【 Chương 105: - Hai đóa hoa nở 】 Các biểu nhất chi
***
Nếu là làm cơm không ngon sẽ bị đổi mất, Tây Nam Vương cảm thấy áp lực rất lớn.
Sở Uyên ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn hắn đứng ở kệ bếp nửa ngày không động, vì vậy hỏi: “Ngươi là dự định thi pháp hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Thật sự muốn ăn cá kho? Ăn trứng chiên được không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là tháo một con cá từ trên xà nhà xuống.
Sở Uyên nhắc nhở: “Phải rán trang trí thành hình dáng giỏ hoa.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn một lát, thỏa hiệp: “Được rồi, giống chín phần là được.”
May là ban sáng cá đã được xử lý xong, Đoạn Bạch Nguyệt đổ dầu vào trong nồi, sau đó dè dặt cẩn thận thả cá vào.
Sở Uyên toàn tâm toàn ý chờ ăn cơm.
Một lát sau, tiếng xèo xèo truyền đến, thậm chí còn có chút hương vị, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy là đã cố gắng bám sát theo bài bản. Đáy nồi khét tất nhiên sẽ khét, mà làm ít nhất có thể quen, sau khi múc miếng thịt sắp nát ra ngoài, liền bỏ thêm chút muối và nước tương.
Sở Uyên hỏi: “Được chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn cái mâm đen thùi lùi thành một đống, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa.”
Sở Uyên nói: “Ồ.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại cắt chút hành để lên, càng vô cùng thê thảm.
Sở Uyên đứng lên bước qua.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán dùng nắp xoong đậy cái đĩa lại, ôm người bước ra khỏi cửa phòng bếp.
Sở Uyên thở dài: “Tương lai sợ là phải chết đói.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhấn mạnh: “Ít nhất ta biết vo gạo.”
Sở Uyên hỏi: “Bữa nào cũng ăn gạo a?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi còn muốn ăn cái gì, ta học là được.”
Sở Uyên dùng cằm để hắn, nói: “Phật khiêu tường.”
Đoạn Bạch Nguyệt lừa: “Ừm, tương lai già rồi, thường xuyên khiêu cho ngươi.”
Sở Uyên lại nói: “Còn có ngũ oản bát kiện.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng một tiếng: “Được được được.”
Trả lời không chút nghĩ ngợi, cho nên tràn ngập cảm giác vô căn cứ nồng đậm.
Sở Uyên giật tóc hắn, tâm nói, nếu không vẫn là đổi một người đi, dù sao Đại Sở nhiều người.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không được phép đổi.”
Sở Uyên bĩu môi.
Ngươi quản ta.
Ngươi quản trẫm.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt người hơn chút nữa.
Thời gian hai tháng, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.Sự vụ Đông Hải đã xử lý thất thất bát bát, quan viên địa phương mới phân phối cũng đã đến nhậm chức, một đêm trước khi đi, Diệp Cẩn ngồi ở trên nóc nhà, trơ mắt nhìn người nào đó không chỉ tiến vào phòng ngủ ca mình, thậm chí còn thổi tắt nến.
Thẩm Thiên Phong nói: “Có lẽ là đang bàn luận công sự.”
Diệp Cẩn bình tĩnh nói: “Ừm.”
Cảnh tối lửa tắt đèn, bốn bề vắng lặng, thảo luận chút quân quốc đại sự, chính khách cơ mật, bất quá rất hợp lý.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường, vươn tay ôm Sở Uyên vào lòng, hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ là yên lặng dựa vào nhau, nghe loáng thoáng tiếng sóng biển ngoài cửa sổ.
Sau nửa đêm, Sở Uyên nhắm mắt lại, ngủ rất sâu.
Đoạn Bạch Nguyệt nhét lại góc chăn cho hắn, rồi ôn nhu hạ một nụ hôn lên trán hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở quân khải hoàn trở về triều, Đoạn Bạch Nguyệt cũng suất lĩnh bộ hạ, một đường đi về phía Tây Nam. Bách tính đứng ở hai bên đường, đều không nỡ - -- -- Thứ nhất không nỡ hoàng thượng, thứ hai cũng không nỡ để Tây Nam Vương đi, dù sao trong đoạn thời gian này, trú quân Tây Nam cứ cách ba năm ngày sẽ phát gạo bột lên men cho mọi người, thậm chí còn có thịt khô hoa quả khô, nấm trong rừng Đại Lý nấu canh ăn rất ngon, tư vị lưu lại trong miệng có thể tươi mới đến sang năm.
Còn chưa có ăn đủ, sao đã đi rồi.
Bẻn ngoài thành Đại Lý, Đoạn Dao không thể chờ đợi được nữa nhón chân, hoan hoan hỉ hỉ phất tay: “Ca!”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống ngựa, cười nói: “Hơn một năm không gặp, cao lớn hơn.”
“Ca.” Đoạn Dao chạy lên trước, liếc nhìn ra phía sau hắn, không thấy xe ngựa, vì vậy nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tử đâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trở về Vương thành .”
“A?” Đoạn Dao nghe vậy ủ rũ, “Còn tưởng ngươi có thể mang người về a, thợ may Kim thẩm thẩm cũng tìm xong rồi, đang uống trà ở trong phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì vừa vặn làm cho ngươi hai bộ thường phục.”
Đoạn Dao nhanh chóng xua tay: “Đây chính là tơ lụa đỏ.” Người ngoài mặc không được.
Đoạn Bạch Nguyệt rất không muốn tiếp tục thảo luận việc này, vì vậy hỏi: “Sư phụ đâu?”
Đoạn Dao đáp: “Đến Nam Hải.”
“Nam Hải?” Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại bước chân, “Đến Nam Hải làm gì?”
“Không có liên quan đến người bên ngoài, sư phụ nhận được một lá thư, nói là bằng hữu cũ gửi tới, mời hắn đến tiên sơn tại Nam Hải ở một thời gian, hình như là muốn chúc thọ cho ai đó.” Đoạn Dao nói, “Sư phụ nhìn qua như là không thể chờ đợi được nữa, xế chiều hôm đó liền cưỡi lừa rời khỏi Vương phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ còn có bằng hữu cũ?”
Đoạn Dao nhún vai: “Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, sau đó Kim thẩm thẩm nói, nồi rách còn có nắp lạn xứng.”Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: “Sư phụ có nói là đến hòn đảo nào không, khi nào thì trở về?”
“Hòn đảo nào thì không rõ, bất quá ngược lại có nói qua nhiều lắm đi nửa năm, trước khi Sở quân tấn công Nam Dương, tất nhiên sẽ đuổi về.” Đoạn Dao nói, “Sư phụ còn nói, nửa năm một năm này ngươi ngược lại khẳng định không thành thân được, hắn ở trong phủ cũng không làm gì, không bằng đi ra ngoài giải sầu.”
Lăn qua lộn lại cũng là mấy câu nói này, Đoạn Bạch Nguyệt não thẳng đau.
Diệp Cẩn bị Thẩm Thiên Phong mang về Nhật Nguyệt sơn trang, cuối cùng cũng coi như không có ai ngày ngày nhắc hói đầu và không 'cương' được, nhưng lỗ tai Sở Uyên cũng không có bao nhiêu thanh tĩnh.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, “Đào đại nhân cầu kiến.”
Sở Uyên tiếp tục phê sổ con, nói: “Liền nói trẫm đang bận.”
Tứ Hỉ công công chận lại nói: “Đào đại nhân nói, lúc này không phải là vì việc tuyển tú.
Sở Uyên bỏ lại sổ con, nói: “Tuyên.”
Đào Nhân Đức bước vào Ngự Thư phòng, nhìn qua tâm tình vô cùng tốt.
Sở Uyên trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là Lưu ái khanh làm mai một người cho thái phó đại nhân?”
“Hoàng thượng.” Đào Nhân Đức vội vàng xua tay, “Tuyệt không phải là việc này, tuyệt không phải là việc này a.” Nếu để cho cáo mệnh(*) trong nhà biết được, hẳn là sẽ đau đầu.
(*) cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.
Sở Uyên nói: “Vậy chuyến này thái phó đại nhân đến là vì chuyện gì?”
Đào Nhân Đức nói: “Hôm nay lão thần nhận được một phong tín hàm, đến từ Bạch Tượng quốc.”
“Bạch Tượng quốc, Kim Xu viết tới?” Sở Uyên cau mày.
“Là quốc chủ Bạch Tượng quốc, tự tay viết.” Đào Nhân Đức nói.
“Quốc chủ Bạch Tượng quốc?” Sở Uyên cuối cùng cũng coi như có chút hứng thú.
“Hắn muốn mượn lực lượng hai nước, một lần nữa mở ra đường thương lộ mới ở Nam Dương.” Đào Nhân Đức nói.
Sở Uyên bật cười: “Khẩu vị cũng không nhỏ, số lượng thuyền hiện nay chẳng lẽ còn chưa đủ cho hắn ăn vào.”
Đào Nhân Đức nói: “Chính là bởi vì hiện nay thương mậu Nam Dương càng ngày càng phồn vinh, cho nên đường hàng hải mới có thể càng ngày càng chật chội, thương nhân đều là không lợi không dậy sớm nổi, bạc trắng thả ở nơi đó, nhưng là ai ai cũng muốn chia chén canh.”
“Mở đường biển mới, tuyệt đối không phải một năm nửa năm có thể hoàn công, không được khinh thường.” Sở Uyên lắc đầu, “Huống hồ cho dù là mở đường biển mới, Bạch Tượng quốc từ giữa thu được chỗ tốt cũng là nhiều hơn Sở quốc, công trình hao tiền tốn của như vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ chỉ dựa vào mấy phong thư liền định xuống?”
“Cho nên quốc chủ Bạch Tượng quốc muốn đích thân tiến cung gặp hoàng thượng.” Đào Nhân Đức nói, “Cùng nhau thương nghị việc này.””Muốn đích thân đến đây?” Sở Uyên hỏi, “Khi nào?”
Đào Nhân Đức nói: “Xem ý của đối phương, hình như là muốn cành nhanh càng tốt.”
Sở Uyên gật đầu: “Gặp hắn một lần, ngược lại cũng không sao.”
“Vậy lão thần tự mình viết một phong thư, sai người nhanh chóng đưa tới Nam Dương.” Đào Nhân Đức nói, “Thỉnh quốc chủ Bạch Tượng quốc đến hoàng cung Đại Sở một chuyến.”
Sở Uyên đáp ứng, sau khi nhìn hắn lui ra, liền gọi Tứ Hỉ tới, nói muốn đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút.
Bận rộn nhiều ngày... thời gian này, rất vất vả thấy hoàng thượng có tâm tình ngắm cảnh, Tứ Hỉ vội vàng dặn dò nội thị chuẩn bị điểm tâm trái cây trong lương đình xong, rồi pha một bình Giang Nam Thanh.
“Giang Nam Thanh, là trà Ôn ái khanh đưa tới hả?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.” Tứ Hỉ nói, “Là trà sơn của nhà Ôn đại nhân, nghe nói còn là tự tay mẫu thân Ôn đại nhân mang theo nha hoàn, tự mình hái từng lá xào chế mà thành, nửa phần trọc khí nam tử cũng không dính qua.”
“Vậy coi như hiếm lạ.” Sở Uyên cười nói, “Ôn ái khanh thanh liêm, hiếm khi tặng đồ cho trẫm, trà này cần phải hảo hảo uống mới phải.”
Vừa dứt lời, một lão nhân liền xa xa bước tới.
“Mộc si tiền bối.” Sở Uyên đối với hắn rất là cung kính.
“Tham kiến hoàng thượng.” Mộc si lão nhân hành lễ -- so với thời điểm lưu vong lúc trước, ở trong cung này có thể nói là ăn đủ no mặc đủ ấm, còn không người truy sát, cho nên ngày ngày ung dung tự tại, mặt mày hồng hào, mắt thấy mập lên vài vòng.
“Tiền bối muốn đi đâu vậy?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, ta vốn là đang ở hòn non bộ ngủ gật.” Mộc si lão nhân nói, “Chỉ là ngửi thấy một luồng trà hương, liền tới xem một chút.”
Sở Uyên cười nói: “Thì ra tiền bối là người thích trà ngon.”
“Mùi trà này ngửi rất quen.” Mộc Si lão nhân nói, “Nhưng là hái ở Giang Nam?”
Sở Uyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộc si lão nhân hỏi: “Tại tòa trà sơn nào vậy?”
“Biết là tòa trà sơn nào, e là tiền bối cũng không mua được, trà này không bán.” Sở Uyên nói, “Trẫm tặng tiền bối một ít là được.”
“Vậy chủ nhân trà sơn này là ai?” Mộc Si lão nhân truy hỏi tới cùng.
Sở Uyên khó hiểu, suy đoán nói: “Tiền bối quen biết chủ nhân tòa trà sơn này?”
“Lúc trước ta ở trong chốn giang hồ bị người đuổi giết, là chủ nhân tòa trà sơn này đối với ta xem như là có ân cứu mạng.” Mộc si lão nhân nói, “Đáng tiếc lúc đó ta bị trọng thương hôn mê, cũng không thấy rõ dáng vẻ ân nhân, chỉ nhớ kỹ mùi hương trà này.”
“Còn có chuyện như thế?” Sở Uyên có chút bất ngờ. Trà sơn là của Ôn gia, dõng dõi thư hương mười mấy đời ở Giang Nam, một người cũng sẽ không có công phu quyền cước, lại còn sẽ cứu người trong giang hồ?
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công thấp giọng nói, “Ôn lão gia tuy nói yếu ớt một chút, nhưng cũng là người hiệp can nghĩa đảm, lúc trước còn cứu nữ hiệp Thiên Nhai Hải Các, hiện giờ là lão nương Ôn đại nhân.”
Sở Uyên: “...”
Loại chuyện này cũng có thể hỏi thăm rõ ràng như vậy?
“Tiền bối có thể nói cho ta biết, rốt cuộc trên trà sơn xảy ra chuyện gì không?” Sở Uyên hỏi.
“Kỳ thực cũng không có chuyện gì phức tạp.” Mộc si lão nhân nói, “Chín năm trước ta bị kẻ thù truy sát, hoảng loạn hết đường chạy vào một toà trà trong núi, nhưng bởi vì thể lực không chống đỡ nổi liền hôn mê bất tỉnh. Mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ rõ như là bị người kéo tới giấu trong phòng, lần thứ hai khi tỉnh lại, bốn phía chính là mùi trà giống nhau như đúc này.”
Sở Uyên lại hỏi: “Là kẻ nào đang đuổi giết tiền bối?”
Mộc si lão nhân vẻ mặt đau khổ: “Là người Bạch Tượng quốc.”
“Bạch Tượng quốc?” Sở Uyên giật mình, “Tiền bối còn có ân oán với Bạch Tượng quốc?”
“Không thể nói là ân oán được, nhiều lắm xem như là không đồng ý làm ăn, thẹn quá hóa giận thôi.” Mộc si lão nhân nói, “Hoàng thượng có chỗ không biết, quốc chủ Bạch Tượng quốc kia nghe đâu cũng là một người tàn bạo lãnh huyết, mặc kệ có dã tâm hay không, đều phải sớm đề phòng thì tốt hơn.”