【 Chương 106: - Chợ đêm Vương thành 】 Tức phụ mình phải đi tìm mình
***
“Quốc chủ Bạch Tượng quốc hung ác tàn bạo?” Sở Uyên hỏi, “Tiền bối là từ đâu biết được chuyện này, chẳng lẽ tận mắt thấy qua?”
Mộc si lão nhân nói: “Ngược lại là chưa từng nhìn thấy, nhưng những người được phái tới kia mỗi người giống như là ăn trúng thuốc nổ, một câu không hợp thì muốn mắng muốn giết, may mắn là ta chạy trốn nhanh, lại có chủ nhân trà sơn ra tay cứu giúp, bằng không e là sớm bị bắt trói.”
Sở Uyên lại nói: “Có thể hỏi một câu không, đối phương muốn bàn chuyện làm ăn gì với tiền bối?”
“Lúc đó không nói tỉ mỉ, về sau thấy ta kiên quyết muốn hỏi, liền nói là vài tủ gỗ và ghế tựa thông thường.” Mộc si lão nhân nói, “Ai cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như chỉ muốn bàn ghế, người người trong thành Đại Nhạn đều biết làm, thậm chí tay nghề còn mạnh hơn ta, giá cả rẻ tay nghề thành thạo không muốn, cứ kiên quyết kéo ta xuôi Nam Dương, ai mà tin được?”
Sở Uyên gật đầu, nói: “Vừa vặn qua một khoảng thời gian nữa, quốc chủ Bạch Tượng quốc muốn đến đây nghị sự với trẫm, còn phải đa tạ tiền bối lần này nhắc nhở.”
“Còn muốn đích thân đến?” Mộc si lão nhân sợ hết hồn, liên tục xua tay, “Ngàn vạn lần đừng để cho hắn biết ta ở trong cung.”
“Tiền bối lo xa rồi, coi như biết được thì thế nào?” Sở Uyên cười cười, “Chỉ là một đảo quốc nho nhỏ ở Nam Dương, còn dám cướp người trong tay trẫm hay sao?”
“Vâng vâng vâng, hoàng thượng nói rất có lý.” Mộc si lão nhân vỗ vỗ đầu, “Cũng là đầu óc ta lúc trước ở trong chốn giang hồ đã quen trốn đằng Đông nấp đằng Tây quen rồi, chậm chạp không sửa lại được.”
“Nếu đã đến đây, vậy thì ngồi xuống đồng thời uống chén trà đi.” Sở Uyên nói, “Về phần chủ nhân tòa trà sơn này, qua một khoảng thời gian nữa trẫm sẽ tìm hiểu giúp tiền bối.”
Sau khi cuộc chiến ở Đông Hải kết thúc, Ôn Liễu Niên xin nghỉ nửa năm, cùng Triệu Việt nắm tay nhau đi du sơn ngoạn thủy, trời Nam biển Bắc Thục Trung Giang Nam, dự tính phải nửa năm mới có thể trở về Vương thành.
Lão thần trong triều đều đang nói, hoàng thượng đối với vị Ôn đại nhân này quả nhiên là sủng đến không có giới hạn, hữu cầu tất ứng như vậy, tính toán tìm khắp khắp thiên hạ cũng không có người thứ hai. Chỉ có Tứ Hỉ công công một bên nghe, một bên cất tay cười ha ha, hoàng thượng đối Ôn đại nhân tất nhiên là sủng, nhưng nếu nói tới sủng đến không có giới hạn, đó vẫn là Tây Nam Vương.
Đoạn Dao vây quanh nhìn mười xe kỳ trân dị bảo tràn đầy, mừng đến phát khóc, lau nước miếng.
Tẩu tử là hoàng thượng, thì ra là cái cảm giác này.
Có tiền! Rất có tiền!
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mất mặt xấu hổ.”
Đoạn Dao hỏi: “Đây coi là sính lễ sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt sửa chữa: “Của hồi môn.”
“Mặc kệ là cái gì.” Đoạn Dao nhét vàng vào trong tiểu bố, “Có cần trả lễ về không?”Đương nhiên phải trả. Đoạn Bạch Nguyệt tự mình đi tới hầm rượu, chọn mười vò Phi Hà ngon nhất, cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới Vương thành.
Đoạn Dao chề môi: “Vòng vòng đều là đưa cái này?” Không có chút xa hoa nào.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, tiện tay mở ra một phong thư hôm nay vừa mới đưa tới -- vẫn là chữ của sư phụ tự mình phóng đãng bất kham viết, Đoạn Dao cũng lại mất công tốn sức phân biệt gần nửa ngày, mới thất vọng nói: “Sư phụ không trở về a?”
“Rất tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh chiết giấy viết thư, “Thanh tịnh.”
Trên một tòa núi trong biển, Nam Ma Tà toàn thân ướt nhẹp, đầu còn nhiễu nước, đang vây quanh đống lửa xé đùi gà uống rượu trắng, đột nhiên liền cảm thấy ngứa mũi, bất ngờ không kịp chuẩn bị mạnh mẽ đánh một chuỗi hắt xì, đem bản thân chấn động đến mức mắt mờ chân chậm mũi đỏ chót, vì vậy bất mãn thổi râu mép.
NGHỊCH ĐỒ!
Bên trong Vương thành, ngày hôm đó sau khi Sở Uyên xử lý xong chính vụ, hiếm thấy còn dư thời gian, vì vậy mang theo Tứ Hỉ đi tới Ngự Hoa viên giải sầu. Bất tri bất giác liền đi tới một chỗ đại viện, mở cửa ra, mấy lão nhân trong viện còn đang tự mình chuẩn bị bữa trưa, vừa nói vừa cười rất vui vẻ, nhìn rất tốt.
“Đều là vài lão nhân trong cung.” Tứ Hỉ nhỏ giọng giải thích, “Ở đây an dưỡng tuổi thọ.”
Sở Uyên khẽ gật đầu: “Đừng làm phiền đến bọn họ.”
Tứ Hỉ nói dạ, trong lòng có chút khó hiểu, bên trong viện này có phong cảnh gì đẹp đâu mà nhìn, sao hoàng thượng còn chưa dịch bước .
Một lão nhân vo gạo sạch sẽ, sau đó liền đổ vào trong nồi, châm nước thêm củi đậy nắp, cuối cùng lấy một cái quạt hương bồ, ngồi ở trên băng ghế chậm rãi quạt.
Sở Uyên xoay người rời đi, chậm rãi vừa đi vừa nghĩ, vo gạo tựa hồ cũng không phải là rất khó.
“Hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm từ trong bụi rậm đối diện chui ra.
Sở Uyên bật cười: “Tướng quân đây là đang làm gì?”
“Bẩm hoàng thượng, vào trong rừng hái chút hoa.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Mạt tướng có vị bằng hữu muốn Hồng Đàm, hồi trước hỏi qua Tiết thái y, hắn nói cứ đến trong rừng này hái là được.”
Sở Uyên sờ cằm: “Bằng hữu.”
Thẩm Thiên Phàm nghiêm mặt nói: “Mạt tướng còn có một chuyện muốn tấu.”
“Hoảng loạn cái gì, trẫm cũng không có ý định hỏi 'Bằng hữu' là ai.” Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, bổ sung một câu, “Huống hồ không nói cũng biết.”
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Lệ Ưng viết một phong thư đến.”
“À?” Sở Uyên nói, “Liên quan đến tung tích Lệ Thước?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Nghe nói là ra biển, từ thành Quan Hải hạ Nam Dương.”
Sở Uyên nhíu mày: “Nam Dương?”
“Là Nam Dương.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Tuy nói người Thiên Ưng các trên đường mất dấu, bất quá phương hướng đại khái hẳn là sẽ không sai.”Sở Uyên lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ Lệ Thước hẳn là thăm dò ra chút gì đó mới dám hạ Nam Dương tìm, lá gan không nhỏ.”
“Lệ Ưng cũng khá là đau đầu.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Tác phong hắn vẫn luôn cẩn thận, cũng chẳng biết vì sao cư nhiên sẽ dạy dỗ một muội muội cứng đầu như vậy.”
“Đã có manh mối, Thiên Ưng các muốn phái người đuổi theo?” Sở Uyên hỏi.
“Đây cũng là mục đích Lệ Ưng viết thư đến đây.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Chuyện quan hệ trọng đại, vẫn là phải tấu thỉnh hoàng thượng trước mới phải.”
Sở Uyên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Thẩm Thiên Phàm lĩnh mệnh, quay người rời khỏi Ngự Hoa viên.
Cùng lúc đó, Tây Nam phủ cũng là nhận được một phong tín hàm, là lâu chủ Phi Loan Lâu tự tay viết, cũng nói Lệ Thước hẳn là rời bến đến Nam Dương.
“Sao phải tự làm khổ mình.” Đoạn Dao đem giấy viết thư châm lửa, “Tên lừa đảo cũng muốn đuổi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì một chữ tình này, người thế gian này để tâm vào chuyện vụn vặt rất nhiều, ngươi không hiểu.”
Đoạn Dao nói: “Ta là không hiểu, cũng không muốn hiểu.”
“Tương lai chung quy phải cưới vợ.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ đầu hắn, “Chẳng lẽ muốn độc thân cả đời hay sao?”
“Thành thân có cái gì tốt.” Đoạn Dao nói, “Cả ngày ồn ồn nháo nháo, còn nhiều người quản ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt thấy buồn cười.
“Không nói với ngươi nữa, ta đi luyện công.” Đoạn Dao xoay người bước ra ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ bàn, một chưởng đánh tới đỉnh đầu hắn.
Đoạn Dao vội vã tránh ra, cả giận nói: “Có phải là ca ca ruột không!” Đầu cũng đánh!
Kim thẩm thẩm bưng hai bát mì, còn chưa tiến vào sân liền thấy hai người phóng qua đầu tường chạy ra ngoài, vì vậy rất đau đầu. Hai huynh đệ này lúc trước còn làm ầm ĩ than đói bụng, muốn ăn mì xào thịt bò, rất vất vả làm xong đưa tới, tại sao lại đi tỷ võ.
Sân luyện võ phía sau núi rất trống trải, Liệt Vân đao và Huyền Minh Hàn Thiết đều bị cắm xuyên vào trong lòng đất, hai người tay không qua lại hơn trăm chiêu, Đoạn Dao nghiêng người sượt qua quyền phong của hắn, đứng giữa ngọn cây giống như một con chim tước, dáng người nhẹ nhàng linh hoạt, như là có thể trích tinh lãm nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn rơi xuống đất.
Đoạn Dao chưa hết thòm thèm: “Không luyện?”
“Đây cũng là toàn bộ chiêu thức Đốt Tinh cục?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừm.” Đoạn Dao nói, “Cùng công phu sư phụ dạy cũng không xung đột lẫn nhau, thậm chí còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, ta liền tiếp tục luyện.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thời điểm Huyền Thiên tiền bối dạy ngươi bộ nội lực này, có từng nói lai lịch không?”
“Lai lịch không nói, chỉ nói học bộ công phu này, nói không chừng có thể cứu mạng ngươi.” Đoạn Dao nói, “Ta cho là có liên quan đến Kim Tàm Tuyến hoặc là Thiên Thần Sa, nên đáp ứng luyện, về sau tựa hồ cũng không dùng đến.”Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, giơ tay chỉnh lại tóc cho hắn “Lúc trước ngươi cực khổ rồi.”
“Học thêm một bộ công phu mà thôi.” Đoạn Dao dửng dưng xua tay, rất là sảng khoái hiệp nghĩa.
Chỉ cần thân thể ngươi có thể khỏe mạnh, sớm thành thân một chút, vậy thì chuyện gì cũng dễ nói!
Thời gian trôi qua không tính chậm, đảo mắt liền trôi qua nửa năm, Ôn Liễu Niên và Triệu Việt một đường kéo vài xe đặc sản thịt khô, vui vẻ rạo rực đi vòng trở về Vương thành.
Mười ngày sau, Sở Hoàng hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, phong Ôn Liễu Niên thừa tướng, đứng đầu bá quan, phụ tá thiên tử sửa sang chính trị.
Nội tuyến Tây Nam phủ ở trong cung lắc lắc cổ tay đau nhức, tâm mệt.
Đêm nay hoàng thượng và Ôn đại nhân cùng nhau dùng bữa.
Đêm nay hoàng thượng vẫn như trước cùng Ôn đại nhân cùng nhau dùng bữa.
Đêm nay hoàng thượng...
Hoàng thượng...
...
Đoạn Bạch Nguyệt giơ roi giục ngựa, Hỏa Vân Sư ngửa mặt lên trời hí dài, bốn vó đạp vỡ sơn phong.
“Lão Đào, lão Đào.” Ngày hôm đó sau khi tan triều, Lưu Đại Quýnh nói, “Đi, ăn thịt xiên đi.”
Đào Nhân Đức trừng mắt: “Ngày thường đều là ăn đồ nướng, vì sao hôm nay thành thịt xiên?”
“Có chuyện tốt, cũng không đến chúc mừng.” Lưu Đại Quýnh nói, “Quốc chủ Bạch Tượng quốc ngàn dặm xa xôi đến đây yết kiến thiên tử Đại Sở ta, đây chính là lần đầu tiên khai thiên tích địa. Giang sơn thịnh thế như vậy, tất nhiên phải ăn một bữa thịt xiên chúc mừng.”
Đào Nhân Đức nói: “Ngươi trả tiền.”
“Trả thì trả.” Lưu Đại Quýnh cùng hắn một đường đi ra ngoài, thuận tiện chào hỏi, “Ôn đại nhân có muốn cùng nhau đi ăn thịt xiên không a? Lý đại nhân đâu? Đến đến đến, Chu đại nhân cũng đi đi.”
Đào Nhân Đức giật giật khóe miệng, người này keo kiệt lên thật sự là móc không ra, hào phóng lên cũng thật sự là rộng rãi.
Một đám đại nhân rất cao hứng xuất cung ăn thịt xiên, sau khi Sở Uyên nghe được cười trêu ghẹo: “Cái này không tử tế, Lưu ái khanh rất vất vả làm chủ nhà, cư nhiên không gọi trẫm.”
“Đêm nay hoàng thượng cũng ra ngoài đi dạo đi.” Tứ Hỉ nói, “Gần đây Đông Tây Nam Bắc chung quanh chợ đêm đều mọc lên không ít quán nhỏ hiếm lạ, người người nhốn nháo, nghe nói cực kì náo nhiệt.”
Sở Uyên vui vẻ gật đầu: “Cũng được.”
Ở Ngự Thư phòng phê sổ con cả một buổi trưa, cũng không có khẩu vị gì, nhìn sắc trời đã dần dần tối xuống, Sở Uyên đổi thường phục, mang theo Tứ Hỉ một đường rời khỏi cung.
Thật sự là cực kì náo nhiệt. Chỉ là tiểu hài tử chạy tới chạy lui, tranh cãi ầm ĩ đến não thẳng đau, trong chợ đêm càng là không có chỗ đặt chân, cơ hồ trước mỗi một quán nhỏ đều đầy ắp người, ăn uống chơi bời, dạng nào cũng có.”Nên mở rộng chỗ này, bằng không bách tính muốn đi lại cũng không tiện.” Sở Uyên quay người, “Đi thôi, đến ngoài phố Chính Dương đi dạo.”
“Hoàng thượng không ăn chút gì à?” Tứ Hỉ nhỏ giọng hỏi, “Nếu là ngại ồn ào, có muốn đến Sơn Hải Cư ngồi một chút không?”
“Không có khẩu vị, đi một trận đi.” Sở Uyên cười cười, “Nói cho thị vệ, đừng đi theo, trẫm muốn một mình yên tĩnh.”
Tứ Hỉ do dự: “Ở đây đông người, hoàng thượng sợ là không thể xem thường a.”
“Trẫm có chừng mực.” Sở Uyên đạp lên con đường đầy sỏi đá đi về phía trước, “Ngươi cũng đừng đi theo, ngồi xuống ăn chén chè trôi nước đi.”
“A?” Tứ Hỉ công công khó xử, chuyện này...
Sở Uyên cũng đã một mình đi xa.
Xuyên qua phố Chính Dương nhiệt nhiệt nháo nháo, đi qua cầu Bào Mã, vòng qua Vọng Nguyệt lâu, phía sau chính là hẻm nhỏ đèn đuốc mờ nhạt.
Một người đang ôm kiếm, dựa vào trên tường nhíu mày nhìn hắn.
Sở Uyên khí định thần nhàn: “Còn tưởng là ngươi sẽ đi theo ta khắp cả tòa Vương thành.”
Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay về phía hắn: “Đến đây.”
Sở Uyên ổn định bước chân: “Không.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu một cái, tiến lên vài bước ôm hắn vào trong ngực, ở bên tai thấp giọng nói: “Ta vào trong cung trước, không thấy ai, cũng không biết ngươi đi đâu, chỉ có thể tìm lung tung chung quanh.”
“Sau đó thì sao?” Sở Uyên hỏi.
“Vương thành này không coi là nhỏ, từ Tháp Linh Lung lại đây, đâu đâu cũng có nam nữ cầu duyên, đi cũng không nhúc nhích, suýt nữa bị dồn xuống cầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có người thấy ta vẫn luôn nhìn trái nhìn phải, liền hỏi có phải là tức phụ đi lạc không, giọng hắn lớn, có thể giúp tìm người, gọi một lần một văn tiền.”
Sở Uyên nghẹn cười.
“Tức phụ của ta, muốn hắn gọi làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn, “Này cũng có thể tìm được, còn tiết kiệm được bạc.”
Sở Uyên vươn tay che gò má hắn lại: “Có lạnh không? Sao ăn mặc đơn bạc đến đây thế.”
“Không lạnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đói bụng.”
Sở Uyên bĩu môi: “Tiền đồ.”
“Là thật sự đói bụng, vội vàng gấp rút lên đường, buổi trưa chỉ ăn bánh nướng uống nước lã.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vừa cứng lại vừa lạnh.”
“Đi.” Sở Uyên lôi kéo hắn tay, “Chúng ta đi mì vằn thắn.”
“Ngươi còn nhớ chỗ bán mì vằn thắn?” Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là có chút bất ngờ.
“Ta không chỉ nhớ, còn tự mình đến ăn qua.” Sở Uyên nói, “Lúc mà ngươi trốn ở Tây Nam phủ giả chết.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Khụ.
So với lúc trước, sinh ý quán mì vằn thắn náo nhiệt hơn rất nhiều, ngồi cũng không có chỗ ngồi. Đoạn Bạch Nguyệt mua hai bát lớn, bỏ thêm ớt và dấm chua bưng cùng Sở Uyên đi tới một chỗ yên tĩnh, ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà người khác ăn thịt mì vằn thắn.
Trong viện có chó đang sủa inh ỏi, Sở Uyên hỏi: “Nếu nó lao ra thì phải làm sao bây giờ?”
Đoạn Bạch Nguyệt thổi nguội cho hắn: “Vậy thì ăn mau lên.”
Sở Uyên đáp ứng một tiếng, húp từng ngụm nước lèo.
Chỗ đường tắt, Ôn Liễu Niên vẻ mặt tươi cười, bắt chuyện với một đám đồng liêu, không ăn mì vằn thắn, không ăn a, đi ăn Sơn Hải Cư! Có đầu bếp mới và món ăn mới, măng Giang Nam vừa đưa tới, thêm vào thịt khô Thục Trung đồng thời luộc chung với nhau, ăn không ngon không lấy tiền, ăn ngon cũng không lấy tiền, mời khách mời khách.
Chư vị đại nhân vô cùng phấn khởi, buổi trưa Lưu đại nhân mời ăn thịt xiên, buổi tối Ôn đại nhân liền mời đến Sơn Hải Cư ăn.
Quả nhiên là ngày tốt.