Đế Vương Công Lược

Chương 70: Chương 70: Giao thừa




【 Chương 69: - Giao thừa 】 Một năm ngược lại cũng không tính khó khăn

***

Truy Ảnh Cung và Nhật Nguyệt sơn trang cũng lục tục có thư đến. Bởi trước khi đi Triệu Ngũ từng nói, Tần Thiếu Vũ đương nhiên sẽ không mở miệng nói lung tung chung quanh, chỉ là lúc trước hồi âm lại cho Sở Uyên có nhắc tới, đáp ứng sẽ phái đệ tử trên đảo Nhiễm Sương đến Nam Dương, giám thị đầu động tĩnh kia. Còn Diệp Cẩn, nhưng là vạn phần không rõ, vì sao ca mình lại lưu ý Thiên Thần Sa và Kim Tàm Tuyến như vậy, lại sống chết không chịu nói là ai trúng cổ độc.

Bên trong Nhật Nguyệt sơn trang, Thẩm Thiên Phong nói: “Hoàng thượng không chịu nói thì cần gì phải hỏi.”

“Ta không có hỏi a.” Diệp Cẩn uống cạn một chén trà lạnh, trong lòng cảm thấy rất là buồn bực. Lúc trước hắn đối Thiên Thần Sa một chút hứng thú cũng không có, mà không chịu nổi thường xuyên sẽ nhận một phong thư, lâu ngày khó tránh khỏi hiếu kỳ, có lúc nửa đêm nhớ tới, quả thực chính là khó chịu.

“Nếu như thực sự muốn biết, không bằng ta dẫn ngươi đến Vương thành?” Thẩm Thiên Phong nói, “Gặp mặt hỏi thì biết.”

“Ngươi tưởng hắn là ai, kẻ ngu si đầu óc đần độn trên đường hả?” Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, “Ở trong thư không chịu nói, gặp mặt thì càng sẽ không nói, hỏi cuống lên thì thuận miệng bịa ra một người, ngươi ta cũng không quen biết.”

Thẩm Thiên Phong nói: “Nếu như chuyện này thật sự quá khẩn cấp, hoàng thượng e là không hỏi cũng sẽ nói, cũng không cần nóng lòng.”

“Thiên Thần Sa.” Diệp Cẩn chống quai hàm, “Không bằng vào thời điểm nào đó, ta tự mình đi một chuyến đến Nam Dương.”

Thẩm Thiên Phong nói: “Được.”

“Được?” Diệp Cẩn hoàn hồn, “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, đường biển xa xôi, e là một năm qua cũng không đủ.” Trưởng tử Thẩm gia, lại được công nhận là minh chủ võ lâm, nào có nhiều thời gian rỗi rãnh như thế sao?

Thẩm Thiên Phong cười cười: “Một năm thì một năm, Nam Dương mà thôi, ngươi muốn đi, ta tất nhiên bồi ngươi.”

Diệp Cẩn chớp chớp mắt, cảm thấy người này ngốc lên, mặt mày cũng là cực kỳ anh tuấn.

Đẹp, rất đẹp.

Nhật Nguyệt sơn trang hồi âm trước sau như một, nói không biết Thiên Thần Sa là vật thế nào, cũng chưa từng nghe tới thế gian này có thể có một môn công phu, có thể hạn chế Kim Tàm Tuyến. Bất quá rồi lại bổ sung, giang hồ to lớn, nhiều chuyện lạ, cũng nói không chắc chắn.

Sở Uyên trong lòng thở dài, thu toàn bộ tín hàm lại.

Thư Tây Nam phủ lúc mới bắt đầu, như trước một tháng đến một phong, về sau đã từ từ giảm bớt, biến thành hai tháng một phong, kéo dài thêm một chút, ba tháng cũng có. Sau khi mở ra, nội dung nghìn bài một điệu, nói ca ca hết thảy đều tốt, thậm chí Sở Uyên cảm thấy là Đoạn Dao một lần viết xong một xấp, sau đó mỗi tháng rút ra một phong đưa tới Vương thành.

Xuân qua Hạ đến mưa Thu tới, rơi tí tách cũng cực kỳ phiền lòng. Sau khi xử lý chính sự xong, Sở Uyên mở ô, mặc thường phục tự mình rời cung. Bóng đêm thâm trầm, trên đường rất là yên tĩnh, dân chúng đều sớm trở về nhà nghỉ ngơi, chỉ có đèn lồng đỏ trước cửa khách điếm, cùng ca phường xa xa truyền tới tiếng ca mơ hồ, cấp đoạn đường lạnh lẽo này thêm chút khí tức yên hỏa.Khúc quanh trong ngõ hẻm, một đôi lão phu thê mới vừa mới bày ra quán nhỏ, đang chuẩn bị đồ ăn. Sở Uyên nghỉ chân, hỏi: “Là tiệm mì vằn thắn của lão Trương gia sao?”

“Đúng vậy công tử.” Lão nhân cười ha hả nói, “Ta chính là Trương Tuyền, mì vằn thắn ăn ngon nhất trong Vương thành, đều là học lóm từ quán nhỏ của ta.”

“Làm phiền lão nhân gia nấu cho ta một bát.” Sở Uyên đóng ô, ngồi ở dưới mái hiên phà chút khí nóng vào lòng bàn tay.

“Công tử uống chén trà nóng trước.” Lão phụ nhân nói, “Là dùng lương thực nấu ra, có mùi thơm của gạo.”

“Đa tạ lão bà bà.” Sở Uyên nhìn chung quanh một chút, nói, “Ban đêm lạnh như thế, sinh ý thế nào?”

“Không được tốt lắm, qua nhiều năm như thế, mọi người cũng đã quen rồi. Nếu ngày nào đó không mở hàng, buổi tối người đi đường cũng không ăn lót dạ được, cũng không tiện.” Lão nhân đặt một bát mì vằn thắn tôm khô ở trước mặt hắn, “Công tử chậm rãi dùng, không đủ còn có.”

“Ừm.” Sở Uyên cười cười, lấy muỗng húp một ngụm canh.

Rất ngon.

“Ngã bệnh, tất nhiên sẽ không thấy ngon miệng.” Lúc trước phát sốt, có người là bưng một bát mì trộn vằn thắn tiến cung, “Ăn cái này, là quán mì vằn thắn của lão Trương ngon nhất trong Vương thành.”

“Nửa đêm canh ba, ăn mì vằn thắn?” Sở Uyên hỏi.

“Buổi tối mới nên ăn đêm ăn, trưởng thịt.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi dậy, “Mì vằn thắn nhà này tính khí lớn đây, ban ngày ngủ, ban đêm mới mở hàng, ở tại khúc cua phố Vân Mộng.”

Sở Uyên cầm đũa, miễn cưỡng ăn một ngụm.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Thế nào?”

Sở Uyên nói: “Không có mùi vị, còn đắng.”

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: “Bởi vì ngươi nhiễm phong hàn.”

Sở Uyên buồn cười, ngược lại là nghe lời ăn hết một bát mì vằn thắn, sau đó nói: “Chính là không có mùi vị.”

“Đợi lúc này khỏi bệnh rồi, mang ngươi chạy ra ngoài ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mì nước vằn thắn ăn càng ngon hơn, vừa ngon vừa ngọt.”

Sở Uyên dựa về đầu giường: “Ừm.”

Chỉ là tuy nói miệng đáp ứng, mà về sau sự vụ phức tạp, hai người ai cũng không nghĩ đến nhất định phải ăn chén mì vằn thắn này, cứ kéo dài cho tới bây giờ.

Dưới ngọn đèn lờ mờ, lão bà bà và lão công công một người nấu canh, một người cắt mì, cười ha ha nói chuyện chuyện nhà, còn nói phải tranh thủ nghỉ ngơi mấy bữa, đến thành Tử Nhai thăm tiểu tôn tử. Khách nhân dần dần tăng lên, Sở Uyên uống hết một ngụm canh cuối cùng, đứng dậy trở về cung.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công gấp đến xoay vòng vòng, thấy hắn trở về, mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng là hoàng thượng đến ... Tây Nam.

Sở Uyên cởi áo choàng xuống, nói: “Có ai tới tìm trẫm?”

“Không có, yên tĩnh a.” Tứ Hỉ công công truyền nước nóng, “Nửa đêm, về sau hoàng thượng đừng có một mình xuất cung nữa.”Sở Uyên nói: “Ôn ái khanh đầu kia có hồi âm chưa?”

“Rồi ạ.” Tứ Hỉ công công nơi, “Thư ở Ngự Thư phòng, hoàng thượng có muốn xem bây giờ không?”

Sở Uyên gật đầu.

Tứ Hỉ công công một đường chạy chậm lấy đến, lại thắp đèn đuốc sáng lên một chút.

Ôn Liễu Niên ở thành Vân Lam cực kỳ thoải mái, tuy nói chưa thể thuyết phục được Tần Thiếu Vũ làm tướng quân, nhưng cũng cùng Truy Ảnh Cung trộn thành một đống. Không chỉ có con đường trên chốn quan trường, còn có bằng hữu trong giang hồ. Lần này Sở Uyên hỏi hắn chuyện lạ Nam Dương, hồi âm lưu loát, viết một xấp dày, cùng Tây Nam phủ chỉ biết nói mạnh khỏe so ra, có thể nói là trên trời dưới đất.

Đệ nhất tài tử Đại Sở, xem sách đương nhiên sẽ không ít. Từ đất đai sửa sang phân bố ở Nam Dương, các quốc gia kiếm sống bằng cách nào, các đời lãnh chúa tính khí bản tính ra sao, dân chúng có phong tục gì, đều viết rõ ràng từng cái một -- cùng tàng thư các Đại Sở chính thống khám điều tra ghi chép so ra, tất nhiên không thể nói chuẩn xác được trăm phầm trăm, nhưng cũng rất có lợi, đó chính là tin tức căn nguyên đủ hỗn tạp, nội dung đa dạng cái gì cũng có, thậm chí còn bao quát tình sử phong lưu của lãnh chúa Bạch Tượng quốc. Chỉ là lật từ đầu tới đuôi, ghi chép liên quan với Phỉ Miễn Quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ nói hải vực kia sóng to gió lớn, thuyền cơ hồ không có cách nào tới gần. Chỉ là cách mỗi một khoảng thời gian, thì sẽ có một chiếc thuyền lớn màu đen chậm rãi từ giữa chạy khỏi, hướng tàu buôn bán một ít vu thuốc. Người phía trên người thống nhất trên người mặc áo bào đen, toàn thân đầy hình xăm, ngược lại là không khác nhiều trong nghe đồn. Bởi đi thuyền trên biển ăn không được món ăn mới mẻ dưa, có không ít thủy thủ thương nhân dễ dàng sinh bệnh, bởi vậy sinh ý vu thuốc vô cùng tốt, coi như giá cao chót vót, cũng vẫn là cung không đủ cầu.

Thuyền đen áo bào đen. Sở Uyên thả tín hàm xuống, rồi nhớ lại miêu tả người Triều Nhai, cũng là như thế.

Quả nhiên là Phỉ Miễn Quốc? Sở Uyên khẽ nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, đề bút viết thư hồi âm cho Ôn Liễu Niên, để người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới thành Vân Lam.

Lại qua một tháng, hai ảnh vệ lúc trước phái đến Đông Hải cũng trở về đến, nói đảo Triều Nhai xung quanh trải rộng sương trắng, không xông vào được. Hơn nữa tàu buôn lui tới đã xem nơi đó là nơi chẳng lành, thà rằng chịu khó đi thêm một tháng đường xá, cũng không nguyện tới gần Triều Nhai, nói là có mãnh thú ăn thịt người, sẽ kéo thuyền xuống biển.

“Quan viên địa phương có cử động gì không?” Sở Uyên hỏi.

Ảnh vệ nói: “Không có.”

Sở Uyên trong lòng lắc đầu. Bộ tộc Triều Nhai vốn cũng không thuộc quản hạt của Đại Sở, chu vi hải vực xảy ra chuyện, dân chúng đi vòng cũng có thể, các quan viên lười lo chuyện bao đồng, cũng không tính bất ngờ.

Người đóng giữ Đông Hải xem như là ngoại thích Sở thị, bí danh Hải Long Vương, bởi vì lập chiến công hiển hách, được tiên hoàng ban cho họ Sở, dựa theo bối phận mà nói, Sở Uyên còn phải gọi hắn một tiếng cữu cữu.

Chỉ là vị cữu cữu này, cũng là vị cữu cữu không khiến người ta bớt lo.

Sở Uyên hơi thở dài, dựa theo thế cuộc trước mắt trong triều khắp nơi, nghĩ phải chờ tới thật sự thịnh thế thanh minh dân chúng an ổn, e là còn phải mấy năm.

Mắt thấy lại qua một tháng thì sẽ đến giao thừa, qua giao thừa thì coi như là qua một năm.

Thời gian ngược lại cũng không quá khó khăn, Sở Uyên thầm nghĩ, ít nhất so với mình nghĩ lúc trước hẳn là tốt hơn rất nhiều.

Bên trong Tây Nam phủ, Đoạn Dao nấu sủi cảo, mang tới băng phòng phía sau núi.

Nam Ma Tà mở cửa đá ra, sau khi thấy nói: “Thì ra hôm nay ăn tết a.”

“Ừm, ăn tết.” Đoạn Dao nói, “Đêm giao thừa, trong thành náo nhiệt.”

Nam Ma Tà ha ha cười: “Náo nhiệt là tốt rồi, náo nhiệt mới nói rõ mọi người sống tốt.”

Đoạn Dao nói: “Ta có thể vào gặp ca ca không?”

Nam Ma Tà lắc đầu: “Không thể.”

Đoạn Dao nói: “Ừm.”

“Thời điểm luyện công, phải tránh có người quấy rối.” Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn, “Không có chuyện gì, yên tâm đi.”

“Vậy ta trở về trước.” Đoạn Dao nói, “Ngày mai trở lại, Kim thẩm thẩm làm hoa cao.”

Nam Ma Tà căn dặn: “Phải bỏ nhiều mật ong một chút.”

Trên mặt Đoạn Dao cuối cùng cũng coi như có nụ cười, xoay người chạy xuống núi.

Nam Ma Tà mang theo thực hạp đi vào hang núi, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như cũ nhắm mắt, đang điều trị nội tức.

“Hôm nay ăn tết a.” Nam Ma Tà ngồi đối diện hắn, “Ngươi ta cũng là ở trong băng thất này khá lâu, cư nhiên quên mất việc này.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừm.”

“Đến, nếm thử xem.” Nam Ma Tà đưa đũa cho hắn, “Nghĩ đến đêm nay trong thành Đại Lý cũng nên náo nhiệt vang trời.”

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận đũa, trên mu bàn tay mơ hồ hiên lên hoa văn màu xanh, gò má biến mất ở trong bóng tối: “Vương thành càng náo nhiệt.”

“Đúng a, nếu không làm sao có thể gọi Vương thành.” Nam Ma Tà làm bộ nghe không hiểu, từng ngụm từng ngụm nuốt sủi cảo, oán giận, “Ngay cả bánh nhân thịt, hàng năm cũng không thay đổi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Đêm nay sư phụ nên trở về phủ mới phải, ít nhất cùng mọi người đồng thời đón tết.”

“Ta trở lại làm gì, trở lại một đống tiểu quỷ, làm cho đau đầu, Dao nhi còn muốn Áp Tuế trùng.” Nam Ma Tà nói, “Nơi này tốt, nơi này yên tĩnh.”

Đoạn Bạch Nguyệt gắp một viên sủi cảo bỏ vào trong miệng, như trong dự liệu, nếm thử không ra có bất kỳ mùi vị gì.

Nam Ma Tà thân thiết: “Từ từ ăn.” Ăn chậm một chút, có lẽ là sẽ nếm được vị muối.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu là ăn chậm một chút, nhìn sư phụ ăn như hùm như sói như vậy, chỉ sợ một dĩa này cũng không còn sót lại mấy cái.”

Nam Ma Tà: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Một năm này trải qua ngược lại rất nhanh.”

Dựa theo này đến xem, năm tiếp theo, lại một năm nữa, hẳn là cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.