Trong khách điếm rất yên tĩnh, tiếng sóng biển và tiếng mưa gió bên ngoài càng phát ra rõ ràng hơn. Ngẫu nhiên có một tia gió len lỏi luồng vào trong cửa sổ, thổi trúng ánh nến và màn sa hơi lay động. Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người, giúp hắn kéo chăn cao hơn một chút, che lại bả vai xích lõa lộ ở bên ngoài.
Sở Uyên mở mắt ra.
“Đánh thức ngươi?” Bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng mơn trớn lên tóc hắn, “Cách hừng đông còn một trận nữa, ngủ tiếp đi.”
Sở Uyên nghiêng người, vùi mặt vào trong lồng ngực của hắn, tiếp tục giấc mộng vừa nãy mơ chưa xong.
Đoạn Bạch Nguyệt nhưng là cả đêm cũng không ngủ, không muốn ngủ, cũng không nỡ ngủ. Thẳng đến khi bóng đêm từng chút tản đi, tia sáng màu vàng nhỏ vụn chiếu vào song cửa sổ, mới lay tỉnh người trong lòng.
Sở Uyên không muốn mở mắt, hỏi: “Trời sáng rồi à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đêm qua ngươi nói muốn về sớm một chút.”
“Ừm.” Sở Uyên ngồi dậy, “Truyền vài quan viên địa phương, mấy ngày nữa đại quân phải ra biển, có không ít chuyện trong thành Đại Côn phải bàn giao.”
Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn: “Ta theo ngươi một đường đến tấn công đảo Bạch Sương.”
“Tây Nam quân không rành kỹ năng bơi, không được.” Sở Uyên lắc đầu.
“Ai nói Tây Nam quân muốn đi.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc y phục, “Sở quân phải rời bến, chiến loạn trong thành Đại Côn vừa mới kết thúc, khó đảm bảo không có dư nghiệt làm loạn. Cùng với từ biệt mà phân phối quân đội tới đây, không bằng để Tây Nam quân lại duy trì trật tự, chờ tương lai sau khi ngươi đại thắng trở về, ta trở về cũng không muộn.”
Sở Uyên nói: “Cho nên ngươi muốn ở lại thành Đại Côn?”
“Là Tây Nam quân ở lại thành Đại Côn.” Đoạn Bạch Nguyệt gác cằm lên trên bả vai hắn, “Ta theo ngươi cùng nhau ra biển, bởi vì phải thị tẩm.”
Sở Uyên trở tay đánh một cái.
“Cứ quyết định thế đi.” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ hắn, nhắc nhở, “Nếu là sau khi Diệp cốc chủ biết vung dược đầy trời, ngươi phải ra mặt giúp ta đó.”
Sở Uyên đạp giày xuống giường, rõ ràng lưu loát nói: “Mặc kệ.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xếp bằng ở trên giường, thở dài.
Sao mặc kệ được chứ, em vợ quá dọa người.
Khách điếm này tuy nói nhìn loang lổ, nhưng đồ ăn thật sự làm rất ngon. Sở Uyên ăn một bát mì lớn, lại gói một bao điểm tâm mang về, cùng Đoạn Bạch Nguyệt đồng thời trở về Vương phủ. Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên hơn phân nửa người đều chưa tỉnh, ngược lại cũng thanh tĩnh. Đoạn Bạch Nguyệt một đường nắm tay hắn, sau khi đưa người đến thư phòng mới quay người trở về tiểu viện của mình, lại vừa vặn gặp được Thẩm Thiên Phàm ở trên đường.
You'll also like
Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa by lactieuvu
Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa
By lactieuvu
9.1K 347
[Đam mỹ] Vương Gia Tha Mạng(王爷饶命) - 我家少爷是总攻(Hoàn) by Laweser
[Đam mỹ] Vương Gia Tha Mạng(王爷饶命) - 我家少爷是总攻(...
By Laweser
8.5K 516
Trò chơi tình nhân by meomup1412
Trò chơi tình nhân
By meomup1412
5.7K 217
[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan San by KhuynhAnAn
[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan San
By KhuynhAnAn
108K 4K
Đế Đài Xuân - Phong Duy by lactieuvu
Đế Đài Xuân - Phong Duy
By lactieuvu
21.3K 1K
[Đam mỹ|Dịch] Sổ tay siêu sao - Ngữ Tiếu Lan San by toilabanhbao
[Đam mỹ|Dịch] Sổ tay siêu sao - Ngữ Tiếu Lan...
By toilabanhbao
15K 302
Tiểu Dương Mị Mị [Hoàn] by Faker1827
Tiểu Dương Mị Mị [Hoàn]
By Faker1827
4.7K 137
“Tướng quân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Là muốn đến thư phòng hả?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu, “Chuyện Lệ Thước đã hỏi rõ hơn một nửa, đến báo cho hoàng thượng biết một tiếng.”
“Bên cạnh hoàng thượng hiện tại cũng nhiều người, trong viện còn ba người đang đợi, e là phải tới chiều mới có thời gian rảnh rỗi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tướng quân hỏi ra được chuyện gì, có thể nói cho bản vương biết trước được không?”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu: “Tất nhiên.”
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như thế, Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là có chút bất ngờ.
Thẩm Thiên Phàm nói: “Lúc trước hoàng thượng đã phân phó, nếu Vương gia muốn biết bất cứ chuyện gì cũng không được có nửa phần giấu giếm.”
Như vậy a... Tây Nam Vương sờ cằm, ý cười dần sâu.
Thẩm Thiên Phàm ho khan hai tiếng, cùng hắn một đường trở về tiểu viện, đem chuyện Lệ Thước nói đại khái một lần.
“Sở Hạng?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Đây là họa sư vẽ ra đêm qua.” Thẩm Thiên Phàm từ trong ngực lấy ra một cuộn giấy, “Tuy nói không tương tự mười phần, nhưng cũng không khác nhau nhiều lắm.”
“Nếu như thật sự là Sở Hạng, vậy lúc trước khi Lệ Thước gặp hoàng thượng cũng không biểu hiện ra khác thường?” Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu.
“Đêm đó trong phòng ánh đèn tối tăm, nàng vẫn không ngẩng đầu, mặt mày tái mét lo sợ.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Có lẽ căn bản chưa thấy rõ tướng mạo hoàng thượng.”
“Thì ra là như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt bức họa lên bàn, “Cho nên nói Sở Hạng hao tâm tổn sức như vậy, mục đích cuối cùng chỉ là muốn lấy Linh Lung Trản từ trong tay Lệ Thước để phục sinh một người?”
“Thế gian này ngoại trừ Nam Ma Tà tiền bối, người khác khởi tử hoàn sinh, thật sự không có mấy phần độ tin cậy.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Nhưng mặc kệ là muốn làm gì, Sở Hạng muốn Linh Lung Trản là thật. Ngoài ra, ta còn có một chuyện không rõ, vì sao hắn muốn giả trang thành Vương gia đi lừa gạt?” Dù sao thanh danh dã tâm Tây Nam phủ ở bên ngoài, cô nương tiểu thư bình thường ở Sở quốc vừa nghe đến ba chữ Đoạn Bạch Nguyệt, dự đoán cũng bị hù doạ quá độ, sao còn dám âm thầm xác định chung thân -- đừng nói là mạo danh thân phận ở trong thành Đại Lý, nếu là truyền ra ngoài, chẳng lẽ không phải là tìm một cọc phiền toái lớn cho mình sao.
“Có lẽ là muốn gây mâu thuẫn giữa Thiên Ưng các và Tây Nam phủ?” Đoạn Bạch Nguyệt suy đoán, “Mà các chủ Thiên Ưng các và tướng quân giao hảo, biết được muội muội mình bị sỉ nhục, tất nhiên sẽ nuốt không trôi cơn giận này, nhưng không thể trực tiếp ra tay với Tây Nam phủ, tám phần sẽ cầu viện tướng quân.”
Thẩm Thiên Phàm suy tư.
“Nếu tướng quân đáp ứng giúp đỡ, vận dụng binh lực trong triều là không có khả năng, nhưng vẫn còn có một Nhật Nguyệt sơn trang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không ai muốn dễ dàng trêu chọc môn phái đệ nhất võ lâm Trung Nguyên, Tây Nam phủ cũng không muốn, dù sao phía sau Nhật Nguyệt sơn trang, có thể là toàn bộ giang hồ.”
“Sau đó Sở Hạng sẽ ra mặt, thuyết phục Vương gia cùng hắn một đường thành sự, thoát khỏi tứ cố vô thân này, triều đình võ lâm hai bên đều không có cảnh ngộ tốt?” Thẩm Thiên Phàm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Tám chín phần là vậy.”
“Chỉ là hắn không dự đoán được, hoàng thượng và Vương gia là người ngồi trên một chiếc thuyền, cũng không ngờ tới Lệ Ưng sẽ chọn cách che giấu, vẫn cứ nuốt vào cục tức này.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Vậy bước kế tiếp phải làm thế nào?”
“Tương kế tựu kế?” Đoạn Bạch Nguyệt rót trà cho hai người.
Thẩm Thiên Phàm nói: “Chuyện Vương gia liên thủ với hoàng thượng, e là đã sớm truyền khắp thiên hạ rồi.”
“Qua qua lại lại, đều vì hướng tới chỗ có lợi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thanh danh Tây Nam phủ nhiều năm như vậy, không phải là một hồi chiến dịch thì có thể tẩy trắng. Chỗ tốt Sở Hoàng cấp nhiều hơn so với Sở Thừa, ta liền đáp ứng liên thủ với hắn. Nhưng nếu Sở Hoàng muốn qua cầu rút ván, Tây Nam phủ cũng có thể trở mặt.”
“Nếu làm vậy có thể dẫn Sở Hạng xuất hiện, ngược lại cũng bớt việc.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Có thể trong khoảng thời gian ngắn bình định Đông Hải cố định Nam Dương như thế, hoàng thượng e là người đầu tiên trong thiên cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đưa cho chén trà cho hắn.
Quả thực, ngày hôm đó mãi đến tận buổi chiều, Sở Uyên mới có thời gian rảnh rỗi.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ ở cửa nói, “Có muốn truyền lệnh không?”
“Không có người?” Sở Uyên đi tới trong viện, cuối cùng là thở phào.
“Lúc nãy Ôn đại nhân ngược lại là có tới qua.” Tứ Hỉ nói, “Bất quá bị Vương gia ngăn cản trên đường, nói có chuyện sáng mai lại tới, đuổi đi.”
Sở Uyên thấy buồn cười: “Hắn còn có thể đuổi Ôn ái khanh đi?”
Tứ Hỉ nói: “Dùng ba bao điểm tâm lớn, còn có một bao trà Phổ Nhị thượng hạng.”
Sở Uyên gật đầu: “Không tồi, Ôn ái khanh buôn bán lời.”
“Nhưng bản vương lỗ a.” Đoạn Bạch Nguyệt từ ngoài cửa viện tiến vào, đi theo phía sau còn có Thẩm Thiên Phàm.
“Vương gia, tướng quân.” Tứ Hỉ công công hành lễ, liền nhắc nhở, “Hoàng thượng còn chưa dùng bữa a, lúc này vừa mới nghỉ ngơi.”
“Không sao, đưa chút cháo hoa điểm tâm đến là được.” Sở Uyên nói, “Giữ lại bụng buổi tối rồi ăn tiếp, nghe đâu chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh Cung muốn nấu lẩu.” Thân là vua của một nước, loại cơm này cũng là có thể cọ một bữa -- dù sao đây chính là Truy Ảnh Cung, từ trước đến giờ chỉ có chiếm tiện nghi người khác.
“Dạ.” Tứ Hỉ công công vội vàng lui xuống chuẩn bị. Sở Uyên cũng không vào cửa, ngồi trên ghế nhỏ trong viện, hỏi, “Có việc?”
“Là chuyện Lệ Thước.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn, đem sự tình nói một lần.
Thẩm Thiên Phàm liền bổ sung: “Lệ Thước còn đang ở trong phòng, chờ tâm tình nàng ổn định một chút, mạt tướng liền sai người đưa nàng trở về.”
Sở Uyên lại nhíu mày.
“Làm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Cùng nhau diễn một tuồng kịch, lừa Sở Hạng mắc câu.”
Sở Uyên lắc đầu: “Trẫm không đồng ý.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Lý do?”
“Không đồng ý chính là không đồng ý.” Sở Uyên đứng lên, nhìn Thẩm Thiên Phàm nói, “Thời điểm đưa Lệ Thước về nhà, thuận tiện nói cho Lệ Ưng, nếu như việc này để cho người khác biết, dùng phản quốc luận xử.”
“Dạ!” Thấy vẻ mặt hắn âm trầm, Thẩm Thiên Phàm cúi đầu lĩnh mệnh, thức thời lui khỏi viện.
“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Không cao hứng thì không làm nữa, không được tức giận.”
“Sở Hạng nghĩ thế nào trẫm không xen vào, việc này để về sau rồi tính.” Sở Uyên nói, “Chỉ là từ nay về sau, Tây Nam phủ cũng chỉ có thể là minh hữu Đại Sở, cũng không cần phải diễn cái gì hết.”
“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ngươi là bộ dạng gì, ở trong mắt người thiên hạ nên là bộ dạng đó.” Sở Uyên nhìn hắn, “Giang sơn này an ổn, không nên xây dựng bêu danh để ngươi gánh vác nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, cong ngón tay gõ gõ mũi hắn: “Đang suy nghĩ lung tung gì vậy, nhiều năm như vậy đều như thế -- “
“Nhiều năm như vậy đều như thế, là bởi vì ta vô năng, cần ngươi bảo vệ ta, thay ta giết người, thay ta lấy lòng phụ hoàng, thay ta quét sạch ngoại địch.” Sở Uyên cắt ngang lời hắn, “Nhưng bây giờ ta đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng muốn bảo vệ ngươi.” Sau cuộc chiến thành Đại Côn, rất vất vả mới để cho danh tiếng Tây Nam phủ tốt hơn một chút, dù thế nào cũng không cần bôi đen thêm lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, đáy lòng có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lại có chút nghẹn lời.
“Coi như không bảo vệ được, cũng không cần phải lợi dụng.” Sở Uyên tránh tay hắn ra, âm thanh rất thấp.
“Biết ta từ nhỏ yêu thích ngươi, liền gạt ta kêu ta giúp ngươi tranh thiên hạ, đây mới gọi là lợi dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, ở bên tai thấp giọng nói, “Nhưng nếu thật sự yêu thích ta, sẽ không gọi lợi dụng, gọi hai bên tình nguyện, ta cam tâm tình nguyện. Về sau không được nói lung tung nữa, biết chưa?”
Sở Uyên nhắm mắt lại, chôn mặt ở bên gáy hắn, hồi lâu sau mới nói: “Ừm.”
“Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn, “Chuyện Lệ Thước, xem như ta chưa nói gì hết, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó. Chờ đánh xong Đông Hải, ta lại cùng ngươi một đường xuất chiến Nam Dương, thế nào?”
Sở Uyên gật đầu: “Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn lên tóc hắn.
Tứ Hỉ công công bưng khay đứng bên ngoài, trong lòng cảm khái, rất sốt ruột.
Cháo sắp nguội rồi, sao Vương gia còn chưa buông tay.
Hoàng thượng sẽ đói bụng ngất xỉu mất.
“Còn một chuyện nữa.” Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như người lừa gạt Lệ Thước thật sự là Sở Hạng, vậy hắn có thể đã gặp qua Tử Long quyết, có khi nào đã đoán được quan hệ của ta và ngươi rồi không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không biết. Tây Nam phủ từ trước đến giờ lấy tử vi tôn(*), vật liệu đá này tuy nói không bình thường, nhưng cũng không hiếm thấy đến khắp thiên hạ chỉ có một khối, ngươi có cũng không ngạc nhiên. Huống hồ năm đó vừa nghe được tin tức, ta liền đến xin phụ hoàng, Sở Hạng ngay cả thấy cũng chưa từng thấy, tính toán từ lâu đã quên mất chuyện này.”
(*) Lấy tử vi tôn ý là lấy màu tím làm màu sắc chủ đạo cho con trai. Còn con gái sẽ có màu sắc khác.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Tứ Hỉ công công xem xét chỗ trống, vội vàng đưa cháo vào -- muốn bàn, cũng phải dùng bữa đã.
Ba ngày sau, Thẩm Thiên Phàm phái thân tín đưa Lệ Thước trở về Thiên Ưng các, việc này coi như tạm thời kết thúc. Thời điểm xe ngựa rời khỏi phủ, vừa vặn Sở Uyên vào cửa, thị vệ phụ trách hộ tống muốn hành lễ, lại bị hắn giơ tay ngăn lại. Tứ Hỉ theo Sở Uyên một đường đi trở về nơi ở, Lệ Thước vừa vặn nhấc mành cửa sổ lên, nhìn lướt qua bên ngoài.
Đêm đó không dám ngẩng đầu, lúc này lại trùng hợp gặp được dung nhan thật sự của thiên tử. Một thân long bào vàng óng, tóc đen được ngọc quan buộc lại, đuôi mắt hơi nhướng lên, nhìn thấy tự dưng có chút quen thuộc.
Lệ Thước sửng sốt một chút, lại muốn ló người ra nhìn kỹ hơn, xe ngựa đã rời khỏi phủ.
Mười ngày sau, đại quân Sở quốc chính thức xuất chiến đảo Bạch Sương, sáng sớm kèn hiệu vang vọng giữa biển trời, ngư dân bách tính dồn dập chen ở bên bờ, cầu phúc Ma Tổ nương nương phù hộ, để đại quân đắc thắng trở về.
Diệp Cẩn ngồi ở trên rào chắn gặm lê, thuận tiện giám thị Tây Nam Vương, không có chuyện gì đừng tùy tùy tiện tiện chạy khắp nơi!
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
Tâm tình Sở Uyên ngược lại là không tệ -- trải qua ngày trên biển tóm lại tẻ nhạt, hắn còn rất thích xem hai người ầm ĩ.
Tuy nói hải quân Đại Sở trang bị hoàn mỹ, nhưng dù sao năm đó Thanh Cầu cũng là bộ hạ Đại Minh vương Vân Đoạn Hồn, ở Đông Hải chiếm giữ đã lâu, đối vùng này vô cùng quen thuộc, đảo Bạch Sương sương mù mờ mịt, không ai nói rõ được bên trong rốt cuộc có cái gì, vì vậy không ai dám xem thường.
Thời gian loáng một cái qua hơn một tháng, người trên chiến thuyền đã quen cảnh tượng Cửu điện hạ rượt đuổi Tây Nam Vương chạy khắp nơi, cực kì hung ác. Vì vậy ngày hôm đó vừa nghe nói Diệp Cẩn một thân một mình lái thuyền đi, phản ứng đầu tiên hẳn là bị Tây Nam Vương làm tức giận bỏ đi.
“Cũng đừng có chuyện a.” Tiểu binh rất lo lắng.
“Có thể xảy ra chuyện gì là, Thẩm minh chủ lập tức liền đuổi tới, Ôn đại nhân và Triệu Đại đương gia cũng đi.” Lại có người nói tiếp, “Hai người cao thủ, hơn nữa có một cái miệng của Ôn đại nhân, đừng nói là một Cửu điện hạ, coi như là có chín vị Cửu điện hạ, vậy cũng có thể mang về.”
“Ta bị oan a.” Bên trong khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt buông tay, “Lúc đại quân bỏ neo lấy nước ngọt, ta cũng đang giúp đỡ, sao có thời gian đi trêu chọc hắn chứ.”
“Chẳng lẽ là cãi nhau với Thiên Phong?” Sở Uyên cau mày.
Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên để mặt sát vào.
“Làm gì vậy!” Sở Uyên kinh ngạc một chút, lui về phía sau nhắc nhở, “Ngồi trở lại!”
“Hôn một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sau đó ta liền nói cho ngươi nghe bọn họ là đi làm cái gì.”
Sở Uyên bất ngờ: “Làm sao ngươi biết được?”
“Ta không biết, nhưng ta đoán được, cũng biết vùng biển này là địa bàn của ai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không thì cho ta hôn một cái cũng được.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, rồi quan sát vẻ mặt của hắn, ra quyết định: “Thích nói thì nói, không nói ra ngoài.”
Tây Nam Vương bị tổn thương: “Thật sự không nghe hả?”
Sở Uyên phất tay đuổi người: “Đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhấc tay đầu hàng: “Thua ngươi rồi, ta nói là được. Vùng này là khẩu Thải Hồng.”
“Khẩu Thải Hồng thì thế nào?” Sở Uyên một tay chống đầu.
“Khẩu Thải Hồng có tộc Vĩ Ngư.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi nghe qua chưa?”
Sở Uyên run lên một cái, gật đầu: “Ừm.”
Tuy gọi là Vĩ Ngư, nhưng cũng không phải là giao nhân, mà là bộ tộc sinh sống một nhánh ở Đông Hải. Kỹ năng bơi vô cùng tốt, am hiểu luyện kim luyện thiết, có thể chế tạo ra binh khí và cơ quan hoàn hảo nhất trên thế gian này. Mấy năm trước từng đi theo Đại Minh vương đánh Nam dẹp Bắc, càn quét vô số hải tặc Uy phỉ, là thần bảo hộ của ngư dân. Mà sau tràng biến cố kia, Vân Đoạn Hồn sống chết không rõ, tộc Vĩ Ngư cũng là triệt để mai danh ẩn tích, cũng không xuất hiện nữa.
“Có Ôn đại nhân ở đây, có lẽ thật sự có thể thuyết phục tộc nhân Vĩ Ngư gia nhập hải quân Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có bọn họ giúp đỡ, có thể bù đắp được mấy ngàn quân đội.”
“Cho dù có thể tìm được, sợ là đối phương cũng sẽ không nguyện ý.” Sở Uyên lắc đầu, “Năm đó xảy ra chuyện... mấy ngày nay, kì thực Ôn ái khanh thường xuyên nói bóng gió, nói một vài chuyện hải chiến lúc trước. Mặc dù không có làm rõ, nhưng ta có thể nhìn ra, hắn vẫn luôn tin chắc Đại Minh vương trước sau chưa từng thay đổi, là phụ hoàng bị người che mắt, hãm hại trung lương.”
“Ôn đại nhân muốn giúp Đại Minh Vương sửa lại án xử sai?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Có lẽ vậy.” Sở Uyên nói, “Trước mặt người ngoài, ta chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nhưng đối với ngươi, ta không muốn giả vờ.”
“Ngươi cũng biết rõ Đại Minh vương tuyệt đối không phải gian thần nịnh đồ?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn.
“Nói không chính xác, có thể năm đó nếu hắn muốn mưu phản, một đường có quá nhiều cơ hội.” Sở Uyên nói, “Lúc đó sức mạnh hải quân Đại Sở quá yếu, lại không có kinh nghiệm tác chiến trên nước, không sánh được ba phần Vân gia quân. Hơn nữa sau trận hải chiến, ba chữ Đại Minh vương ở một vùng Đông Hải còn uy danh hiển hách hơn cả Sở Hoàng, muốn tạo phản dễ như ăn cháo, cần gì phải một đường đi theo đến Vương thành, thậm chí đồng ý để Vân gia quân phân tán sắp xếp vào quân đội Đại Sở, đưa chính mình vào nơi thân cô thế cô, sau đó lại tạo phản.”
Đoạn Bạch Nguyệt để hắn dựa vào bả vai mình.
Sở Uyên nhắm mắt lại, không nói nữa. Vào lúc này, có một số việc coi như biết được chân tướng, cũng chỉ có thể giả vờ không biết, bằng không nếu là bị người cố tình lấy đến đem ra châm ngòi thổi gió, chỉ sợ lại là một hồi náo động chiến sự.
“Không thể hạ chỉ làm sáng tỏ, vậy thì làm chút việc khác bù đắp lại.” Đoạn Bạch Nguyệt vòng qua bả vai hắn, “Tiên hoàng làm chuyện sai lầm, không có đạo lý để ngươi gánh chịu hậu quả, đừng suy nghĩ nữa.”
“Nếu như ta biết tiểu Cẩn chuyến này là vì tộc Vĩ Ngư, cũng sẽ không đáp ứng.” Sở Uyên nói, “Năm đó gặp nguy hiểm họa diệt môn, thật vất vả mới có sống yên ổn, đối phương sợ là trốn còn không kịp.”
“Mọi người cũng là vì chiến sự.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đến xem thử cũng không sao, vạn nhất thật sự có thể thành công thì sao?”
Sở Uyên im lặng một lát, gật đầu: “Ừm.”
Nếu như thật sự có thể thành công, vậy tràng chiến sự này phần thắng nhưng là không chỉ nhiều hơn một phần.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người Diệp Cẩn đúng hạn điều khiển thuyền nhỏ đi vòng trở về, chỉ là nhìn qua tâm tình cũng không hề tốt đẹp gì, vừa hỏi, quả nhiên là bị đối phương từ chối, không những không đáp ứng gia nhập hải quân Đại Sở, thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không muốn bán.
“Không sao.” Sở Uyên miễn cưỡng cười cười, tuy nói không ôm hi vọng, tuy nhiên thật sự là có chút... thất vọng.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đi tìm Thẩm Thiên Phong.
“Vương gia muốn đến tộc Vĩ Ngư?” Thẩm Thiên Phong giật mình.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
“Quên đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đêm qua chúng ta cũng không tìm được tộc nhân Vĩ Ngư cư trú hòn đảo nào, là bọn hắn chủ động hiện thân, nói không muốn bị quấy rầy.”
Đoạn Bạch Nguyệt kiên trì: “Ta sẽ không làm người khác khó chịu, có thể thử ít nhất một lần nữa.”
Thẩm Thiên Phong lắc đầu: “Vương gia đối vùng này cũng không quen thuộc, coi như là đến khẩu Thải Hồng, cũng chưa chắc có thể gặp được tộc nhân Vĩ Ngư.”
“Cũng chưa chắc là không gặp được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chiều hôm nay ta sẽ rời bến, minh chủ chỉ cần giúp một chuyện là được.”
Thẩm Thiên Phong hỏi: “Trông chừng Tiểu Cẩn hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng vậy.”
Thẩm minh chủ dở khóc dở cười: “Mấy ngày này đắc tội Đoạn vương.”
Đoạn Bạch Nguyệt rộng rãi xua tay: “Minh chủ khách khí, không sao không sao.” Mấy ngày này rất tốt, về sau tiếp tục như vậy cũng được, chỉ cầu đừng làm trầm trọng hơn, thật sự quăng dược đầy trời.
“Ngươi muốn đi mò vỏ ốc?” Sở Uyên nghe vậy buồn bực, “Mò vỏ ốc gì?”
“Giúp Dao nhi tìm chút đồ vật hiếm lạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vùng biển đằng trước có hoa châm loa, có thể dùng để dưỡng cổ trùng.”
“Chơi vui không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt tươi cười: “Không vui, cực kì tẻ nhạt.” Ngàn vạn lần đừng có đi theo.
Sở Uyên sảng khoái cho đi: “Đi sớm về sớm, cẩn thận sóng gió.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại là Diệp Cẩn, nghe nói là đến mò hoa châm loa, tâm tâm niệm niệm cũng muốn đi, víu cửa không chịu buông, cuối cùng bị Thẩm Thiên Phong liên tục dỗ lừa gạt cưỡng ép ôm trở về khoang thuyền.
Mấy ngày nay khí trời rất tốt, trên mặt biển gió êm sóng lặng. Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm một đường lái thuyền thuận lợi đến phương hướng khẩu Thải Hồng. Đi được giữa đường, Đoạn Niệm lại nói: “Vương gia, phía sau tựa hồ có thuyền đang đuổi theo chúng ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn.
Một chiếc chiến thuyền loại nhỏ đang hoả tốc chạy lên, phía trên treo móc không ít lá cờ, là “Công tử nhà ta có thể hô phong hoán vũ”, rồi là “Nhất thống tam giới”, còn có “Chúng ta căn bản cũng không quen biết” cùng mấy vết mực đen như bị vón cục, nhìn cực kỳ rách nát.
Vừa nhìn thấy phong cách giống như ma chướng này, liền biết là người phương nào đến đây.
Tây Nam Vương rất đau đầu.
Đoạn Niệm cũng rất đau đầu.
Ám vệ Truy Ảnh cung tranh nhau chen lấn, treo ở trên lan can kịch liệt phất tay, nhiệt tình, rất nhiệt tình.
Bọn họ vốn là được Tần Thiếu Vũ phái đến bảo vệ Ôn Liễu Niên, bởi vì ngày thường thực sự quá ồn ào khiến cho người khác thực sự chịu không nổi, vì vậy được Sở Uyên ban cho một chiếc chiến thuyền nhỏ, treo ở cuối cùng chiến đội theo đại quân một đường tiến lên. Mà bởi vì trải qua ngày ở trên biển thực sự quá nhàm chán, cho nên cứ cách ba năm ngày thì sẽ tự mình lái thuyền chạy lung tung, giúp bách tính ven đường trên hải đảo bán hàng hóa, đốn chút củi, kéo người làm mai, sau đó sẽ gánh ba bốn vò rượu mừng, vui vẻ đuổi ở phía sau đại bộ đội, trải qua ngày vô cùng phong phú. Lúc này chính là trên đường đến đảo Vũ Hoa ăn cá tử dạ, đi vòng vèo mới có thể đụng phải Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm rời bến.
“Vương gia muốn đi đâu vậy?” Ám vệ hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Nơi nào cũng không đi.”
Ám vệ tiếp tục tươi cười đầy mặt: “À.”
...
Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu: “Có thể đi theo, nếu là quấy rầy, bản vương liền báo cho Tần huynh.”
Ám vệ lập tức gật đầu, hoàn toàn không thành vấn đề! Chúng ta sao có thể quấy rầy được, từ trước đến giờ công tử đều dạy chúng ta, phải lấy chuyện giúp người làm niềm vui, không thể gây họa xong rồi bỏ chạy.
Về phần vị 'Tần huynh' trong miệng Vương gia này là ai, chúng ta cũng không phải là rất quen biết, cũng chẳng biết vì sao phải cố ý nhắc đến.
Khẩu Thải Hồng cách đảo đại quân lấy nước ngọt cũng không tính quá xa, một buổi chiều lại thêm một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau thì có thể đến.
Bốn phía đều là mặt biển mờ mịt, Đoạn Niệm nói: “Này không giống như là bộ dáng có hải đảo.”
“Khẩu Thải Hồng, chính là chỗ này không sai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tìm thử xem, ít nhất còn ba ngày, nói không chừng thật sự có thể tìm được.”
Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng 'vù vù', có người nhảy xuống biển.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Ám vệ còn lại ngồi ở trên boong thuyền, tiếp tục nói cười cắn hạt dưa.
Ước chừng qua thời gian uống cạn chén trà, ám vệ kia mới từ ngoài khơi lộ đầu, nhổ ra ngụm nước trong miệng, đội một món hải sản nói: “Hướng Đông Nam, nơi đó có người ở.”
Đoạn Niệm ngơ ngác há hốc mồm, như vậy cũng được?