Ám vệ nhảy xuống biển vốn dĩ chính là được sinh ra ở vùng Đông Hải, từ nhỏ lớn lên ở trong biển, về sau thì đến Truy Ảnh Cung ở Thục Trung, thường ngày cũng là ngâm mình ở dưới sông ngủ trưa, kỹ năng bơi so với cá còn tốt hơn.
Đoạn Bạch Nguyệt bán tín bán nghi, thuận theo phương hướng hắn vạch ra tiếp tục tiến lên. Lại qua một canh giờ, quả nhiên bốn phía liền xuất hiện bãi đá ngầm.
“Đa tạ chư vị.” Đoạn Niệm mừng rỡ.
Ám vệ liên tục xua tay, tiện tay mà thôi, huống hồ chúng ta cũng rất muốn tham gia trò vui, ăn hạt dưa không?
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay, ra hiệu thuyền tạm thời dừng lại.
“Làm sao vậy?” Ám vệ lập tức chấn hưng tinh thần đứng lên, rướn cổ lên nhìn về phía trước.
Một chiếc thuyền lớn màu đen như mực đang dừng ở trên mặt nước, phía trên có không ít người đứng, trong tay cầm ngân thương sáng loáng, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
“Vương gia.” Đoạn Niệm nhỏ giọng nói, “Hẳn chính là tộc Vĩ Ngư, nghe nói cơ quan ám khí cực kì tinh diệu, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.”
“Heyyy!” Ám vệ phất tay, kéo cổ họng chào hỏi.
Đoạn Niệm: “...”
“Có khoẻ không a!” Ám vệ khàn cả giọng, nổi đầy gân xanh -- hết cách rồi, cách quá xa.
Đoạn Niệm giật mình: “Chư vị gặp qua rồi?”
“Chưa từng gặp a.” Ám vệ đáp như chuyện đương nhiên.
Đoạn Niệm: “...”
Vậy tại sao muốn hỏi có khoẻ hay không?!
Thuyền lớn màu đen của đối phương chậm rãi lái tới gần, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, âm thầm đề cao cảnh giác.
Ám vệ cười tươi như hoa.
“Các hạ là ai?” Đầu thuyền có một vị nam tử trẻ tuổi đang đứng, trên mặt họa ra vệt sáng, không thấy rõ bộ dáng, trên lưng đeo một cây cung tiễn, như là đã có chút niên đại.
“Tại hạ là người Tây Nam phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuỳ tùng hải quân Đại Sở một đường tới đây, muốn cầu kiến tộc trưởng tộc Vĩ Ngư.”
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu: “Tộc Vĩ Ngư cũng đã sớm biến mất, các hạ sợ là tìm lầm người rồi, mời trở về.”
“Thật sự không thể dàn xếp chỗ trống được sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tại hạ sẽ không làm người khác khó chịu, là thật lòng muốn cầu viện, vẫn là thỉnh cầu cho một cơ hội.”
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, quay người muốn rời đi, dư quang lại quét thấy Huyền Minh Hàn Thiết bên hông hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt thức thời cởi kiếm xuống.
“Của ngươi ?” Nam tử trẻ tuổi hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Gia sư tặng.”
You'll also like
Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa by lactieuvu
Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa
By lactieuvu
9.1K 347
[Đam mỹ] Vương Gia Tha Mạng(王爷饶命) - 我家少爷是总攻(Hoàn) by Laweser
[Đam mỹ] Vương Gia Tha Mạng(王爷饶命) - 我家少爷是总攻(...
By Laweser
8.5K 516
Trò chơi tình nhân by meomup1412
Trò chơi tình nhân
By meomup1412
5.7K 217
[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan San by KhuynhAnAn
[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan San
By KhuynhAnAn
108K 4K
Đế Đài Xuân - Phong Duy by lactieuvu
Đế Đài Xuân - Phong Duy
By lactieuvu
21.3K 1K
[Đam mỹ|Dịch] Sổ tay siêu sao - Ngữ Tiếu Lan San by toilabanhbao
[Đam mỹ|Dịch] Sổ tay siêu sao - Ngữ Tiếu Lan...
By toilabanhbao
15K 302
Tiểu Dương Mị Mị [Hoàn] by Faker1827
Tiểu Dương Mị Mị [Hoàn]
By Faker1827
4.7K 137
“Đây là đồ của chúng ta.” Nam tử trẻ tuổi giơ tay, “Trả lại!”
Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái ném kiếm qua: “Kiếm cho ngươi, đổi mười thuyền đao kiếm cung nỏ, thế nào?”
“Mười thuyền?” Nam tử trẻ tuổi nói “Giở công phu sư tử ngoạm.”
“Đây chính là Huyền Minh Hàn Thiết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mặc dù vốn dĩ là thuộc về tộc Vĩ Ngư, tại hạ cũng coi như là vật quy nguyên chủ, khổ cực một chuyến, cũng không thể một chút chỗ tốt cũng không có được.”
Nam tử trẻ tuổi nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy Huyền Minh Hàn Thiết này, tại hạ cũng chỉ có thể thu hồi lại.”
Nam tử trẻ tuổi biến sắc, người xung quanh lập tức đem giáo sắt sáng lấp lóa nhắm ngay thuyền nhỏ.
Ám vệ nhanh chóng an ủi: “Có việc gì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng.” Dù sao chúng ta là cắn hạt dưa đến xem náo nhiệt, cũng không muốn đánh nhau.
“Đi!” Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nói.
Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe miệng, phóng người nhảy lên boong thuyền lớn.
“Làm càn!” Nam tử trẻ tuổi rút đao ra khỏi vỏ, phía sau lại truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Ám vệ cũng nhanh chóng nhảy lên thuyền.
Tộc nhân Vĩ Ngư lập tức lui về, nam tử trẻ tuổi rõ ràng không cam tâm, nhưng lại không dám nhiều lời.
Một nam nhân trung niên thân thể cao lớn bước ra, mặc bố y bình thường, khí tràng nhưng là bất phàm. Đi theo phía sau có hai người trẻ tuổi, một người thận trọng, một người hoạt bát, hơi giống với Đoạn tiểu vương gia khi mười sáu, mười bảy tuổi.
Ám vệ tranh nhau chen lấn chào hỏi: “Vân tiền bối.” Loại cảm giác đâu đâu cũng gặp người quen này quả thực tốt đẹp.
Đoạn Niệm: “...”
Này cũng có thể quen biết?
“Tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt xin lỗi nói, “Tại hạ lỗ mãng xông vào, còn xin tiền bối thứ lỗi.”
“Vừa nãy ta ở trong khoang thuyền đều nghe được.” Vân Đoạn Hồn nói, “Tây Nam Đoạn vương?”
“Chính là tại hạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vốn dĩ không nên quấy rầy, nhưng tràng chiến dịch này đối Đại Sở đối bách tính đều vô cùng trọng yếu, nếu có thể được tộc Vĩ Ngư và tiền bối giúp đỡ, nghĩ đến sẽ bớt được rất nhiều đường vòng. Cho nên mặc dù mấy ngày trước Ôn đại nhân đã tới qua một lần, tại hạ cũng như trước mặt dày, muốn tới thử một lần.”
“Hành quân đánh trận, tuyệt đối không phải chuyện của một người, hoặc là một bộ tộc thì có thể phân thắng thua.” Vân Đoạn Hồn lắc đầu, “Tộc nhân ta sống an ổn qua nhiều năm như vậy, đã sớm quên mất nên tác chiến đối địch thế nào, không phải là không muốn giúp, mà là không biết nên giúp thế nào.”
“Cho dù chỉ là bán cho tại hạ một ít đao kiếm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dùng để che chở tướng sĩ Đại Sở ta.”
“Đã sớm không còn đúc kiếm nữa, lò đúc kiếm cũng đã chìm vào đáy biển.” Vân Đoạn Hồn cầm qua Huyền Minh Hàn Thiết trong tay nam tử trẻ tuổi, ném trở về trong tay Đoạn Bạch Nguyệt, “Trên biển sắp nổi gió rồi, mời trở về.”
“Tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt cau mày.
Vân Đoạn Hồn cũng đã quay người trở về khoang tàu.
Đoạn Bạch Nguyệt liền đi vào theo.
Tộc nhân Vĩ Ngư còn lại cũng muốn đi theo, lại bị ám vệ vẻ mặt tươi cười ngăn cản.
Đến đến đến, cắn hạt dưa, cắn hạt dưa.
“Đoạn vương hà tất làm người khác khó chịu.” Vân Đoạn Hồn thở dài.
“Tại hạ biết, Đại Sở thiếu nợ tiền bối, thiếu một khoản nợ không nhỏ đối với tộc nhân ở Đông Hải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là lúc trước tiên hoàng bị kẻ xấu che mờ hai mắt, phạm phải chuyện sai lầm, sao lại có thể để cho đương kim hoàng thượng và tướng sĩ Đại Sở vô tội gánh chịu hậu quả. Nếu tiền bối không cam lòng, tại hạ cam nguyện bị phạt thay.”
“Việc này thì có liên quan gì đến Đoạn vương.” Vân Đoạn Hồn nói, “Ta tuyệt đối không phải người có thù tất báo, hoàng thượng bây giờ, đích xác cũng khác với phụ hoàng hắn. Nhưng nếu là ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn, lo lắng và suy nghĩ đều là giống nhau. Có vài quyết định, không có liên quan đến hôn quân hoặc là minh quân khi tại vị, ngươi hiểu không?”
“Ta hiểu.” Đoạn Bạch Nguyệt cười khổ, “Chỉ là không cam lòng thôi, luôn nghĩ nếu là thử một lần nữa, nói không chừng tiền bối có thể đáp ứng, ít nhất cũng có thể để cho tại hạ mang chút đao kiếm trở về.”
“Cung nỏ tộc Vĩ Ngư, chỉ có tộc nhân Vĩ Ngư mới biết cách sử dụng.” Vân Đoạn hồn nói, “Đại Sở bây giờ binh hùng tướng mạnh, coi như không có ta, tất nhiên có thể một lần hành động đánh hạ đảo Bạch Sương. Huống hồ còn có A Việt và tiểu Liễu tử ở đó, Thẩm minh chủ cũng là cao thủ tuyệt thế, trận đấu này sẽ không thua, trở về đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiền bối nhưng là chú ý trận chiến sự này?”
Vân Đoạn Hồn nói: “Nếu là khai chiến ở Đông Hải, ta coi như muốn tránh cũng khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ tiền bối.”
Vân Đoạn Hồn nói: “Chỉ là nghe được vài tin tức thôi, vì sao phải nói đa tạ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiền bối nghĩa bạc vân thiên, nếu là biết được Sở quân gặp nguy hiểm, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Vân Đoạn hồn bật cười: “Đây là đang chụp mũ cho ta?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lời thật lòng.”
Vân Đoạn Hồn lại không nói thêm lời nào nữa, mà là hỏi: “Vừa nãy ngươi nói thanh kiếm này là do sư phụ tặng cho, là Nam Ma Tà?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Tuy nói tiền bối lánh đời không ra, đối thế sự nhưng cũng là rõ như lòng bàn tay.”
Vân Đoạn Hồn lại hỏi: “Còn ở trong mộ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thấy không thoải mái thì sẽ chui ra.”
Vân Đoạn Hồn nghe vậy cười to, giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt từ trong khoang thuyền chui ra.
Ám vệ nhanh chóng bỏ lại vỏ hạt dưa đứng lên, nói: “Thế nào?”
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền, hướng nam tử trẻ tuổi lúc nãy xin lỗi, “Vừa nãy có nhiều mạo phạm.”
Nam tử qua loa làm lễ trở về, hiển nhiên như trước không phải rất hoan nghênh đám khách không mời mà đến này.
Sao lại đi, ám vệ rất là mờ mịt, thẳng đến khi lên thuyền còn đang hỏi, rốt cuộc Đại Minh vương giúp hay là không giúp.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chưa nói giúp, cũng chưa nói không giúp.”
Ám vệ từ nội tâm phát ra lời nói: “Bình thường khi chúng ta nói câu này, chín phần là sẽ không giúp.”
Cảm giác bộ dáng không thể tiếp tục diễn xướng được nữa, vô cùng tuyệt vọng.
Đương nhiên, khi trên đường về, mọi người mò vài con ốc dưới đáy biển lên -- ít nhất phải ứng phó Diệp cốc chủ một chút.
Chiến thuyền Sở quốc như trước bỏ neo ở chung quanh đảo nước ngọt, sáng sớm ngày hôm sau mới rời đi. Chờ đến khi Đoạn Bạch Nguyệt trở lại trên thuyền, đã qua giờ Tý, trong khoang thuyền Sở Uyên vẫn như trước lộ ra tia sáng.
Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Sở Uyên đặt dạ minh châu ở đầu giường, đang lật xem một quyển sách.
“Lại không ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường.
Sở Uyên nói: “Ngủ một giấc rồi, vừa mới tỉnh.”
“Tỉnh rồi chẳng lẽ không phải là nên ngủ tiếp?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy đi tập sách nhỏ từ trong tay hắn, sau khi khép lại trước bìa có bốn chữ lớn màu đen -- Bồ Đề tâm kinh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Tiểu Cẩn cho ta.” Sở Uyên nói, “Sau khi hắn nghe nói ngươi luyện qua, liền cho ta.”
Tờ thứ nhất còn cố ý dùng chu sa khoanh một vòng, luyện xong sẽ không 'cương' được, loảng xoảng một tiếng, cái loại mà không 'cương' được ấy.
...
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Năm đó có không ít người đều muốn cướp Bồ Đề tâm kinh, sư phụ liền tìm tú tài viết mấy chục bản, nội dung mỗi một bản đều khác nhau.”
“Đây cũng đúng là một biện pháp.” Sở Uyên nói, “Đầy đường, lấy được bản thật cũng sẽ cho là giả.”
“Công phu này thâm độc, cũng không cho ngươi nhìn.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái, “Ngủ đi.”
“Tìm được hoa châm loa chưa?” Sở Uyên xòe tay, “Cho ta xem một chút, dáng vẻ ra sao.”
“Một con ốc màu xám đỏ, có gì đâu mà đáng xem.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt một viên trân châu nhỏ vào trong tay hắn, “Cái này cũng là mò lên ở trong biển, cho ngươi.”
“Không muốn.” Sở Uyên nói, “Xấu.”
“Xấu không vừa vặn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi cũng thường xuyên nói ta xấu.”
Hai tay Sở Uyên khoát lên bả vai hắn, để sát vào nhìn kỹ một chút, sau đó nói: “Ừm, ngươi chính là xấu.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Trừ ngươi ra e là cũng không ai muốn, chỉ có thể dựa vào.”
Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn: “Đi rửa mặt, đêm nay ở lại đi.”
“Giường quá hẹp, ngủ hai người sẽ ép ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sáng mai còn phải bài binh bố trận, đêm nay ngươi phải hảo hảo ngủ. Ta ở lại đây không đi, nằm dưới đất nghỉ ngơi là được.”
Sở Uyên dừng một chút, hỏi: “Ngươi muốn ngủ trên đất?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Sở Uyên chống quai hàm: “Tự nhiên.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn một lát, sau đó hỏi: “Tức giận?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào.
Sở Uyên rất là bình tĩnh, dùng một ngón tay chống đỡ hắn: “Nhiều lắm sáng mai hạ một đạo thánh chỉ, về sau phòng ngủ ngươi sẽ không cần có giường nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên kéo chăn, che đầu lại ngủ.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt chen lên đến -- thật sự là chen.
Sở Uyên dính sát vào tường.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào trong ngực, thở dài: “Ngươi nói ngươi, làm hoàng thượng, ngay cả cái giường lớn cũng mò không được.”
Sở Uyên đá hắn một cước.
Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng nói: “Sắp ngã xuống.”
Sau đó hai người liền thật sự rớt xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt bị đặt ở phía dưới, bị đè trúng tĩnh mạch, đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Sở Uyên ngồi ở trên người hắn, vẻ mặt lười biếng, không chịu đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt vòng eo của hắn, không nặng không nhẹ ngắt một cái.
Sở Uyên hơi nhột, cười né tránh, hai người cùng nhau ầm ĩ, cũng không cảm thấy có bao nhiêu ấu trĩ, qua hồi lâu mới yên tĩnh.
Ngoài khoang thuyền, Thẩm Thiên Phong ôm ngang người lên, mang về phòng ngủ của mình.
Diệp cốc chủ ôm một tia hy vọng bé nhỏ cuối cùng, thầm nghĩ, nói không chừng là mình bị điếc, cho nên mới có thể xuất hiện ảo thính -- cũng không phải ca mình và ai kia cùng nhau cười cười nói nói.
Nhất định là như vậy.
Thẩm Thiên Phong dùng chăn bao lấy hắn, dùng mảnh vải che khuất dạ minh châu: “Ngủ.”
Trong bóng tối, Diệp cốc chủ sâu xa nói: “Sáng mai, tám phần ta sẽ điếc.”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, cúi đầu hôn lên bờ môi hắn: “Không được nói lung tung.”
Ngươi thì biết cái gì. Diệp Cẩn giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai, ngưng trọng nghĩ, đây là chuyện tốt.
Dù sao điếc còn có thể trị, mà ca ca chạy theo tên hói, hắn trị không được.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn biết ngay.
Thực sự là rất có đạo lý.
Tuy nói quân phản loạn chiếm giữ trên đảo Bạch Sương đã lâu, thế lực không thể khinh thường, nhưng Đoạn Bạch Nguyệt không đối trận chiến sự này có quá nhiều lo lắng. Thứ nhất, lực lượng hải quân Đại Sở đã không giống ngày xưa; Thứ hai có ước định ngày đó với Vân Đoạn Hồn, ít nhất có thể bảo đảm trong lúc nguy cấp, đối phương sẽ cứu viện.
Một đêm trước khi hai bên khai chiến, Sở Uyên đứng hồi lâu trên boong thuyền, nhìn đèn đuốc liên miên không dứt phía xa, ánh sáng trong đáy mắt nhỏ vụn.
Đoạn Bạch Nguyệt phủ thêm ngoại bào cho hắn, hỏi: “Không dự định ngủ?”
Sở Uyên nói: “Trời sắp sáng.”
“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu ngươi không muốn ngủ, ta bồi ngươi đến các chiến thuyền khác nhìn một chút?”
Sở Uyên lắc đầu: “Ta cũng không phải là đang lo lắng cái gì, chẳng qua là cảm thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp, trong khoang thuyền quá ngột ngạt, nơi này thoải mái hơn một chút.”
“Tràng chiến dịch này, ngươi đoán sẽ kéo dài bao lâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Sẽ không vượt quá mười ngày.” Sở Uyên che kín ngoại bào, “Nếu như tất cả thuận lợi, ta thậm chí muốn kết thúc trong vòng ba ngày.”
“Thật sự đến ngày này, ta có chút không nỡ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Sau khi chiến dịch kết thúc, không bằng ta không trở về Tây Nam, theo ngươi một đường đến Vương thành?”
Sở Uyên nói: “Không được.”
“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt oan ức.
Sở Uyên nói: “Sợ thái phó đại nhân sẽ bị ngươi tươi sống tức chết.”
Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái gật đầu: “Đó quả thật cũng có thể.”
Sở Uyên nhẹ nhàng rút tay về: “Đừng nháo. Sau khi trận chiến dịch này kết thúc, Sở Hạng đầu kia tất nhiên sẽ có phản ứng, hải quân Đại Sở phải nghỉ ngơi lấy sức trong vòng một năm chấn chỉnh lại kỳ cổ, chuyện ta cần làm có rất nhiều.”
“Cho nên liền không để ý tới ta?” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài.
Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi: “Nghĩ thông một chút, dù sao tương lai cũng là mẫu nghi thiên hạ, hiện tại nếm chút khổ sở, không thiệt thòi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Được rồi.” Sở Uyên xoay người thảnh thơi đi trở về, “Đến thị tẩm đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn đi song song, lại đột nhiên ôm ngang người lên.
“Này!” Sở Uyên đánh hắn một cái, “Không sợ bị tiểu Cẩn nhìn thấy.”
“Ta lại cảm thấy, những ngày gần đây Diệp cốc chủ đã quen.” Đoạn Bạch Nguyệt khom lưng tiến vào khoang thuyền, thả người ở bên giường, “Nói không chừng lần sau ngươi ta hôn nhau ở trước mặt hắn -- tê, đau đau đau.”
Sở Uyên buông lỗ tai hắn ra, giơ tay ra lệnh: “Cởi áo.”
Đoạn Bạch Nguyệt đối với việc xấu này rất là yêu thích.
Còn một canh giờ nữa thì sẽ khai chiến, Sở Uyên cũng chỉ là ở trong lồng ngực hắn híp mắt một trận, liền bị tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài đánh thức. Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn ngồi dậy, nói: “Hôm nay cũng không thể cho ngươi bám giường, giữ lại tương lai khi ẩn cư trong núi, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu.”
Sở Uyên mặc xiêm y vào, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ta vẫn là không muốn vo gạo.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời: “Ta vo.”
Sở Uyên đứng lên: “Ừm, ngươi vo.”
Đi ra khoang thuyền, Diệp Cẩn và Ôn Liễu Niên đã trông coi ở bên ngoài, kèn hiệu đại quân ô ô thổi lên, tầng tầng lượn lờ trong sương trắng, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ đường viền hòn đảo.
“Hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm tiến lên bẩm báo, “Đại quân đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến.”
“Đối phương có động tĩnh gì không?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, đối phương tất cả như thường.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Trên đảo vẫn luôn yên lặng, cũng không nghe thấy tiếng chim báo tang.”
Sở Uyên gật đầu, quay người bước tới đài cao.
“Khai chiến!”