câu “vì sao” cũng không cần hỏi.

Rất là ngoan.

Đoạn Bạch Nguyệt đi xuống phòng bếp, đúng lúc thấy Diệp Cẩn đang sắc thuốc.

” Hoàng thượng tỉnh rồi à?” Diệp Cẩn đứng dậy.

” Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, đem những chuyện vừa rồi kể lại cho hắn nghe.

” Vậy thì cũng không khác những gì Diệu Tâm nói.” Diệp Cẩn nói: ” Chiều nay lúc ta truy hỏi hắn cũng nói là bị tâm ma quấy phá. Sở Hạng thật đúng là không bằng loài cầm thú, cư nhiên có thể làm chuyện mất hết nhân tính như vậy, kia chính là mấy trăm mạng người vô tội a.”

” Có thuốc nào chữa được không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Tâm ma làm sao mà chữa được, nhiều nhất chỉ có thể uống chút thuốc an thần mà thôi.” Diệp Cẩn nói: ” Nhưng cũng không cần lo lắng qua, Hoàng thượng không phải người bình thường, phải dẫm lên vô số máu tươi mới có được ngày hôm nay, ngươi ở bên hắn nhiều một chút, khúc mắc đã gỡ ra rồi thì sẽ không sao nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười : ” Đa tạ.”

” Tạ cái gì.” Diệp Cẩn bĩu môi, tiếp tục thêm củi gỗ vào bếp lò, hiện tại tình thế đặc thù nên đành miễn cưỡng chấp nhận ai kia – người nào đó – ngươi thôi. Nhưng chờ ca ca ta khỏe lại rồi, người nên thiến thì vẫn cứ phải thiến, dù sao đầu hói trị không hết được.

Phòng bếp nhanh chóng đưa nước nóng tới, Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn ấm lau người cho Sở Uyên, lại thay bộ trung y sạch sẽ khác. Tứ Hỉ bưng cháo và bánh điểm tâm vào phòng, dè dặt nhìn Hoàng thượng, thấy vẻ mặt Hoàng thượng vẫn như thường, trên mặt còn có vài phần huyết sắc, vì vậy cũng yên tâm khom người lui ra ngoài.

” Ngày mai gọi Nạp Ngõa tới đây đi.” Sở Uyên nói: ” Nếu thiếu nhân thủ xây dựng lại đất nước thì tạm thời lưu lại một chi quân đội hiệp trợ hắn, nhờ Xiêm Viễn quốc phái thêm người tới nữa. Còn đại quân thì nhiều nhất chỉ có thể dừng lại nơi này thêm ba ngày nữa thôi, nếu không sẽ trễ nải thời cơ chiến đấu.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, đút cho hắn một muỗng cháo: “Được.”

” Còn nữa, không biết Sở Hạng còn có hành động gì ở Bạch Tượng quốc này nữa hay không, nhưng chúng ta không thể để lời đồn truyền ra ngoài được. Thảm án này giao lại cho Nạp Ngõa, tình huống xấu nhất là đem tất cả tội lỗi tính trên đầu Sở quân, như vậy cũng được.” Sở Uyên nói: ” Lúc này chỉ có thể để uy danh của Nạp Ngõa tăng cao thì dân chúng Bạch Tượng quốc mới có thể không thay lòng đổi dạ, có hắn ngồi trên Vương vị thì tất cả đều dễ nói, nếu không thì chỉ sợ sau này sẽ càng có nhiều phiền phức hơn nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi nói cái gì ta cũng nghe theo, ăn cơm trước đã được không?”

Sở Uyên nói: ” Còn một chuyện nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: ” Tức phụ không nghe lời.”

Sở Uyên nói: ” Diệu Tâm là trụ trì của Tiểu Diệp Tự, để hắn tới đó dựng đàn giải oan, tụng kinh siêu độ cho những vong hồn vô tội này đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ mũi: ” Vừa rồi vị đại sư kia muốn vào đây thăm ngươi, nhưng lại bị Dao nhi cứng rắn cản đường, hay là chuyện này cứ giao cho Ôn đại nhân đi nói với hắn?”

Sở Uyên: “….”

” Chuyện này cũng không thể trách ta được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc ngươi té xỉu, ta hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả hắn chỉ nói được một nửa, tất nhiên ta sẽ không yên lòng.”

” Cũng không phải chuyện tốt gì, không nói ra cũng đúng thôi, không lẽ còn phải gặp ai cũng nói hay sao?” Sở Uyên gõ đầu hắn: ” Lần sau không được làm như vậy nữa.”

” Ta cũng không phải người ngoài.” Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát ngồi xuống bên cạnh hắn: ” Chẳng lẽ không phải là nên đem tất cả mọi chuyện liên quan đến ngươi đều nói hết cho ta biết sao? Nếu ngươi muốn biết chuyện của ta, ta có thể kể tất cả những chuyện từ lúc ba tuổi đến bây giờ.” (ca đừng quên kể chuyện 5 tuổi còn đái dầm nhá :))

” Miệng lưỡi trơn tru.” Sở Uyên bĩu môi.

” Vậy ngươi còn muốn gặp hắn không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, rồi tiếp tục đổi giọng chua lét nói: ” Ta đi mời hắn tới.”

Sở Uyên buồn cười, ăn xong muỗng cháo cuối cùng rồi nhét chén rỗng vào tay hắn: ” Để ngày mai đi.”

” Vậy thì đi ngủ tiếp?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Hay là muốn ra ngoài hóng gió?”

” Đi thôi.” Sở Uyên đứng dậy: ” Trong khoang thuyền quá bức bối, ra hít thở không khí một chút cũng tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt lấy áo choàng thật dày ra bao lấy hắn rồi mới dẫn người ra khỏi khoang thuyền. Vốn là chỉ muốn ra ngắm cảnh biển, nhưng không ngờ Sở Uyên lại xoay người đi về phía đầu thuyền.

Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng đưa tay kéo hắn lại.

” Không sao đâu.” Sở Uyên nói: ” Nhìn thấy dân chúng, lòng ta cũng sẽ ổn định hơn.”

” Vậy ta phải nói trước, nhìn cũng được, nhưng không cho phép ngươi cảm thấy áy náy nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: ” Tội nghiệt này là của Sở Hạng, tương lai chúng ta sẽ giúp dân chúng đòi lại tất cả công đạo.”

Sở Uyên gật đầu: ” Ừ.”

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, cùng nhau đứng cạnh rào chắn. Trên bờ cát xa xa là hàng nghìn cây đuốc kéo dài không dứt, vô số đống lửa cũng được nhóm lên đùng dể chiếu sáng, không ít người qua qua lại lại như con thoi, nâng những người bị thương trên cán chạy vào thành. Màn đêm đen tối che đi bờ cát nhuộm đỏ máu, mùi máu tanh trong không khí cũng đã bị gió thổi tán đi.

Sở Uyên tựa đầu lên vai Đoạn Bạch Nguyệt, trong con ngươi là những đốm sáng hắt lên từ bãi biển.

Diệp Cẩn bưng khay thuốc, từ xa xa nhìn thoáng qua, sau đó cũng không tiếp tục bước tới quấy nhiễu không gian riêng tư của hai người mà vòng ngược trở lại phía đầu thuyền bên kia, xuống bậc thang đưa thuốc cho các thuyền nhỏ đang đừng bên dưới chờ.

********

” Hiện tại Bạch Tượng quốc gặp phải thương vong nặng nề, có thể gầy dựng lại được như xưa hay không thì sau này phải xem biểu hiện của Vương gia đó.” Bên trong khoang thuyền, Ôn Liễu Niên đưa hai tay đặt lên vai Nạp Tây Thích, ánh mắt vô cùng tha thiết.

Triệu Việt: “….”

Nạp Tây Thích thụ sủng nhược kinh, lắp bắp hoang mang hỏi: ” Ta ta ta ta ta?”

” Đúng vậy.” Ôn Liễu Niên gật đầu: ” Ngươi.”

Nạp Tây Thích hai chân run rẩy: ” Nhưng mà ta cái gì cũng không biết.”

Triệu Việt âm thầm lắc đầu tặc lưỡi, lúc này ngược lại tự mình biết mình a.

Ôn Liễu Niên cười híp mắt nói: ” Không biết cũng không sao, bản quan dạy ngươi, nên làm gì nói gì, ngươi chỉ cần học theo là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.