Đế Vương Công Lược

Chương 109: Chương 109: Khách Bạch Tượng quốc tới




【 Chương 107: - Khách Bạch Tượng quốc tới 】 Cây trâm vàng trên sơn đạo

***

Bóng đêm dần sâu, quán nhỏ trên đường dọn bớt, khách nhân cũng tản đi, đôi lão phu phụ bán mì vằn thắn cũng chậm rãi dọn dẹp xong xe đẩy tay, một người đẩy một người kéo, cười cười nói nói đi về nhà, trên xe mang theo một cái lục lạc, âm thanh nho nhỏ, giòn giòn, một đường leng keng leng keng.

Trên đường Chính Dương yên tĩnh thanh lãnh, mười ngón tay hai người đan vào nhau, mặc cho ánh trăng kéo dài thân ảnh.

Tứ Hỉ bị đuổi về tẩm cung trước một bước, lúc đầu còn đang lo lắng, cảm thấy ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a, có nên đi tìm Hướng thống lĩnh hay không, về sau thấy được Tây Nam Vương và Vương thượng cùng nhau vào cửa, nhất thời phản ứng kịp, ở trong lòng mạnh mẽ vỗ trán một cái -- à, thì ra là vậy.

Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, Đoạn Bạch Nguyệt vừa bước vào liền nhíu mày: “Thân thể không thoải mái?”

“Là mùi thuốc trong lư hương.” Sở Uyên ngồi ở bên cạnh bàn, “Đoạn thời gian trước tiểu Cẩn mới sai người đưa tới, đều là chút dược vật an thần, trái lại cảm thấy so với huân hương bình thường dễ ngửi hơn một chút.”

“Gần đây không ngủ ngon à?” Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa trán hắn.

“Thói quen.” Sở Uyên hơi né tránh, “Ngươi lại không cho phép ta uống thuốc.”

“Ta là muốn ngươi thả xuống tâm sự.” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống nắm chặt hai tay hắn, “Uống nhiều thuốc quá cũng không tốt, vẫn luôn không chịu ngủ cũng không được, tiểu hài tử năm tuổi cũng biết đạo lý, cần phải để ta nhắc tới bảy mươi, tám mươi lần mới chịu nghe?”

Sở Uyên nói: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Hả?”

Sở Uyên chỉnh lại tóc cho hắn, nói: “Không nói những chuyện này nữa, gấp rút lên đường có mệt không, đi ngâm ôn tuyền?”

“Ngâm ôn tuyền xong thì hảo hảo ngủ, sáng mai không được phép vào triều.” Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn đồng thời đứng lên, dặn dò Tứ Hỉ đi chuẩn bị.

Sở Uyên bất mãn: “Sao lúc nào ngươi cũng không để cho ta vào triều?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Bởi vì mỗi buổi tối ngươi đều sẽ mệt.”

Sở Uyên: “...”

Thấy hai bên tai hắn rõ ràng ửng hồng, Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói sang chuyện khác: “Có trà nóng không?”

Sở Uyên đá hắn một cước, tự mình xoay người rời khỏi tẩm cung.

Không có.

Tây Nam Vương sờ sờ đầu gối, đuổi theo.

Tứ Hỉ đã sớm phân phát cung nhân trong điện ôn tuyền, tự mình cất tay canh giữ ở bên ngoài, vui vẻ, nhìn cực kỳ vui vẻ.

Nước nóng màu trắng ngà có chút mùi thuốc thiên nhiên, Sở Uyên nằm nhoài bên bờ ôn tuyền, cả người đều bị sương mù bao phủ.Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn.

Sở Uyên nhếch khóe miệng, thuận thế dựa vào trong lồng ngực của hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn xoa ấn bả vai, thủ pháp rất nhẹ nhàng.

“Ừm.” Sở Uyên bị đau trầm thấp kêu một tiếng.

“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt dừng tay lại.

“Không có gì, vài ngày trước khi luyện công không cẩn thận va vào một phát, có chút tụ máu.” Sở Uyên nói, “Đắp thuốc ba ngày, đã đỡ lắm rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cởi lý y ướt đẫm ra, quả nhiên liền thấy một vết bầm xanh tím trên vai trái, tuy nói đã qua ba ngày, vẫn như cũ hơi sưng.

“Cùng ai luyện công, sao lại đem mình bị thương thành như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn.

“Thiên Phong.” Sở Uyên kéo vạt áo lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thẩm minh chủ cũng đang ở trong Vương thành?”

“Đi rồi, ba ngày trước trở về Nhật Nguyệt sơn trang.” Sở Uyên cười, hai tay khoát lên bả vai hắn, “Biết ngươi sợ tiểu Cẩn, mấy ngày này hắn ra biển, hẳn là muốn đến bái phỏng Quỷ Thủ tiền bối.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “Khụ.”

Sở Uyên một tay nâng cằm hắn lên, để sát vào hôn môi một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt thắt lưng của hắn, để khoảng cách hai người càng gần hơn một chút, hai tay lướt qua lưng hắn, cảm thấy so với lúc trước gầy một chút, vì vậy nói: “Có muốn ra ngoài giải sầu không? Không đi xa, ở phụ cận Vương thành ngắm thác nước.”

“Không đi.” Sở Uyên lưu lại dấu răng trên cổ hắn, “Mấy ngày nữa quốc chủ Bạch Tượng quốc sẽ tới.”

“Bạch Tượng quốc?” Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ, “Lúc trước không nghe người ta nói qua, đoạn đường này cũng không có tiếng gió.”

“Lúc trước hắn sai người đưa đến một phong thư.” Sở Uyên nói, “Muốn liên thủ với Đại Sở, cùng nhau mở ra đường biển thông thương mới.”

“Hắn ngược lại là biết buôn bán.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Lại không nói thế cuộc Nam Dương bây giờ giả dối quỷ quyệt, coi như là tứ hải thái bình, mở ra đường biển mới há lại là nói ngoài miệng thì có thể thành chuyện.”

“Cho nên ta mới để hắn âm thầm đến Vương thành.” Sở Uyên nói, “Nếu thật sự muốn hợp tác với Đại Sở, việc này còn có thể thương lượng, nếu như lòng mang ý đồ xấu, vậy cũng tốt quyết định bước đối sách tiếp theo.”

“Lòng mang ý đồ xấu, ngươi hoài nghi hắn bị Sở Hạng thu mua?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu: “Còn nữa, lúc này không chỉ có hắn, Kim Xu cùng phu gia nàng cũng sẽ cùng nhau đến đây. Cho nên đây cũng không riêng là việc biên giới phía Nam, nếu như Bạch Tượng quốc thật sự có vấn đề, Cao Ly quốc cũng sẽ bị liên lụy trong đó.”

Kim Xu gả cho một người tên là Khôn Đạt, tuy là phú hộ số một số hai Xiêm Viễn quốc, nhưng hơn một nửa thời gian đều ở Bạch Tượng quốc, sản nghiệp lại kéo dài qua sổ đảo Nam Dương. Có tài có thế như vậy, lại có thân phận công chúa của Kim Xu, quốc chủ Bạch Tượng quốc sẽ dẫn hắn đồng thời lên phía Bắc không tính ngạc nhiên.”Tuy nói Kim Thái cười rộ lên nhìn rất ngu xuẩn, nhưng cũng là vua của một nước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bạch Tượng quốc và Đại Sở, kẻ ngu cũng biết nên chọn bên nào.”

“Cho nên ta cũng không tính quá lo lắng.” Sở Uyên nói, “Vừa vặn ngươi ở đây, cũng có thể một đường xem thử, lúc này Bạch Tượng quốc rốt cuộc có mục đích gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”

Tứ Hỉ công công đưa một cái khay vào, nhẹ nhàng đặt ở ngoài mành trướng, rồi lặng lẽ không một tiếng động lùi ra.

Sở Uyên nói: “Rượu?”

“Lúc trước từng nói với ngươi, Khởi Phong.” Đoạn Bạch Nguyệt rót ra một chén, “Cất mấy tháng trong hầm rượu, lúc này uống mới vừa vặn.”

Sở Uyên liền hắn tay uống vào nửa chén.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Thế nào?”

“Ngọt hơn Phi Hà, cũng không nhạt như Phi Hà.” Sở Uyên nói.

“Thích không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Sở Uyên gật đầu: “Thích.”

“Ta biết là ngươi sẽ thích.” Đoạn Bạch Nguyệt đem nửa chén còn lại cũng tiến đến bên miệng hắn, “Nếu là bỏ thêm nguyệt đàm vào trong rượu, sẽ càng thuần hơn một chút, chỉ tiếc đường xá xa xôi, chỉ có thể chờ ngươi trở về Tây Nam thử lần nữa.”

Sở Uyên nhướng mày : “Trở về?”

“Ừm, trở về Tây Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên khóe môi hắn, “Trở về nhà của chúng ta.”

Bên ngoài gió lạnh thổi từng trận, Tứ Hỉ ngồi ở trong phòng, ôm trà nóng ngủ gật. Không biết mơ thấy giấc mộng gì liền giật mình tỉnh lại, nhìn nhìn sắc trời, rồi nhìn lại cửa điện ôn tuyền đóng chặt, tâm nói, lúc này thời gian quả nhiên là rất dài.

Giọt nước trượt xuống bả vai, Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua lưng hắn, khiến cho người dưới thân càng run rẩy kịch liệt hơn. Mạnh mẽ ôm vào trong ngực còn ngại không đủ, nụ hôn không ngừng rơi vào trên khóe mắt đỏ ửng, tình thoại ôn nhu khàn khàn, giữa tiếng rên rỉ thở dốc, nhiệt độ nóng bỏng giống như là muốn hòa tan nơi này.

Sau khi hoan hảo xong, Sở Uyên xoay người đè trên người hắn, cúi đầu lười biếng hôn lên mặt mày anh tuấn kia, mệt mỏi rồi lại tràn đầy lưu luyến, chỉ muốn ôn tồn nhiều hơn nữa. Bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve ở trên lưng hắn, mãi đến khi dỗ người buồn ngủ, mới kéo thảm qua, bọc hắn lại bước ra khỏi ôn tuyền.

Đêm đó, Sở Uyên ngủ rất an ổn -- xem như dược hương trong tẩm cung bị Tây Nam Vương cưỡng ép đổi đi, cũng vẫn là rất an ổn.

Tỉnh lại đã là buổi trưa.

Lưu Đại Quýnh cất tay, cảm khái:  “Hoàng thượng nhưng là đã lâu cũng chưa bệnh qua.”

Đào Nhân Đức đá hắn một cước: “Nói bậy bạ gì đó!”

“Ngươi thì biết cái gì, ốm vặt tiểu tai là phúc khí.” Lưu Đại Quýnh nói năng hùng hồn.

Đào Nhân Đức thực sự rất không muốn nói chuyện với người nọ, ngồi kiệu trở về phủ. Quốc chủ Bạch Tượng quốc mấy ngày nữa sẽ đến, tuy nói là âm thầm tới chơi, cũng không thể qua loa được, thậm chí còn phải cẩn thận chu đáo hơn một chút.

Cuối thu không khí mát mẻ, ngay cả gió thổi cũng sẽ mang theo hương hạt thóc.

Ngày hôm đó trong cung làm cơm hoa màu, bày tiệc mời quan viên cùng nhau ăn mừng được mùa, thuận tiện hồi tưởng từ đắng tới ngọt. Chờ sau khi hắn trở về, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ăn ngon không?”

Sở Uyên đáp: “Không ngon.” Qua một lát, lại hỏi, “Đêm nay ngươi ăn gì vậy?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giò heo hầm, tổ yến táo đỏ, còn có hải sâm xào.”

Sở Uyên nói: “Hừ!”

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Đây cũng là ngươi kêu ngự trù làm cho ta.”

Thiên tử suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy gạo lức và bánh ngô ăn không ngon -- coi như là quy củ tổ tiên định xuống, ngụ ý cũng được, vẫn là rất khó ăn.

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn nói: “Vậy ta mang ngươi xuất cung đến tửu lâu?”

Sở Uyên nói: “Sợ là không được, quốc chủ Bạch Tượng quốc lát nữa sẽ tiến cung.”

Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Nhanh như vậy?”

“Nhanh cái gì.” Sở Uyên tự mình rót một chén trà, “So với dự đoán lúc trước, cũng đã trễ bảy, tám ngày.”

“Vậy cũng không đến nỗi đêm nay liền muốn gặp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đã là giờ nào rồi.”

“Đối phương là âm thầm đến đây, tất nhiên không thể ở khách điếm, tất nhiên sẽ được đón vào trong cung.” Sở Uyên nói, “Nếu đã tiến cung, coi như đêm nay không nghị sự, nhưng cũng là phải gặp một lần.”

“Vậy ta ra ngoài mua chút điểm tâm cho ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bánh nhân thịt ngươi thích ăn.”

Sở Uyên lắc đầu: “Ngươi theo ta cùng đi gặp quốc chủ Bạch Tượng quốc.”

“Dịch dung?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên đáp: “Sau tấm bình phong.” Dịch dung cái gì. Tuy nói Kim Xu đã gả làm vợ người khác, cuộc sống mỹ mãn, nhưng cũng không cho gặp!

Tây Nam Vương sờ cằm, thời gian ghen còn rất dài.

Đương nhiên, khi xuất phát tới Ngự Thư phòng, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn để cho Tứ Hỉ bưng tới một chén chè đậu phộng, sau khi nhìn hắn ăn hết mới thả người.

Ngoài cung, Ôn Liễu Niên cũng ngồi kiệu, vội vàng chạy vào trong cung, đến ngoài Ngự Thư Phòng, lúc xuống kiệu suýt nữa té lộn mèo.

“Đại nhân cẩn thận.” Tứ Hỉ nhanh chóng đỡ lấy hắn, “Không cần sốt ruột, quốc chủ Bạch Tượng quốc còn chưa tới a.”

Cũng là bởi vì hắn chưa tới a! Ôn Liễu Niên đầy mặt hoảng loạn: “Kính xin công công mau mau bẩm báo hoàng thượng, người Bạch Tượng quốc hình như là mất tích rồi.”

“A?” Tứ Hỉ kinh hãi đến biến sắc.

“Mất tích?” Sở Uyên nghe vậy cũng là cả kinh.

“Đúng vậy.” Ôn Liễu Niên nói, “Vi thần cũng là mới vừa biết được tin tức, chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh Cung vừa vặn đến Vương thành làm việc, đã đi tra xét giúp.”

Một nhóm hơn mười người, hoàn toàn không có tung tích, ở trên sơn đạo chỉ để lại một cây trâm, là đồ vật của Kim Xu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi xem thử.”

Sở Uyên gật đầu: “Cẩn thận.”

Ôn Liễu Niên vội vàng nói: “A Việt cũng ở núi Miên Nha.” Có thể cùng nhau tìm.

Về phần tại sao Tây Nam Vương vốn nên ở Đại Lý, lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hoàng thượng, Ôn đại nhân nhưng là không có biểu hiện ra một tia nghi hoặc -- cực kỳ bình tĩnh.

Nếu không thì sao có thể nói là đệ nhất tài tử Đại Sở. Chỉ dựa vào điểm này, các vị đại nhân còn lại coi như là phóng ngựa cũng đuổi không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.