【 Chương 104: - Đại thắng trở về 】 Không bằng ta nấu cơm cho ngươi ăn
***
Trên chiến thuyền, Sở quân ném pháo rung trời đem mặt biển lật lên cao mấy trượng, hòn đá bùn đất phóng lên cao, rồi gào thét mạnh mẽ đập vào trong nước. Chiến sự giằng co suốt cả buổi sáng, sau khi chim báo tang che kín bầu trời bị Triệu Việt chém giết không còn một con, trên đảo Bạch Sương mới tạm thời yên tĩnh lại, không mò ra bước kế tiếp của đối phương là gì.
Đoạn Bạch Nguyệt vừa nghĩ tới muốn cho Sở Uyên đi về nghỉ một trận, Diệp Cẩn lại vội vội vàng vàng chạy vào khoang thuyền, nói đối phương lại có dị động.
Lốm đốm u quang tụ tập ở bờ bên kia, lúc đầu tưởng là vu thuật hoặc là ma trơi, sau đó lại phát hiện, cư nhiên là một cặp mắt.
“Là Hải Hầu Tử.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Yêu vật đáy biển?” Sở Uyên hỏi.
“Đông Hải này rộng lớn, ai cũng không nói được phía dưới rốt cuộc có cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mặc kệ nó, trước tiên nổ tung một đám rồi nói tiếp.”
Thẩm Thiên Phàm phất tay hạ lệnh, tiếng lửa đạn dày đặc vang lên lần nữa, một đám Hải Hầu Tử ở phía trước kêu thảm rơi vào trong nước, nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển. Hải Hầu Tử phía sau thấy thế giận dữ, gào thét kêu la chen chúc tiến lên, liên tiếp nhảy vào trong biển, chân trước hẹp dài cấp tốc đạp nước, mặc lửa đạn đánh tới chiến thuyền Đại Sở.
Thẩm Thiên Phàm quyết định rất nhanh, lệnh hai chiếc chiến thuyền thiết giáp lớn nhất che ở phía trước, bảo vệ chiến thuyền còn lại không bị những yêu vật này tiếp cận. Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ vai Sở Uyên: “Tự mình cẩn thận.”
Sở Uyên nói: “Tùy cơ ứng biến, đừng cậy mạnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, thả người nhảy lên phía chiến thuyền đầu tiên, Huyền Minh Hàn Thiết trong màn đêm phiếm ra hàn quang, đem từng con Hải Hầu Tử chém thành hai khúc, nháy mắt tiếp theo, rồi lại có thêm đồng loại ló đầu ra khỏi mặt biển.
Móng tay sắc bén và răng nanh trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì có thể đem một chiếc chiến thuyền xé ra vết nứt. Thanh Cầu đứng ở bên bờ, giơ đuốc nhe răng cười thành tiếng. Mắt thấy càng lúc có càng nhiều chiến thuyền Đại Sở bị hao tổn, Diệp Cẩn vội la lên: “Có muốn rút lui trước không?”
Vừa dứt lời, phía sau lại có người đến báo: “Phía sau cũng có quân địch!”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một chiếc thuyền cực lớn đang chậm rãi lái tới gần đảo Bạch Sương, phía trên vẫn như trước là cặp mắt dày đặc, u lục mà lại dữ tợn -- nhìn ít nhất có mấy trăm con.
Đối phương hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm, Sở Uyên nhắm mắt lại định thần, sau đó liền trầm giọng nói: “Xông về phía trước!”
Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm liếc mắt nhìn nhau, trước mắt chính là đường ra duy nhất, như vậy... chỉ e là sẽ có thương vong nặng nề.
Tiếng kèn lệnh ô ô vang lên, Đoạn Bạch Nguyệt chém một con hải hầu cuối cùng bên cạnh vào trong biển, muốn trở về bên cạnh Sở Uyên bảo vệ hắn, xa xa lại truyền đến một trận tiếng kinh hô.Trong bóng đêm mờ mịt, một chiếc thuyền lớn đang gấp rút vượt sóng mà đến, cánh buồm giống như dãy núi sót mãn tinh huy. Mà ở hai bên thuyền lớn, nhưng là có vô số chiến thuyền thiết giáp bao vây, chiến sĩ trẻ tuổi Đông Hải tay cầm cương đao cung nỏ, tiếng hô rung trời.
“Là Đại Minh vương! Đại Minh vương đến!” Bên trong Sở quân có người từng là ngư dân Đông Hải, tất nhiên nghe qua vô số truyền thuyết liên quan tới hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng vui vẻ, Sở Uyên quay người bước vài bước lên tháp nhìn xa, xa xa nhìn thuyền lớn càng ngày càng gần.
“Hoàng thượng?” Thẩm Thiên Phàm thăm dò hỏi.
Sở Uyên khẽ gật đầu, cũng không biết chính mình nên là tâm tình gì.
Thẩm Thiên Phàm lĩnh mệnh, sau đó lớn tiếng hạ lệnh: “Lùi về sau!”
Hải quân Đại Sở sức cùng lực kiệt rốt cục có thể thở dốc một lát, thuyền lớn dùng tư thế không thể đỡ nghiền ép mà đến, trên lưới tàm ti che kín thiết đâm móc câu bị vung vào trong biển, dùng kịch độc đem một đám lại một đám hải hầu tử chém giết hết sạch. Tộc nhân Vĩ Ngư đứng ở đầu thuyền, giương cung căng tròn, mũi tên nhọn lóe hàn quang trên không trung đan dệt thành võng, xuyên thấu qua tim.
Thanh Cầu thấy tình thế không ổn, muốn chạy trốn lại bị bắt giữ, Sở Thừa cũng bị Triệu Việt chém chết. Sắc trời vừa mới toả sáng, trận chiến sự này cũng đã kết thúc.
Sau khi nhìn lại đội tàu của Đại Minh vương, nhưng đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như là chưa từng xuất hiện bao giờ.
Quân Sở hoàn toàn thắng lợi, một vùng Đông Hải tất nhiên là vui mừng khôn xiết. Buổi chiều ngày hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ cửa, nói: “Ta vào được không?”
Sở Uyên nói: “Không được.”
Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa ra bước vào.
Sở Uyên miễn cưỡng nói: “Ngươi dám kháng chỉ không tuân.”
“Nghe Tứ Hỉ nói giữa trưa hôm nay ngươi không ăn gì cả.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi đối diện hắn, “Trận chiến cũng đánh xong rồi, còn đang bận vụ gì?”
“Ta muốn xây dựng lại Vân phủ một lần nữa.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Cho Đại Minh vương?”
Sở Uyên lắc đầu: “Đại Minh vương sợ là sẽ không trở lại, ở Đông Hải vui vẻ tiêu dao so với ở trong thành Đại Côn này tự tại hơn rất nhiều. Chỉ là hai mươi năm trước phụ hoàng bị tiểu nhân che mờ mắt đúc thành sai lầm lớn, hai mươi năm sau ta không làm được chuyện khác, ít nhất có thể trùng kiến Vân phủ, đổi thành thiện đường hoặc là thư viện, để bách tính một vùng này cũng có cái tưởng niệm.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ngươi quyết định, ta đi làm giúp ngươi là được.”
“Nhiều lắm hai tháng, ta muốn khải hoàn trở về triều.” Sở Uyên nói, “Trận này đánh xem như là thuận lợi, đại quân cũng không quá nhiều thương vong, không tốn thời gian dài, lần thứ hai có thể khai chiến trực tiếp công kích Nam Dương.”Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt đỡ lấy bả vai hắn: “Cho nên lại muốn cùng ta tách ra một năm?”
Sở Uyên nói: “Một năm mà thôi.”
“Một năm còn chưa đủ lâu.” Đoạn Bạch Nguyệt đụng đụng trán hắn, “Hơn 300 ngày lẫn đêm, chỉ có một mình ta.”
Sở Uyên cười cười: “Đi ra ngoài một chút? Đã ở trong phòng này buồn bực một ngày.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, vừa mới cùng hắn đồng thời đứng lên, Tứ Hỉ lại ở bên ngoài bẩm báo, nói là Thẩm tướng quân cầu kiến.
“Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Trên người Thẩm Thiên Phàm dính chút đất cát, tính toán là vừa từ đại doanh cạnh biển chạy về, còn chưa kịp tắm rửa thay y phục.
“Nhưng là đã xảy ra chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Vừa nãy mạt tướng nhận được thư của Thiên Ưng các đưa đến, nói Lệ Thước chạy rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cau mày.
Sở Uyên nói: “Chạy? Đi đâu?”
“Không biết, bất quá tám chín phần sợ là muốn đi tìm người lừa nàng lúc trước.” Thẩm Thiên Phàm nói.
“Nhưng ngay cả người lừa mình là ai nàng cũng không biết, làm sao mà tìm?” Sở Uyên hỏi.
“Lệ Ưng cũng đau đầu việc này.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Lại không dám quang minh chính đại tìm toàn bộ giang hồ, cũng không biết rốt cuộc nàng chạy đi nơi nào, hơn nữa nghe đâu ban đầu phu gia cũng âm thầm truy sát nàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu: “Truy sát?”
“Chuyện như vậy truyền đi không dễ nghe, Vi Hà bang đương nhiên sẽ không nói rõ.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Nghe đâu thiếu chủ Vi Hà bang bị hại, chủ mưu phía sau chính là Lệ Thước.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho nên cần triều đình giúp đỡ tìm người?”
“Chuyện giang hồ, triều đình đương nhiên sẽ không nhúng tay.” Sở Uyên nói, “Nhưng năm đó người Lệ Thước gặp phải, có thể là Sở Hạng.”
Thẩm Thiên Phàm nói: “Mạt tướng đã rõ.”
“Âm thầm tìm là được.” Sở Uyên nói, “Tây Nam phủ cũng sẽ đưa phong thư qua, nếu lúc đầu là gặp ở Đại Lý, khó bảo toàn nàng sẽ không đến Đại Lý tìm lần nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Vậy ta liền viết một phong thư, phái người đưa đến cho Dao nhi.”
Bên trong Tây Nam phủ, Nam Ma Tà một đầu tóc hoa râm, đang đếm đếm đầu ngón tay tính ngày.
“Sư phụ.” Đoạn Dao ngồi xổm ở bên cạnh hắn, vây chung quanh hắn, “Còn hắc đậu tàm không, cho ta hai con.”
Nam Ma Tà móc từ trong ngực móc ra một cái bình: “Cầm đi.”
Đoạn Dao cười khà khà: “Đa tạ sư phụ.”
“Ngươi nói xem, cuộc chiến này cũng đánh thắng rồi, có phải Tây Nam phủ có thể làm hôn sự rồi không?” Nam Ma Tà hỏi.
“Đánh thắng Đông Hải, nhưng còn một Nam Hải.” Đoạn Dao bĩu môi, “Hơn nữa coi như là bình định Nam Hải rồi, vậy cũng còn có một đám lão thần trong triều.” Nghe nói rất thích động một cái là quỳ ở ngoài điện, cạch cạch dập đầu lạy máu me đầy mặt, một ngày không khuyên can thì toàn thân khó chịu, so với bị trúng cổ còn dọa người hơn.Nam Ma Tà ai ai thở dài: “Cũng đừng chờ ta vào đất, nhãi ranh kia mới chịu thành thân.”
Đoạn Dao an ủi vỗ vỗ hắn, dựa theo tiến độ trước mắt ca ca, xác thực rất có thể a.
Ngày hôm đó, trong thành Đại Côn tiếng cười cười nói nói, là bách tính đang nghênh đón hải thần. Sở Uyên cải trang ra đi dạo một vòng, trở về phủ trời đã khuya, bên trong phòng ngủ lại không có một bóng người.
Tứ Hỉ tri kỷ nói: “Tây Nam Vương vốn là ở, chỉ là vừa nãy có người đến tìm, cho nên trở về cách vách.”
“Ai tới tìm hắn?” Sở Uyên hỏi.
Tứ Hỉ nói: “Nhìn như là người trong giang hồ.”
Sở Uyên gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Một mình ngồi ở trong phòng ngủ xem sách một hồi, lại qua một canh giờ, mới thấy có người đẩy cửa tiến vào.
“Đàm luận xong rồi?” Sở Uyên hỏi.
“Là lâu chủ Phi Loan Lâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn, “Vừa mới đi.”
“Cảnh Lưu Thiên?” Sở Uyên nói, “Tới đây làm gì?”
“Còn có thể là làm gì, thì là vì đệ đệ kia của hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ban đầu sau khi ta đem tung tích Cảnh Lưu Hồi nói cho hắn biết, suýt nữa đem người tức chết.”
Sở Uyên hỏi: “Vì sao?”
“Còn có thể là vì chuyện gì, đây chính là cấu kết với quân phản loạn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuy nói Cảnh Lưu Thiên đáp ứng tạm thời sẽ không mang hắn về, coi như là quân cờ Đại Sở xếp vào bên cạnh Sở Hạng, còn có thể thám thính thêm chút tin tức, lấy công chuộc tội. Nhưng trong lòng tóm lại lo sợ bất an, vì vậy phái không ít tâm phúc tới Nam Dương, âm thầm theo dõi hắn.”
Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà: “Nhìn ra được cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thủy lộ bốn phía đảo Tinh châu hiện đã hoàn toàn bị phong bế, ngư dân phụ cận đều đang đồn, nói trên đảo đang nháo quỷ, hơn nữa còn là ác quỷ.”
Sở Uyên lắc đầu: “Lời nói vô căn cứ.”
“Bỏ mặc hắn ở Đông Hải, một năm còn lại này không biết sẽ dằn vặt ra cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trong nhà có một đệ đệ như thế, Cảnh huynh cũng là nén giận trong lòng, cho nên lần này cố ý đến đây báo, nếu như ngày khác Đại Sở khai chiến, Phi Loan Lâu cũng nguyện trợ giúp một chút sức lực, ra người ra bạc cũng có thể, chỉ cầu cuối cùng có thể lưu một cái mạng của Cảnh Lưu Hồi.”
Sở Uyên nói: “Việc này ngươi quyết định là được rồi, không cần hỏi ta.”
“Vậy ta có thể đáp ứng hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt chỉnh lại tóc cho hắn, “Không nói chuyện này, hôm nay bên ngoài có không ít người, chơi vui không?”
“Ngươi chờ một chút.” Sở Uyên đứng lên, từ đầu giường lấy ra một vật nhỏ, trở về đưa cho hắn, “Mua trên chợ, tặng ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp gỗ lim ra, liền thấy là một cái sợi dây bảy màu tinh xảo, phía trên buộc một cái chuông rỗng ruột, dở khóc dở cười nói: “Tặng ta?” Rõ ràng đây chính là vật cô nương gia thích.
Sở Uyên nói: “Lão bản nói, tặng tức phụ.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn: “Vậy cũng nên là ta đưa ngươi.”
Sở Uyên đá hắn một cước: “Trẫm là hoàng thượng!” Ngươi dám kháng chỉ.
Đoạn Bạch Nguyệt lầm bầm: “Vậy mặc kệ.”
Sở Uyên vỗ bàn: “Tứ Hỉ.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngoan ngoãn nhấc tay: “Được được được, ta đeo.”
Cột vào cổ tay, độ dài vừa vặn, có thể quấn một vòng, gút lại.
Đoạn Bạch Nguyệt ghét bỏ: “Cổ tay cô nương nhà ai sẽ thô như vậy.” Nhất định bán không được.
Sở Uyên đắc chí: “Ta nói cho lão bản, cố ý bện dài một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên chống đầu, nói: “Đói bụng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ: “Ta làm cho ngươi?”
“Ngươi còn có thể nấu cơm?” Đáy mắt Sở Uyên tràn ngập không tín nhiệm.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừm.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ta không tin, ngươi muốn làm thì tự mình ăn đi, ta muốn truyền lệnh.”
“Thử một lần, một lần thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt vòng lấy bả vai hắn, “Ta thật sự biết nấu cơm.”
Sở Uyên xách tay hắn ra: “Sao lúc trước không nghe ngươi nói qua.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc trước là không biết, hôm trước vừa mới học.”
...
Sở Uyên từ chối tiếp tục nói chuyện với hắn: “Tứ Hỉ!”
Đoạn Bạch Nguyệt che miệng hắn.
Sở Uyên nhìn thẳng hắn, thực sự rất không muốn gật đầu nhận lời.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi không muốn vo gạo, nửa đời sau còn phải dựa vào ta nấu cơm sinh sống.”
Sở Uyên bỏ tay hắn ra, nói: “Ừm.” Ta không vo.
“Coi như là thử trước một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Sở Uyên hỏi: “Nếu ăn không ngon thì sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy ta tiếp tục luyện.”
Sở Uyên lắc đầu: “Nếu là luyện không tốt, ta liền đổi một người khác.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đổi một người khác?